Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 047

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 047
Để lại vết h-ô-𝐧 sẫm màu trên người cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Tưởng Chính Trì vốn chỉ muốn ♓ô.ռ lướt qua rồi dừng lại, nhưng anh đã quên có một câu nói như thế này.

Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới của mình.

Anh cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, một khi ngọn lửa đã bùng lên thì sẽ nhanh chóng thiêu hủy tất cả lý trí của anh.

Anh trằn trọc trên môi cô một lúc rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cuối cùng cả khuôn mặt tuấn tú đều 𝐯·ù·𝖎 𝐯à·𝑜 bộ 𝐧𝐠.ự.↪️ 〽️ề*Ⓜ️ ⓜạ*ⓘ cao ngất của cô.

Nguyễn Nam Tô cảm giác n𝐠.ự.↪️ mình như bị nhét một cục bông gòn, thậm chí hô hấp cũng không được thông suốt, có cảm giác nghẹt thở nhẹ.

Tưởng Chính Trì không chút kiêng dè hô·ռ lên xương quai xanh tinh xảo và da thịt lộ ra bên ngoài của cô. Nhìn da thịt trắng nõn của cô bị mình đánh dấu từng vết 𝒽*ô*n sẫm màu, anh vẫn cảm thấy không đủ.

Khi hàm răng của anh cắn vào xương quai xanh, đôi môi mím chặt của Nguyễn Nam Tô thoáng buông lỏng, phát ra một tiếng nỉ non gần như гê*п 𝓇*ỉ.

"Ưm..."

Âm thanh này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Tưởng Chính Trì cảm thấy 𝐦-á-⛎ trong huyết quản sôi trào, bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo cô rồi dùng sức kéo xuống.

Hôm nay Nguyễn Nam Tô mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, chất liệu co giãn rất tốt, anh vừa kéo như vậy đã khiến bộ ռ🌀ự·↪️ sữa đầy đặn của cô lộ ra ngoài gần hết.

Da thịt tiếp xúc với không khí, xúc cảm đầu tiên là hơi mát mẻ, sau đó lại bị 𝐡●ơ●❗ 🌴●𝐡●ở n●ó𝖓●g ⓡự●𝐜 của anh bao phủ.

"Ưm..." Nguyễn Nam Tô không nhịn được lại phát ra một tiếng rên khe khẽ, nâng hai bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh, cố gắng chống cự lần cuối: "Đừng..."

Tưởng Chính Trì lại ngẩng đầu lên, đúng lúc bịt chặt môi cô.

Tất cả hô hấp và tiếng гê_n 𝖗_ỉ sắp thoát ra khỏi miệng đều bị chặn lại, cô cau mày, bị động tiếp nhận nụ ♓●ô●ռ điên cuồng của anh, cuối cùng vẫn nói không nên lời.

Nguyễn Nam Tô bị nụ ♓ô*n của anh 𝖍●ô●𝐧 làm cho choáng váng, trong lúc hoảng hốt cô cảm giác cơ thể mình bay lên không trung, như bị ai đó bế lên.

Đến khi hoàn hồn lại, cô đã nằm trên giường trong phòng ngủ.

Còn bị anh đè dưới thân.

Cô cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, khóe mắt tràn đầy xuân sắc, dáng vẻ xinh đẹp như thu hết nét phong tình vạn chủng trên đời này.

Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông vang lên bên tai cô, giống như muốn phá vỡ màng nhĩ của cô.

"Nam Tô." Mặc dù ngọn lửa ◗.ụ.𝐜 ✔️.ọn.ℊ đã đốt cháy lý trí, nhưng Tưởng Chính Trì vẫn tuân theo nguyên tắc không é.p ⓑⓤộ.🌜 bản thân, kiên nhẫn hỏi cô: "Có thể không?"

Nguyễn Nam Tô rất bối rối.

Dù sao cô cũng mới đồng ý ở bên anh, thế mà vừa đảo mắt hai người đã lăn ⓛê-𝓃 ɢ𝖎ườ𝓃-𝖌, diễn biến này liệu có nhanh quá không?

Nhưng bầu không khí hiện tại đã đến bước này...

Hơn nữa, dường như cô không hề bài xích sự đ*ụп*𝖌 🌜*♓ạ*𝖒 của anh.

Không trưng cầu được sự đồng ý của cô, Tưởng Chính Trì cũng không tiếp tục nữa, kìm nén 𝒹ụ.ⓒ 𝐯ọ𝐧.ⓖ trong lòng dừng lại ở bước này.

Qua hồi lâu Nguyễn Nam Tô mới có chút phản ứng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ giơ ngón tay lên chạm vào hõm cổ anh, đầu ngón tay dừng lại ở nơi đó nhẹ nhàng 𝖛_ⓤố_✝️ v_3.

Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng vào thời khắc này cũng đủ để cho người ta mơ mộng vô tận.

Tưởng Chính Trì hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng chạm vào vành tai nhạy cảm đỏ bừng của cô.

Giọng nói của anh nhuốm đầy tình ý, vừa dịu dàng lại tràn đầy áp bức: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì anh sẽ dừng lại ngay, được không?"

Lời nói nghe nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Nguyễn Nam Tô cắn chặt môi, đỏ mặt một cách lạ thường.

"Vậy..." Cô thấp thỏm mở miệng, giống như một cô gái mới yêu lần đầu đối mặt với sự cám dỗ của người yêu không biết phải làm sao: "Anh... anh nhẹ một chút..."

------oOo------

Chương (1-141)