← Ch.02 | Ch.04 → |
Những lời anh nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng.
Nàng buông thõng hai tay: "Em không phải người chủ động trước trong mối quan hệ của chúng ta."
"Kassandra nói rằng chính cô đã dụ tôi lọt vào cái bẫy hôn nhân bằng những mánh khóe cũ rích. Có đúng vậy không?" Anh hỏi với giọng chứa đầy sự ghê tởm."Có phải tôi cưới cô vì cô đã mang thai đứa con của tôi không?"
Vậy đó, hóa ra Kassandra bận bịu với việc dựng chuyện này đây. Eden không hề thấy bất ngờ vì điều đó, nhưng nàng thấy thật sự đau đớn khi nghĩ rằng Aristide đã tin vào những lời nói cay độc của người phụ nữ đó.
Eden cắn chặt răng, thầm mong có thể phản bác lại lời buộc tội của anh, nhưng nàng không thể. Không phải chỉ đến giờ nàng mới chấp nhận sự thật này.
"Đúng vậy. Anh cưới em vì khi đó em đã mang thai Theo. Nhưng đó không phải một cái bẫy. Em không cố tình để mang thai."
Aristide cau mày nhìn nàng, hiển nhiên là anh không tin những lời nàng nói. Thái độ của anh khác xa so với người đàn ông mà nàng đã yêu trong suốt ba năm qua. Trước đây anh không bao giờ nghi ngờ những lời nàng nói, ngay cả khi nàng nói nàng đã mang thai đứa con của anh. Anh đã có thể buộc tội rằng nàng đã gặp gỡ người đàn ông khác khi anh phải thường xuyên đi công tác, nhưng anh đã không làm vậy.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Anh luôn đối xử tôn trọng với nàng, như thể nàng có ảnh hưởng quan trọng đến anh. Có lẽ không nhiều bằng Kouros Industries, nhưng hơn cái suy nghĩ anh không muốn bị làm phiền khi ở bệnh viện
Sự kiên nhẫn anh dành cho nàng và cả sự công nhận vai trò của nàng trong cuộc sống của anh, phải chăng tất cả đều chỉ là giả tạo ư?
Thật khó để tin vào bất kì điều gì khác vào lúc này.
"Anh rất yêu con trai của chúng ta." Nàng không thể ngăn bản thân nói ra điều này, có thể bằng một cách nào đó, sự tác động này có thể khiến anh nhớ về nàng.
Nàng cũng biết điều đó là không thể. Chẳng phải nàng đã luôn biết vậy sao? Nhưng phần nào đó trong nàng vẫn không ngừng hi vọng...Thật ngu ngốc làm sao!
Nét mặt Aristide đông cứng: "Tôi cũng biết điều đó. Tôi vẫn nhớ nó."
Đúng vậy, điều này nàng cũng đã biết rồi. Những móng vuốt sắc nhọn của cơn đau như cào xé xuyên qua nàng, phá vỡ hi vọng của nàng "Chắc chắn là vậy rồi"
Sự thừa nhận của nàng dường như khiến anh thấy không thoải mái, anh cựa mình liên tục trên giường.
"Nếu không còn gì nữa, tôi nợ cô một ân huệ lớn vì đã cho tôi một đứa con tuyệt vời như vậy."
Lời cảm ơn của anh là điều cuối cùng nàng có thể chịu đựng. Nàng cần tình yêu của anh và giờ đây ngay cả kí ức của anh nàng cũng không có. Nàng đứng dậy, không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa. Thật là sai lầm khi đến đây. Một sai lầm khác trên con đường dài của bọn họ, chính là nàng đã đồng ý lấy người đàn ông chưa bao giờ nói yêu mình.
"Anh không nợ gì em cả. Em cũng yêu con nhiều như anh thôi." Nàng cầm lấy áo khoác và chuẩn bị mặc vào để dời đi.
Nhưng anh nắm lấy cánh tay nàng, ngăn nàng tiếp tục việc đó."Cô nghĩ là cô đang đi đâu đấy?"
"Trở về khách sạn. Rõ ràng sự có mặt của em ở đây là thừa thãi mà." Nàng ghét sự yếu đuối mà nàng đã để lộ ra trong giọng nói.
Nàng phải ra khỏi đây.
"Chết tiệt. Cô là vợ tôi và đây là lần đầu tiên cô chiếu cố đến thăm tôi trong ba ngày hôm nay. Cô không thể rời đi chỉ sau một cuộc nói chuyện hời hợt trong vòng có năm phút được."
"Anh đâu có muốn em tới." Nàng không thể ngăn dòng lệ dâng trào trong mắt, nhưng nàng cố chớp mắt để ngăn chúng không rơi xuống."Anh...anh đã nói vậy với bác sĩ mà."
"Và điều đó khiến cô khó chịu?" Anh hỏi với giọng nói thiếu sự tế nhị.
"Đương nhiên." Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Ngay cả khi anh không thể nhớ nàng là ai, sao anh có thể hoàn toàn vô tình với người phụ nữ ở vị trí đang phải chịu đựng như bây giờ chứ? "Em yêu anh. Làm sao điều đấy lại không khiến em khó chịu chứ?"
"Cô yêu tôi?" Anh hỏi lại với sự chế nhạo mà nàng không đáng phải chịu."Bằng chứng đâu có nói như vậy. Cô đâu có ở bên tôi khi tôi đang hôn mê. Khi đó đâu có ai bảo cô phải tránh xa tôi chứ."
"Lúc đó em cũng đang phải nằm trên giường bệnh mà."
"Với biến chứng nhỏ. Chỉ là chấn động nhẹ, tôi tin là vậy. Nếu cô yêu tôi, vì sao lại không nằm cùng phòng với tôi để có thể ở bên tôi, mong chờ tôi tỉnh lại?"
Nàng không bao giờ nghĩ rằng sự vắng mặt của nàng bên giường anh có thể gây ảnh hưởng đến anh như vậy. Rõ ràng, anh đã coi đây như bằng chứng xác thực rằng nàng đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Giờ phút này đây, điều này cũng không hề khiến nàng quan tâm. Có gì khác biệt đâu? Ngay từ đầu anh cũng đâu có muốn cưới nàng.
Dù đang vô cùng tức giận, phần nào đó trong nàng vẫn muốn thanh minh cho mình bằng cách cho anh biết về việc nàng đang mang thai và nàng được yêu cầu phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Adam đã nói rất rõ rằng không được tiết lộ điều này cho đến khi Aristide khôi phục trí nhớ hoặc cho đến khi họ tìm ra lí do vì sao anh mất trí nhớ.
Và nàng băn khoăn liệu điều này có làm nên khác biệt không. Anh rõ ràng đã mong rằng nàng nằm cùng phòng anh để chữa trị cơn chấn động - liệu việc nàng được yêu cầu nghỉ ngơi trên giường có làm nên khác biệt với anh? Chắc chắn là không rồi.
"Điều đó đã không xảy ra" Nàng thừa nhận mặc dù cảm thấy vô cùng đau khổ, chỉ muốn rời đi ngay lúc này.
"Đáng lẽ nó nên xảy ra."
"Có lẽ, nhưng chúng ta đâu phải là những người tài giỏi trong việc giải quyết các vấn đề hậu cần ngay khi đang phải chịu sự giảm đau cho những vết thương.
"Tôi không cảm kích lời mỉa mai của cô đâu!"
"Em chắc là anh không, nhưng anh cũng không có vẻ cảm kích tất cả những gì thuộc về em vào lúc này. Và hãy đối mặt với việc...anh không hề nhớ em. Anh đã quên đi sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh."
"Cô nói như thể tôi cố tình làm vậy vậy."
"Không phải sao?"
"Có lẽ tôi có lí do nào đó."
"Đó có phải là những gì Kassandra nói? Rằng em là một con quái vật khiến cho anh đau khổ đến nỗi anh phải quên em sao?
Sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
"Và anh tin cô ta?"
"Vậy còn có nguyên do gì khác cho việc mất trí nhớ có chọn lọc này? Trừ phi tôi muốn quên cô đi. Vì cô chính là loại vợ khiến cho một người đàn ông như tôi không thể chịu đựng nổi." Anh nói không có vẻ hoàn toàn thuyết phục nhưng nó cũng khiến nàng đau khổ như đó chính là sự thật vậy.
"Đó thực là một thừa nhận to lớn đấy." Nàng cố buộc mình thốt ra những lời này qua bờ môi cứng đờ, đóng băng bởi những gì anh nói.
"Không thể có được nó nếu không có bằng chứng rõ ràng."
"Có lẽ anh thật sự muốn quên đi việc mình có một người vợ, " nàng nói mang theo sự nghi ngờ "Trước khi em mang thai Theo, anh không thiết tha gì với trách nhiệm."
"Em không khỏe lắm." Và nàng có thể nói như vậy về anh mà ngồi xuống không vững.
"Có lẽ không có lí do gì cho việc mất trí nhớ này. Có thể đây là một hiện tượng y học không thể lí giải mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra."
"Có lẽ không có lí do gì cho việc mất trí nhớ này. Có thể đây là một hiện tượng y học không thể lí giải mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra."
Anh lắc đầu, phủ nhận lời giải thích không có nguyên nhân này của nàng "Nó không giống như vậy. Bác sĩ không thể tìm ra bất kì nguyên nhân khoa học nào cho sự mất trí nhớ có chọn lọc này."
"Có phải Adam đã nói rằng anh ấy nghĩ anh muốn quên em đi?"
"Adam?"
"Bác sĩ Lewis."
"Tôi thấy thật kì cục khi vợ của tôi lại gọi tên riêng của bác sĩ của tôi."
"Anh quên rồi sao, anh ấy cũng là bác sĩ của em mà. Anh ấy đã đối xử rất tốt với em kể từ sau vụ tai nạn. Anh ấy biết em đã buồn thế nào khi anh hôn mê."
"Tốt thôi, ngay kể cả người bạn tốt là bác sĩ của cô cũng tin rằng việc tôi mất trí nhớ là do một vấn đề về tâm lí chứ không phải là do nguyên nhân khoa học."
Nàng bỏ qua lời nhận xét của "người bạn tốt", không muốn bị lạc sang hướng khác bởi thứ không quan trọng."Nhưng thế cũng đâu cần thiết phải suy diễn lí do là bởi em là người vợ tồi tệ. Anh quá thông minh để lấy phải một người phụ nữ không phù hợp với mình."
Nàng không thể chịu đựng được khả năng đó. Điều đó đã đủ tồi tệ khi anh có lẽ muốn quên nàng đơn giản vì ngay từ đầu anh đã không muốn cưới nàng.
"Tôi đã tự hỏi mình rằng có lẽ đám cưới của chúng ta là cách duy nhất để cô cho tôi quyền nuôi con."
"Anh nghĩ rằng em đã dùng con để uy hiếp anh ư?"
Anh nhún vai "Nếu đó chính là lí do, tôi thấy thật bất ngờ vì tôi đã rơi vào cái bẫy đó. Rối cục thì, tôi đã theo dõi Nữ hoàng Piranha trong công việc hàng năm trời khi bà ấy lấy bác tôi và, như cô đã nói, tôi thông minh, mặc dù vậy, tình yêu dành cho đứa con có thể khiến cho người cha trở lên ngốc nghếch."
Eden trượt chân ngã về phía sau vào ghế."Anh tin rằng em giống như Andrea Demakis?" Nàng hỏi bằng giọng khàn khàn, điều này còn đáng sợ hơn cả việc anh tin rằng nàng có khả năng lợi dụng Theo vì mục đích của bản thân nàng.
Sẽ không có lời lăng mạ nào hơn những gì anh vừa nói với nàng.
Nàng không hề biết ai là vợ của bác anh. Cả Matthias và Andrea đều đã chết trong một tai nạn ô tô trước khi Eden và Aristide gặp nhau, nhưng câu chuyện về người phụ nữ đó thật khủng khiếp. Aristide và tất cả mọi người trong gia đình anh đều ghét bà ta. Theo những gì họ nói, Andrea là một kẻ hám tiền, không có lí trí, không trung thành, hoàn toàn ích kỉ và tự phụ hơn cả Narcissus.
Điều kì diệu chính là một người phụ nữ như vậy có thể sinh ra một người con gái tuyệt vời như Rachel. Và còn đáng kinh ngạc hơn là Rachel đã cưới anh trai của Aristide, Sebastian Kouros. Sau khi gặp mặt cha của chị dâu, Eden đã hiểu ra tất cả những gen tốt đó đều được thừa hưởng từ ông ấy. Vincent là một người đàn ông vô cùng đặc biệt, người có khả năng đưa Phillippa trở lại từ sự cô đơn của cảnh góa bụa.
