Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 075

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 075
Nam dưới nữ trên
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Tưởng Chính Trì hít vào một hơi, bị cô 🎋ẹ-🅿️ 𝖈-h-ặ-𝐭 đến nỗi suýt nữa không nhịn được.

Anh giơ tay đánh vào 〽️-ôⓝ-ℊ cô, nhìn cặp ɱ.ô.𝖓.𝖌 vểnh cao của cô đưng đưa tạo thành từng vòng ℊ·ợ·𝓃 𝐬·ón·🌀 khiến người ta hoa cả mắt.

Thật ra cũng không đau lắm, dù sao anh cũng không dùng sức, nhưng Nguyễn Nam Tô vừa mới trải qua cao trào, cơ thể vốn đang trong giai đoạn nhạy cảm, bị anh đánh như vậy thì dưới thân lại rỉ nước.

Chất lỏng nóng hổi tưới lên vật nam tính thô to đang muốn 𝐧_ổ 𝐭υ_п_🌀, khiến tinh thần anh sảng khoái đến mức bất tỉnh nhân sự.

Tưởng Chính Trì ş𝐢·ế·✝️ ⓒⓗặ·𝖙 𝖒ô·n·ⓖ cô, dùng sức rút đồ vật của mình ra ngoài một lúc để kìm nén cảm giác muốn ❎𝐮ấ*🌴 𝖙*ï*𝐧*𝐡.

Anh khom lưng bế cô lên khỏi sô pha, trở về phòng ngủ.

Bước chân vội vàng, có cảm giác cấp bách rõ ràng.

Nguyễn Nam Tô được anh cẩn thận đặt 𝖑●ê●𝓃 🌀ℹ️ư●ờ●ⓝ●🌀 trong phòng ngủ, tấm đệm 𝖒ề●𝖒 Ⓜ️●ạ●𝐢 hơi lún xuống.

Trong phòng ngủ không bật đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường, ánh đèn mờ ảo mang đến cảm giác ɱ.ô.𝓃.𝖌 lung mơ hồ.

Sau khi đặt cô xuống, Tưởng Chính Trì cũng ngồi 👢ê·𝖓 𝐠ℹ️ườ𝖓·g, nửa người trên dựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn cô.

Ánh mắt anh nóng rực, trong đó hiện rõ ԁụ·c νọ·п·🌀 đang cháy bỏng, Nguyễn Nam Tô bị anh nhìn chằm chằm như thế thì không dám ngẩng đầu, nhưng vừa rũ mắt lại chạm phải đồ vật đang dựng thẳng giữa hai chân anh.

Chỉ mới nhìn thoáng qua mà giữa hai chân đã dâng lên cảm giác đau nhức.

Tưởng Chính Trì quan sát biểu cảm và phản ứng của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Lại đây."

Giọng của anh có vẻ còn khàn hơn vừa nãy, mang theo tình dục nồng đậm.

Nguyễn Nam Tô nín thở, thoáng dịch người về phía anh.

Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần lại, nụ cười bên môi người đàn ông càng thêm tươi sáng.

Anh đưa tay cầm lấy cổ tay cô, không còn kiên nhẫn với động tác chậm chạp của cô, trực tiếp kéo người đến trước mặt mình.

Trọng tâm của Nguyễn Nam Tô không ổn định, ngã ngồi trên đùi anh, chân vừa hay chạm vào đồ vật màu đỏ tím của anh.

Nghĩ đến cảnh tượng kịch liệt vừa rồi trên sô pha, cô không nhịn được hít vào một hơi, hai chân lại bắt đầu mềm nhũn không kiểm soát được.

Trong động hoa lại bắt đầu chảy mật dịch, vừa co vừa rút giống như đang nóng lòng muốn nuốt chửng thứ gì đó.

Tưởng Chính Trì dùng một tay ôm eo cô, ấn cơ thể cô vào ⓝ🌀ự●𝐜 mình.

Bộ 𝓃-ⓖự-𝒸 𝖒ề.ⓜ 𝐦ạ.❗ của Nguyễn Nam Tô dán sát vào lồng п𝐠ự*𝒸 cứng rắn của anh, cô ngẩng mặt lên, rên khẽ một tiếng: "Ưm..."

Ánh mắt người đàn ông khóa chặt đôi mắt nhuốm sương mù của cô, nhìn thấy rõ một mặt ⓠ_𝐮🍸_ế_п 𝖗_ũ của cô.

Anh 𝐡ô●𝖓 lên vành tai cô rồi ngậm vào miệng mú·† ⓛ●ℹ️●ế●ɱ, đầu lưỡi thỉnh thoảng đảo qua xoáy tai nhạy cảm của cô: "Em ở trên nhé, hửm?"

"Em..." Nguyễn Nam Tô căng thẳng lắc đầu, muốn từ chối: "Em không biết...."

Cô không nói dối, tuy rằng người đàn ông đầu tiên của cô không phải anh, nhưng trong một năm h·ô·𝖓 nhân với Chu Thần Diệp hai người rất ít khi làm chuyện này, cô còn hiếm khi chủ động chứ đừng nói đến việc nam dưới dữ trên.

Dáng vẻ căng thẳng của cô không khỏi khiến Tưởng Chính Trì thấy buồn cười, ngón tay nhẹ nhàng ν·⛎ố·† 𝐯·𝐞 bên hông cô: "Vậy bây giờ thử xem?"

Nguyễn Nam Tô không trả lời, nhưng không từ chối thì đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Anh tách hai chân cô ra, để cô áp vào người mình, hai người vẫn duy trì tư thế mặt đối mặt, cơ thể trần trụi dán sát vào nhau.

Nguyễn Nam Tô vòng tay quanh cổ anh, không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Tưởng Chính Trì dùng một tay giữ gáy cô, đẩy đầu cô về phía trước, sau đó hô*п thật mạnh vào môi cô, tay còn lại thì bắt lấy bộ 𝖓_🌀ự_𝖈 trắng nõn của cô.

Chương (1-141)