Cánh hoa non nớt co rút dữ dội
← Ch.002 | Ch.004 → |
Nguyễn Nam Tô cảm thấy choáng váng vì thiếu oxy, càng giãy dụa dữ dội.
Nhưng kiểu phản kháng giống như con thú bị mắc bẫy này lại càng k-íc-♓ ⓣ-♓-í𝖈-h thú tính nằm sâu trong xương cốt đàn ông.
Chu Thần Diệp đ●è 𝖑●ê●𝐧 пⓖ●ườ●ℹ️ cô, cơ thể nhanh chóng có phản ứng, vật cực đại giữa háng áp vào bụng cô.
"Anh... nhẹ một chút được không?"
Nguyễn Nam Tô không giãy dụa nữa, chỉ khàn giọng cầu xin.
Cô biết giãy dụa cũng vô ích, càng giãy dụa ngược lại càng dễ 𝐤í-↪️-𝐡 ⓣ-hí𝐜-♓ sự tàn bạo trong cơ thể anh ta.
"Được, anh sẽ làm nhẹ." Chu Thần Diệp ngoài miệng thuận theo cô nhưng trên mặt không hề có chút dịu dàng nào.
Anh ta kéo khóa quần, phóng thích thứ đồ vật đã sớm ngẩng cao đầu kia.
Gân xanh trên thân vật gồ lên dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy sợ hãi.
Nguyễn Nam Tô dời mắt không dám nhìn nữa, lại nhanh chóng cảm giác được mình bị anh ta banh rộng hai chân ra, dùng một loại tư thế xấu hổ phơi bày toàn bộ nơi riêng tư của mình ra trước mắt anh ta.
Cô nhắm mắt lại, dây thần kinh cả người đều căng chặt.
Tuy rằng trước kia cũng đã nhìn thấy qua, nhưng của anh ta thật sự quá lớn, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô vẫn không khỏi run sợ.
Chu Thần Diệp nhìn thấy cơ thể trắng nõn tinh khiết của cô vì căng thẳng mà 𝖗·υ·ⓝ 𝖗·ẩ·🍸 không ngừng, vật nam tính vốn đã thô to lại càng thêm cứng rắn.
Anh ta dùng ngón cái xoa xoa cánh hoa của cô, sau đó nắm lấy đôi chân dài của cô quấn quanh eo mình.
"Mở mắt ra."
Mệnh lệnh không cho từ chối.
Hàng mi cong dày của Nguyễn Nam Tô khẽ run, không nghe lời anh.
"Mở mắt ra nhìn anh." Chu Thần Diệp lặp lại một lần nữa.
Cuối cùng cô cũng không chống cự được sự cường thế của anh ta, từ từ mở đôi mắt ướt sũng kia ra.
Giống như nai con, điềm đạm đáng yêu.
Chu Thần Diệp hít vào một hơi, đỡ lấy vật cực đại của mình, quy đầu màu đỏ tía đâ*Ⓜ️ nhẹ vào miệng hoa của cô vài cái, sau đó mạnh mẽ trầm mình đ_â_ɱ hẳn vào trong.
"Ưm..."
Nguyễn Nam Tô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong miệng thốt ra tiếng kêu đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhất thời nhăn lại.
Chu Thần Diệp lại mắt điếc tai ngơ, cũng không cho cô cơ hội thích ứng, bắt đầu đâ·𝖒 và·ⓞ 𝓇ú*t r*𝒶 không chút kiêng dè.
Nơi đó của cô chặt chẽ như xử nữ chưa trải qua sự đời, khiến mỗi lần anh ta ra vào đều tạo cho cô cảm giác như bị tách đôi.
Người đàn ông 💲ℹ️ế●✞ ⓒ●𝖍●ặ●𝖙 eo cô, mượn lực để mình tiến vào hoàn toàn, thậm chí có mấy lần anh ta còn cảm giác được quy đầu đã đ.â.𝐦 trúng tử cung của cô.
"Nhẹ, nhẹ thôi...... Thần Diệp...... A...... Đau......"
Nguyễn Nam Tô cắn chặt cánh môi, cơ thể phập phồng lên xuống theo sự va chạm của anh ta, miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở đau đớn.
Chu Thần Diệp lại không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, mạnh mẽ va chạm khiến âm thanh "bạch bạch" vang lên không dứt bên tai.
Anh ta tựa như phát điên rong ruổi trong cơ thể cô, vật cực đại ra vào liên tục không ngừng.
"Ưm.... đừng.... đừng.... đau... nhẹ chút.... a."
Tiếng 𝖗-ê-𝓃 г-ỉ của Nguyễn Nam Tô dần trở nên chói tai, đau đớn và k_𝖍_oá_❗ ↪️_ả_Ⓜ️ đan xen, đưa cô 👢ê·ⓝ đ·ỉ·𝓃·ⓗ 𝐝·ụ·c ѵ·ọn·g.
Cuối cùng, Chu Thần Diệp dùng hết sức đâ*Ⓜ️ mạnh vào vách thịt của cô, sau đó phóng thích tất cả vào trong cơ thể cô.
Khi ⓡ*ú*т 𝖗*🔼, vật nam tính thô dài vẫn đứng thẳng như cũ.
Anh ta tách hai chân vẫn đang 𝖗●⛎●𝐧 𝖗ẩ●🍸 của cô ra, nhìn thấy hai cánh hoa non nớt của cô đang co rút kịch liệt, một vũng ⓣ❗*n*𝐡 𝒹ịⓒ*♓ màu trắng từ từ chảy ra, dọc theo háng chảy xuống ga giường.
Nguyễn Nam Tô nằm trên giường †-♓-ở ⓗ-ổ-𝖓 𝖍ể-𝖓, cảm thấy cơ thể như muốn rã rời.
Từng giây từng phút bị anh ta đè bẹp dưới thân đều làm cho cô cảm thấy thời gian dài như một năm.
------oOo------
← Ch. 002 | Ch. 004 → |