Theo như những gì Aristide nói, cuộc hôn nhân của họ như kì quan thứ tám của thế giới vậy.
Adam bước vào ngay lúc đó và cau mày khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng và vẻ giận dữ trên mặt Aristide, "Eden, tôi đã không được báo trước rằng chồng cô muốn gặp cô."
Nàng không nói quanh co nữa, thậm chí im lặng."Anh ấy không hề."
"Vợ tôi không cần chờ đến khi được mời mới có thể đến thăm tôi." Aristide nhìn trừng trừng vào vị bác sĩ lẽ ra nên được ca ngợi vì cái áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng mà anh ta đang mặc đó."Giống như tôi cũng không thấy biết ơn trước sự thân thiết giữa hai người."
"Tôi xin lỗi nếu việc đó khiến anh khó chịu. Mặc dù vậy, điều tôi quan tâm nhất chính là sự bực tức này không tốt đối với tình trạng của anh." Anh nói, chỉ rõ cho hai người thấy bằng cách chỉ tay.
"Tôi chỉ bị chấn động nhẹ và mất trí nhớ có chọn lọc thôi." Aristide nói với giọng lạnh lùng mà anh thường sử dụng trong phòng họp."Tôi đã thất bại trong việc tìm hiểu ý nghĩa sau chuyến viếng thăm của vợ tôi. Chắc chắn rằng việc ở cạnh cô ấy nên kích thích trí nhớ của tôi chứ không gây hại gì đến nó cả."
"Cô ấy đang khóc"
"Tôi biết. Nếu anh rời đi thì tôi có thể tự lo được việc này."
Đôi lông mày của chàng bác sĩ nhíu chặt lại trước sự kiêu ngạo của chồng nàng, nhưng anh vẫn gật đầu."Như vậy có lẽ là tốt nhất. Đây không phải là một tình huống dễ dàng với bất kì ai trong hai người. Tôi sẽ ghé qua sau để thảo luận về sự giải tỏa của hai bạn."
Eden đứng bật dậy, lau những giọt nước mắt đọng lại trên má, xấu hổ và vẫn còn thấy vô cùng đau khổ đến nỗi nàng cảm thấy không thở nổi."Đừng đi, Adam. Không cần thiết đâu. Tôi đi bây giờ đây."
Nàng cố giật lấy áo khoác khỏi tay Aristide nhưng anh không chịu buông tay."Bỏ ra đi."
"Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không chấp nhận việc cô rời đi nhanh chóng như vậy đâu."
Nàng đã chịu đủ rồi. Anh có lẽ muốn bác sĩ bỏ đi để có thể mắng mỏ nàng nhiều hơn, "nhưng nàng sẽ không ở lại để chịu thêm bất kì lời chỉ trích nào nữa". Nàng bỏ áo khoác lại và chạy nhanh về phía cửa.
Aristide gọi tên nàng với giọng nói mang theo sự bất lực và yêu cầu. Nàng cố lờ anh đi và lao nhanh ra khỏi phòng suýt nữa thì xô ngã Kassandra. Cô ta rõ ràng là đang loanh quanh ngoài cửa và nghe trộm.
Sự tự mãn của cô ta cho thấy rõ rằng cô ta rất thích những điều vừa nghe được.
Nàng đỏ mặt khi nghĩ đến cuộc nói chuyện đã gây bao đau khổ cho nàng. Theo nghĩa đen. Một tầng ửng đỏ dường như bao vây lấy người phụ nữ Hy Lạp dáng cao này khi Eden nhìn cô ta giận dữ và không thể di chuyển tách bọn họ ra. Kassandra đã làm mọi thứ bằng khả năng của cô ta để phá hoại cuộc hôn nhân của Eden và bây giờ thì cô ta nhất quyết phá hủy nó hoàn toàn.
