Giúp anh đeo b*o
← Ch.119 | Ch.121 → |
Tưởng Chính Trì vân vê thưởng thức một bên nhũ hoa, bàn tay còn lại thì chen vào giữa đùi cô.
Anh khép hai ngón tay lại rồi từ từ đư*🔼 𝖛à*⭕ cơ thể cô, sau đó bắt đầu ra vào theo quy luật, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại gãi nhẹ vào miếng thịt non nửa mềm nửa cứng bên trong.
𝐂·ả·𝐦 ɢ❗·á·ⓒ t·ê ⓓạ·❗ từ bầu 𝖓●🌀●ự●🌜 và giữa hai chân nhanh chóng khuếch tán rồi lan rộng khắp tứ chi, Nguyễn Nam Tô vô thức khép hai chân lại, nhưng chỉ 🎋ẹ●ⓟ 𝖈●𝖍ặ●ⓣ tay anh.
Cảm giác ngứa ngáy ngấm vào da thịt, cô không nhịn được cắn chặt môi dưới, nức nở: "Ưm.. khó chịu quá..."
"Ráng nhịn một chút, lát nữa sẽ hết thôi."
Tưởng Chính Trì tách hai ngón tay vừa ↪️·ắ·Ⓜ️ ⓥà·ο người cô, mở rộng động hoa chật hẹp.
Khả năng tự chủ của anh tốt đến mức đáng kinh ngạc, nhưng Nguyễn Nam Tô lại không được như anh, sau khi bị anh làm như vậy chốc lát thì hô hấp bắt đầu dồn dập, dịch mật lần lượt rỉ ra ngoài.
"Không, không được... Em thật sự... Chịu không nổi... A..."
Cô t𝐡●ở 𝖍●ổ●ⓝ hể●𝓃 nói, vách thịt 𝓇υ-п ⓡẩ-y kẹp lấy ngón tay anh. 🎋♓●⭕●á●ℹ️ c●ả●ⓜ không ngừng chồng chất tích tụ trong cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Tưởng Chính Trì biết cô vẫn chưa đạt tới giới hạn, cho nên không rút ngón tay ra, đầu ngón tay chọc vào miếng thịt non của cô vài cái rồi lại ấn mạnh xuống.
"A... !" Một tiếng hét khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng, ngay sau đó, trong đầu Nguyễn Nam Tô lóe lên một tia sáng trắng.
Cơ thể nhạy cảm của cô không ngừng 𝖗⛎●ⓝ 𝖗ẩ●🍸 co giật, một dòng mật dịch ấp áp khác lại chảy ra, xuôi theo ngón tay thon dài làm ướt toàn bộ lòng bàn tay của anh.
Qua khoảng hơn mười giây, Nguyễn Nam Tô mới từ từ hồi phục. Cô hít một hơi thật sâu, tấm lưng cong cong từ từ nằm thẳng xuống.
"Sao lần này lại nhạy cảm thế?" Tưởng Chính Trì khẽ cười, chậm rãi rút ngón tay ướt sũng của mình ra khỏi nơi chật hẹp vừa nóng vừa ướt kia: "Mới làm vài phút đã cao trào rồi?"
Nguyễn Nam Tô không tiếp lời anh, chỉ 𝖈ắ.𝓃 〽️.ô.i 𝖗ê*п r*ỉ.
Người đàn ông sau khi tắm xong chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh đen, lúc này chỉ cần kéo nhẹ dây lưng là áo sẽ mở ra, để lộ ra một vùng ռ·gự·𝖈 trần lớn, xuống dưới nữa là...
Nguyễn Nam Tô kịp thời nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn xuống nữa.
Tưởng Chính Trì cũng cởi trần như nhộng, sau đó nắm lấy vai cô, kéo cô dậy khỏi giường.
Đôi mắt ướt đẫm của cô như phủ đầy sương mù, hô hấp dồn dập vẫn chưa chậm lại, hai cục bột trắng nõn trước ⓝℊự*𝖈 đang 𝓇-⛎-𝖓 𝖗-ẩ-ÿ dưới ánh mắt của anh.
Tưởng Chính Trì kéo tủ đầu giường ra, lấy một vật nhỏ hình vuông bên trong ra rồi nhét vào tay cô.
Nguyễn Nam Tô cúi đầu xuống, nhìn thấy dòng chữ "Okamoto" được in rõ ràng trên bao bì.
Dây thần kinh nối liền khu vực nhạy cảm lại nhảy lên, cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng lại dâng trào, còn mãnh liệt hơn nhiều so với vừa rồi.
"Giúp anh đeo vào đi." Tưởng Chính Trì khàn giọng yêu cầu cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô với ánh mắt rực lửa.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nam Tô làm chuyện này, n🌀-ó-n т-𝖆-🍸 r-⛎-ⓝ 𝖗ẩ-𝐲 dữ dội, mất rất nhiều sức mới xé được túi bao cao su ra.
Nhìn dáng vẻ xa lạ này của cô, trên mặt Tưởng Chính Trì hiện lên ý cười.
Mặc dù 𝒹.ụ.𝖈 𝖛ọ𝖓.ℊ dưới thân đang kêu gào dữ dội, mạch m*á*u như sắp 𝖓*ổ 𝐭⛎𝓃*ℊ đến nơi, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng, kiên nhẫn đợi chờ cô.
Tưởng Chính Trì lại kéo một chân cô ra, nhét hai ngón tay vào.
"A..." Nguyễn Nam Tô vừa lấy bao ra đã cảm nhận được có vật thể lạ ⓒ_ắ_𝐦 𝖛à_🔴 cơ thể mình. Cô ⓒ·ắ·𝐧 ⓜ·ô·i rên khẽ, đặt thứ trơn nhẵn trong tay lên quy đầu của anh.
Trong quá trình đeo vào khó tránh khỏi sẽ có chút tiếp xúc, ngón tay cô vô tình chạm vào phần thân cứng rắn sưng tấy của anh, gây ra một loạt phản ứng trong cơ thể.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |