Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 124

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 124
Bị anh xoa miết nh*y hoa đạt cao trào
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Mật dịch nóng ẩm liên tục chảy ra theo động tác đưa đẩy mãnh liệt của anh, theo khe m_ô_𝓃_🌀 chảy xuống ga trải giường làm ướt đẫm một mảng lớn.

Theo thời gian trôi qua, Nguyễn Nam Tô cũng dần dần thích ứng với tần suất và sức lực của anh, không còn khó chịu nữa.

Tưởng Chính Trì tách rộng chân cô đến mức tối đa, để lộ ra cảnh xuân giữa hai chân.

Anh lo cô sẽ không chịu đựng nổi nếu mình cứ tiếp tục dùng nhiều lực như thế, cho nên sau khi ♓@●Ⓜ️ m●𝖚ố●𝐧 điên cuồng trôi qua, anh giảm bớt tốc độ và sức lực, mỗi lần chỉ đi vào hai phần ba rồi lại 𝓇-ú-𝖙 r-🔼, sau đó lại nghiền qua phần thịt non bên trong.

Nguyễn Nam Tô choáng váng dưới động tác va chạm của anh, đầu ngón tay cuộn lại, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ⓡê·n r·ỉ yếu ớt.

Tiết tấu quá chậm nên cảm giác trống rỗng lại trỗi dậy. Cô nhả cánh môi đang cắn chặt ra, khó chịu thúc giục: "Ưm... anh... nhanh lên.... nhanh lên..."

Tưởng Chính Trì cúi đầu 𝖈-ắ-𝐧 ⓝh-ẹ núm vú đang lắc lư không ngừng của cô, giọng nói mang ý cười: "Nhanh lên?"

"Ừm..." Nguyễn Nam Tô khẽ đáp một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, "Nhanh lên... a..."

"Tại sao phải nhanh lên? Như vậy không thỏa mãn được em à?" Anh nhả núm vú đã cứng như hòn đá ra, cố ý hỏi một câu đầy mập mờ.

Trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi còn phả vào ⓝ𝖌-ự-𝖈 cô.

Đôi chân đang dang rộng của Nguyễn Nam Tô chủ động quấn lấy eo anh, hai tay cũng ôm chặt cổ anh, động tác mang theo vài phần thúc giục.

Tưởng Chính Trì đương nhiên có thể nhận ra ý đồ của cô, anh cúi đầu 𝒽ô*𝐧 lên khóe miệng cô, sau đó ôm lấy т♓_â_n 𝐭ⓗ_ể cô, điều chỉnh thành tư thế nữ trên nam dưới.

Anh nằm ở phía dưới, hai tay bắt lấy hai bầu ⓝ🌀-ự-↪️ m·ề·ɱ ɱạ·ⓘ của cô rồi vần vò thành đủ loại hình dạng.

Nguyễn Nam Tô cưỡi lên eo anh, hai bộ phận riêng tư dán sát vào nhau, cậu bạn khổng lồ của anh từ từ chìm vào động hoa của cô.

Vẫn chưa đi vào hoàn toàn mà cô đã có cảm giác sâu đến tận đáy....

"Ưm... ha...." Cô ngửa cổ г_ê_ⓝ ⓡ_ỉ, hơi nâng người lên cao cho đến khi chỉ còn lại phần quy đầu mắc lại bên trong, sau đó lại ngồi xuống, chầm chậm đùa giỡn.

Tưởng Chính Trì dùng đầu ngón tay kéo lấy quả mọng trên đầu 𝖓_g_ự_𝐜 cô, thấy cô đau đến nhíu mày lại buông ra.

Trước 𝖓_ɢự_𝖈 quả thật có chút đau đớn, nhưng đó chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm so với 🎋♓𝐨*á*𝖎 cả*〽️ dưới thân.

Trong cơn đau đớn và kh-⭕-á-𝒾 c-ả-𝖒 tột độ, Nguyễn Nam Tô dần dần leo 👢-ê-ⓝ đ-ỉ-𝖓-ⓗ cao, cơ thể hoàn toàn chìm đắm trong 𝖉.ụ.↪️ ⓥ.ọ.𝖓.ℊ.

Cô tăng thêm biên độ đưa đẩy, hàm răng nghiến chặt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Động hoa chật hẹp bị vật nam tính mở rộng cũng dần co bóp đều đặn, Tưởng Chính Trì thở dài thoải mái, vân vê núm vú của cô, hỏi: "Em sắp đến rồi đúng không?"

"Ừm.. sắp.... sắp đến rồi... ưm..."

"Vừa mới bắt đầu đã chịu không nổi rồi sao?"

Anh thả bầu 𝖓𝐠ự_𝐜 đầy đặn trong lòng bàn tay ra, đưa một tay vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay tìm được nhụy hoa đã cương cứng kia, bắt đầu mạnh mẽ chà xát.

"A!"

Κ♓·o·á·ℹ️ 𝖈ả·m tích tụ lập tức bùng nổ, Nguyễn Nam Tô r⛎·п 𝓇·ẩ·𝐲 thét lên, trong động hoa xoắn chặt lại, đồng thời trào ra một dòng nhiệt nóng hổi.

Sau khi đạt cao trào, cô như bị rút hết sức lực, ngã gục vào ⓝⓖự_𝐜 người đàn ông bên dưới.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi mật dịch, Tưởng Chính Trì đỡ eo cô xoay người lại, sau đó đè cô xuống dưới người.

Hai tay anh chống hai bên hông cô, ♓ô·𝖓 nhẹ lên khóe miệng cô: "Khá hơn chút nào chưa?"

Đầu óc Nguyễn Nam Tô đã mơ màng, chỉ khẽ gật đầu theo tiềm thức.

Chương (1-141)