Nhưng Eden sẽ không để điều đó xảy ra. Nếu nàng và Aristide thất bại trong việc gây dựng một ra đình hạnh phúc thì đó là bởi vì anh không hề yêu Eden, chứ không phải bởi Kassandra thành công với âm mưu độc ác của cô ta. Người phụ này chính là chất độc và Eden sẽ không để cho chất độc này hủy hoại cuộc hôn nhân của nàng thêm chút nào nữa. Cơn giận dữ khủng khiếp đang cào xé bên trong nàng. Dù điều gì xảy ra, nàng sẽ chiến đấu vì cuộc hôn nhân của nàng và vì người đàn ông nàng yêu.
"Cô nên để ý xem mình đang đi đâu đấy." Kassandra xô nàng ra, không hề giả vờ tỏ ra lịch sự hay dịu dàng và Eden bị đập mạnh vào tường.
Lo sợ đứa trẻ trong bụng bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực đang sôi sục trong nàng."Đừng có bao giờ làm như vậy nữa."
Kassandra tỏ ra vô cùng hờ hững trước cơn giận của cô."Nếu không thì sao hả bà Kouros? Cô sẽ nói với Aristide ư? Cô thật sự nghĩ rằng anh ấy sẽ quan tâm sao? Tôi là bạn của anh ấy, người phụ nữ mà anh ấy vẫn nhớ. Anh ấy để cho tôi chăm sóc anh ấy, nhưng anh ấy đâu có cần cô." Cô ta nói, xác nhận việc nghe lén cuộc nói chuyện của nàng và anh qua cánh cửa để mở."Anh ấy không bận tâm đến sự động chạm của tôi. Anh ấy tin tưởng tôi. Cô thật sự nghĩ rằng anh ấy sẽ quan tâm nếu tôi thô lỗ với cô, hay tin cô nếu cô nói với anh ấy ư? Anh ấy đã quên cô rồi. Cô chẳng còn là gì với anh ấy cả. Sẽ không lâu đâu trước khi anh ấy sẵn sàng đá cô ra khỏi cuộc sống của anh ấy cũng nhanh như khi anh ấy chấp nhận cô bước vào nó."
Đầu Eden kêu gào như muốn ngừng hoạt động trước những lời chế nhạo xấu xa. Nàng không thể suy nghĩ được gì. Nàng chỉ có thể cảm nhận và đó là cơn thịnh nộ đen tối nhất mà nàng từng biết. Nàng không hề suy nghĩ trước hành động tiếp theo, chỉ đơn thuần là do cơn giận dữ. Nàng giáng cho người phụ nữ kia một cái tát như trời đánh. Hành động bạo lực này khiến nàng giật mình, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc xin lỗi.
Kassandra trượt chân ngã về phía sau, vô cùng sửng sốt.
"Cô sẽ không thoát khỏi chuyện này đâu." Eden nói khi nàng có thể mở miệng nói lại được.
Mắt Kassandra thu hẹp lại."Cô sai rồi. Tôi là người khôn ngoan, thông minh hơn hẳn người đàn bà mà ngay cả việc tránh để không mang thai ngoài ý muốn cũng không biết."
"Cô nói với anh ấy là tôi cố tình để mang thai."
"Anh ấy tự suy luận ra như vậy đấy chứ."
"Nhưng cô đã gợi ý cho anh ấy suy nghĩ như vậy."
Cái nhún vai của Kassandra như nói nếu đúng là cô ta làm vậy thì sao? "Anh ấy đáng lẽ không bao giờ nên lấy cô. Cô chưa bao giờ phù hợp với anh ấy và sẽ không bao giờ phù hợp."
"Rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ ra. Cô cũng biết như vậy mà, phải không?" Eden gặng hỏi."Đừng bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ cảm ơn cô vì đã nói dối anh ấy về việc tôi là một người vợ như thế nào. Danh dự đối với Aristide vô cùng quan trọng và anh ấy sẽ điên tiết lên khi nhận ra rằng cô có liên quan trong việc khiến anh ấy làm tổn hại nó."
Kassandra cười thỏa chí, tự mãn với chiến thắng dễ dàng của mình."Chúng tôi đã là bạn từ rất lâu trước khi gặp cô và chúng tôi vẫn sẽ là bạn sau khi cô đi. Và tin tôi đi...cô sẽ phải ra đi thôi."
Eden đứng thẳng người, thể hiện rõ tất cả sự khinh bỉ nàng cảm thấy với cô ta."Bạn bè là một từ có ý nghĩa nhất định. Còn tôi từng là người yêu của anh ấy và giờ là vợ anh ấy và tôi sẽ không đi đâu hết."
Nếu có bất cứ điều gì cần cứu vớt trong cuộc hôn nhân của nàng, thì nàng sẽ ra tay. Nếu không, nàng sẽ ra đi vì đó là điều đúng đắn để làm, chứ không phải tại kẻ lôi kéo ích kỉ đang đứng trước mặt nàng đây.
"Tôi có thể không phải là vợ anh ấy, nhưng điều gì khiến cô chắc chắn rằng tôi không phải người yêu của anh ấy?"
"Như tôi đã nói...chồng tôi là một người đàn ông chính trực. Anh ấy sẽ không bao giờ có bồ ở bên ngoài."
Anh đã hứa với nàng như vậy và nàng tin anh. Nàng không chắc rằng Aristide không hề muốn Kassandra, nhưng nàng từ chối việc tin rằng anh đã có người đàn bà khác. Không để lại bất kì lời nào hay để cho Kassandra có cơ hội nói thêm bất kì lời xấu xa nào nữa, Eden lao đi.
Nàng vừa mới làm thế nơi lối rẽ trước khi lao vào phòng nghỉ nơi nàng hoàn toàn yếu ớt. Sau hành động bạo lực đầu tiên từ khi trưởng thành, kết hợp với những hiểu biết của nàng về việc Kassandra tiếp tục nói dối dựa trên trí nhớ thiếu sót của Aristide để tạo điều kiện thực hiện những hành vi độc ác của cô ta, trò chơi phá hoại càng rõ ràng hơn trước nhiều, quá nhiều so với sự nhạy cảm khi mang thai của Eden.
Aristide có thể không nhớ gì về vợ của anh, nhưng anh biết anh không hề muốn thấy nàng khóc một chút nào. Mặc dù anh có lí do để tin rằng nàng có tất cả mọi thứ mà anh khinh miệt ở một người phụ nữ, biết rằng nước mắt của nàng là do anh gây ra khiến anh cảm thấy mình là một kẻ đáng khinh. Và điều đó khiến anh nổi giận.
Anh bảo với mọi người rằng anh không hề nhớ gì về nàng và trong một phần ý thức nào đó thì đấy là sự thật, nhưng một khi anh đã chấp nhận mình có một người vợ, thì phần lớn ý thức của anh đến như linh tính mỗi khi anh nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Tất cả đều tập trung vào Eden, nhưng anh không biết lí do gì gây ra những suy nghĩ ấy hay làm sao để xua tan chúng đi.
Anh chỉ biết rằng có một sai sót trầm trọng trong cuộc hôn nhân của anh và nó quá dễ dàng để tin rằng vợ anh là một bản sao của người phụ nữ đã lấy bác của anh.
Không để ý tới những điều đó, rõ ràng anh không hề thích thú gì khi nhìn thấy vợ của mình bỏ đi. Nó khiến cho anh cảm thấy gần như là sợ hãi và anh ghét điều đó. Anh không sợ gì cả...đặc biệt là một người phụ nữ. Như vậy sẽ phá hỏng hoàn toàn hình tượng của một người đàn ông. Anh đã thấy quá đủ điều này với người bác "tuyệt vời" của mình rồi.
Matthias Demakis đã cho người vợ trẻ của mình quá nhiều quyền hạn trong cuộc đời của ông và bà ta đã trả cho món quà ấy bằng cách lợi dụng và làm bẽ mặt người đàn ông già nua đó. Cả Aristide và Sebastian đã học được một bài khó khăn và đau khổ từ cuộc hôn nhân của Matthias với Andrea.
Anh trừng mắt nhìn vào cánh cửa nơi Eden vừa chạy ra. Có trí nhớ hay không, vợ của anh cũng không thể bắt anh quì gối.
"Đó chắc chắn là một sự đấu tranh đối với cô ấy để có thể lao nhanh ra ngoài mà không cần áo khoác. Trời đang rất lạnh ngoài kia và cô ấy không hề có vẻ là kiểu người phụ nữ có thể bất ngờ lao đi đâu cả."
Suy nghĩ của Aristide bị cắt ngang bởi lời nói của vị bác sĩ. Anh cũng không biết rằng anh đã nhìn chằm chằm vào cánh cửa bao lâu rồi, một nửa mong chờ rằng vợ anh sẽ quay lại. Dẫu cho vì sao anh nên làm vậy, anh cũng không biết nữa.
"Chúng tôi không cãi nhau."
"Anh không nên lừa phỉnh tôi."
Sự căng thẳng trong anh lại tăng thêm một mức độ nữa."Mối quan hệ giữa tôi và vợ tôi không phải là việc cần anh quan tâm."
"Như vậy không chính xác. Việc anh mất trí nhớ hoàn toàn do tâm lý, như chúng ta đã từng thảo luận. Tôi muốn nói rằng mối quan hệ của anh với Eden chính là chìa khóa cho vấn đề của anh và sức khỏe của anh là trách nhiệm của tôi."
Aristide nghiến chặt quai hàm khi nghe vị bác sĩ lại một lần nữa gọi thẳng tên vợ mình. Không một vị bác sĩ Hy Lạp nào thân thuộc đến thế với bệnh nhân, nhưng cả vợ anh và vị bác sĩ này đều là người Mỹ. Lí trí thông thường bảo anh hãy để yên việc đó, nhưng bản năng của một người đàn ông kêu gào anh phải uốn nắn lại cách xưng hô này.
"Tuy nhiên" anh nói qua hàm răng nghiến chặt, "Tôi không hề có ý định bàn luận về vợ tôi với anh."
"Tất nhiên tôi không thể ép buộc anh được, nhưng cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều sau vụ tai nạn. Trí nhớ của anh bị mất và cả việc anh từ chối gặp mặt quả thực là rất khó khăn với cô ấy. Cô ấy đang bị tổn thương. Hãy cố nhớ lấy điều đó."
"Tôi đâu có từ chối gặp cô ấy."
Đôi lông mày vàng hoe của bác sĩ Lewis nhíu lại."Anh đã làm vậy."
"Chỉ có mỗi một lần."
"Anh chưa bao giờ hỏi đến cô ấy sau lần đó."
"Cô ấy là vợ của tôi. Cô ấy đâu cần bất cứ lời mời nào để đến thăm tôi."
"Có lẽ nên có ai đó nói với cô ấy như vậy."
Aristide không nói gì nữa.
"Vậy được thôi." Vị bác sĩ cầm lấy áo khoác của Eden lên từ chỗ nó bị vứt xuống, nhưng Aristide vẫn còn cầm một ống tay áo. Bác sĩ Lewis kéo một cách nhẹ nhàng."Sao anh không để tôi mang cái áo này cho cô ấy?"
Aristide buộc bản thân phải buông tay, một cơn đau không thể giải thích được nhói lên trong ngực anh. Sự quan tâm của người đàn ông kia chỉ đơn thuần là giữa bác sĩ với bệnh nhân, hay là anh ta thực sự bị Eden cuốn hút như một người phụ nữ?
Nàng thật sự xinh đẹp và nếu mùi hương ngọt ngào xung quanh nàng không phải là thật thì nàng thật sự giỏi giả vờ đấy. Đối với phần lớn đàn ông, sự kết hợp này quả là không thể cưỡng lại được. Những suy nghĩ này cứ xoay tròn trong đầu anh, khiến nó đau khi vị bác sĩ sải bước ra khỏi phòng, áo khoác của Eden nắm chặt trên tay.
Ngay sau đó, Kassandra bước vào, má đỏ bừng. Đôi mắt nâu sẫm của cô đong đầy nước mắt và đôi môi cô run run.
"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi, cảm thấy khó chịu hơn là quan tâm trước sự xuất hiện của cô.
Có gì không công bằng xảy ra với cô ấy. Cô đã luôn là một người bạn tốt của anh và là một nhân viên trung thành trong rất nhiều năm. Đó không phải lỗi của cô khi anh bị chứng mất trí nhớ đáng nguyền rủa này hay có một người vợ anh cũng không hiểu nổi, nhưng đó là sự cảnh giác theo bản năng.
Kassandra lắc đầu, lấy tay che má lại như đang bảo vệ."Không có gì đâu."
"Nói tôi nghe đi."
"Có lẽ không nên nói thì hơn, " cô nói, ngoảnh mặt đi."Mọi việc đã đủ căng thẳng giữa anh và Eden rồi."
"Ý cô là Eden đánh cô?" Sự ngạc nhiên chạy xuyên qua đầu anh. Bất cứ khi nào anh nghĩ đến Eden thì anh đều có cảm giác rất tệ, nàng đã không tấn công anh như người phụ nữ bạo lực.
"Vợ anh rất buồn vì em đã dành quá nhiều thời gian bên anh."
"Nên cô ta tát cô?"
Kassandra gật đầu một cách hoàn toàn miễn cưỡng."Sau khi đưa ra cảnh báo phải tránh xa anh ra."
Vẻ dễ tổn thương của nàng trong suốt cuộc nói chuyện của họ chắc chắn chỉ là giả vờ giống như tính tình nhẹ nhàng của nàng vậy. Kassandra không nghi ngờ gì nữa đã ám chỉ rằng Eden không hề ngọt ngào và nhẹ nhàng như nàng thể hiện như vậy. Vết đỏ trên mặt trợ lí của anh có vẻ chỉ ra rằng cô ấy hiểu Eden rõ hơn cả vị bác sĩ kia.
Song...một phần nào đó trong anh từ chối tin vào điều đó dù bằng chứng rõ ràng ngay trước mắt anh. Nó chả có ý nghĩa gì cả. Cảm giác đen tối bao phủ lấy hình ảnh Eden trong tâm trí anh nên khiến điều đó dễ dàng hơn cho anh để tin vào điều đó, nhưng nó không hề như vậy. Nó như thể anh có một gánh nặng tinh thần làm anh cảm thấy không thể kiểm soát được. Đáng lẽ anh nên tin tưởng Kassandra và lòng trung thành của cô với anh. Anh không biết gì về Eden cả nhưng biết tất cả về người phụ nữ anh đã quen từ rất lâu rồi.
Chỉ khi anh có thể nhớ lại.
Đầu anh bắt đầu đau như búa bổ.
"Anh ổn chứ?" Kassandra hỏi, nắm lấy cánh tay anh.
Thật buồn cười...cái chạm tay của cô không gây ra cảm giác gì với anh. Trong khi Eden chỉ cần đứng gần giường anh đã tác động mạnh đến dục vọng của anh mặc cho tất cả nghi ngờ của anh về nàng và sự tác động kéo dài của cơn chấn động.
"Tôi nên hỏi cô như thế mới đúng."
Cô mỉm cười đầy dũng cảm."Em ổn mà. Em chắc rằng cô ấy không cố ý gây ra những thiệt hại lâu dài."
"Cô ta không nên đánh cô. Tôi sẽ nói chuyện với cô ta."
"Đừng mà. Cô ấy đã..." Kassandra dừng lại để tìm một từ thật chính xác."không ổn định, hay không có lí trí cho lắm. Điều này là hoàn toàn bình thường, em chắc chắn đấy. Bất kì người vợ nào cũng sẽ chịu áp lực rất lớn từ những gì anh đã trải qua."
Không còn gì để nói về sự thật Eden đã không cho thấy chút quan tâm nào đến việc anh phải ở lại phòng bệnh này trong tuần qua. Ấy vậy mà cô còn nói rằng những gì anh nguyền rủa đã hoàn toàn làm cô đau lòng bởi lời đề nghị lúc đầu rằng cô không được quay lại gặp anh ngay lập tức. Có vẻ như nói những từ đó đã khiến cô không chào đón với việc ở bên giường bệnh cùng anh...nếu lời giải thích của vị bác sĩ đó đáng tin)
Aristide nhắm mắt lại để chống chọi lại với cơn đau đầu hành hạ. Anh không biết nghĩ về cái gì nữa và anh không thể tin vào sự đánh giá của chính mình. Không thể khi mà nó lại nói về người phụ nữ anh đã hoàn toàn quên mất.
Chắc chắn phải có một lí do nào đấy cho chuyện đó và anh không thể nghĩ gì hơn những điều mà Kassandra đã chỉ ra rằng Eden là một người vợ khủng khiếp như trong những cơn ác mộng.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |