Người nguy hiểm nhất
← Ch.34 | Ch.36 → |
Tuy rằng tôi không biết hiện giờ Ngô Giang đang làm gì, nhưng có một sự thật hết sức rõ ràng là chỉ cần bán bỏ cái Audi của anh ấy thì chắc chắn trong khoảng vài năm Mr. Ngô hoàn toàn không cần tiết kiệm mấy hạt lạc.
- Em không thích sống tiết kiệm.
Ngô Giang gật đầu như giã tỏi.
- Đúng, phụ nữ sinh ra là để tiêu tiền của đàn ông, em không cần tiết kiệm. Vì em có ý định sống hoang phí trong tương lai nên anh nghĩ anh sẽ là một trong những lựa chọn vô cùng thích hợp.
- Anh thì có điểm gì tốt?
- Anh ngoài những điểm không tốt ra thì cái gì cũng tốt.
Tự cuồng bản thân quá mức, đúng là không biết xấu hổ!
- Ngô Giang, ăn táo đi!
Như thế anh ấy sẽ không mở miệng nói chuyện nữa.
Quả nhiên là chỉ khi bị đồ ăn lấp đầy miệng thì Ngô Giang mới thôi làm tôi tăng huyết áp.
Trong tiểu thuyết, sau khi ăn cơm thì nam chính hoàn hảo chắc chắn sẽ tranh rửa bát với nữ chính. Ngô Giang đã tiếp thu rất tốt tinh thần này, vấn đề là ở chỗ anh ấy rửa bát kiểu gì mà làm ướt hết cả người, ai không biết lại tưởng Mr. Ngô vừa từ dưới bể bơi chui lên.
- Làm thế nào bây giờ, trong nhà em không có sẵn quần áo nam? -Ướt thế này chắc chắn phải thay đồ rồi.
- Không sao, anh gọi cho tiệm giặt là rồi.
Tôi còn chưa hiểu ra làm sao thì đã có tiếng bấm chuông.
Nhân viên tiệm giặt là mang một chiếc túi đến, trong đó có đồ lót, đồ ngủ, sơ mi, quần... đây toàn là những thứ chiều nay Ngô Giang đã mua ở siêu thị.
Người đàn ông gian xảo này, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, thảo nào trước khi về nhà lại ghé qua tiệm giặt.
Chỉ rửa bát thôi mà cũng bị ướt hết quần áo, đây chẳng phải là âm mưu thì là gì?
- Ngô Giang, anh...
Sau lưng tôi không có người, ngược lại trong nhà tắm có tiếng nước.
Tôi nghiến răng gõ cửa.
- Ngô Giang, anh ra đây!
- Chờ một lúc!
- Không, anh ra đây ngay cho em!
- Cũng được, nếu em muốn nhìn anh khoả thân thì chỉ cần mở cửa vào là được, anh đâu có khoá. -Ngô Giang thản nhiên trả lời.
Tôi quả thật sắp bị tăng huyết áp rồi.
Tại sao mời ăn cơm lại biến thành cung cấp cả chỗ tắm rửa cơ chứ? Đúng là dẫn sói vào nhà mà.
Cửa phòng tắm mở ra, tôi theo phản xạ liếc nhìn, trên người Ngô Giang chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm che từ hông trở xuống. Mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, nước nhỏ xuống chảy dọc theo cơ ngực rắn chắc.
Tôi không phải con gái mới lớn, tất nhiên là không đến nỗi vì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ở trần mà phun máu mũi. Nhưng Mr. Ngô có nhất thiết phải dùng nam sắc dụ hoặc như vậy không!
- Sao anh không mặc quần áo vào? -Tôi hết sức kiềm chế để lịch sự hỏi Ngô Giang.
Ngô Giang đột nhiên bước đến gần tôi, đôi mắt nâu loé lên tia sáng nguy hiểm, quanh người toả ra luồng khí lạnh lẽo khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi hoảng sợ lùi lại một bước. Hai chúng tôi cứ một tiến một lùi đến sát tường.
- Này, anh định làm gì?
Lúc trước khi vào tắm Ngô Giang vẫn bình thường đấy chứ, sao đột nhiên lại trở nên như thế này?
Suốt từ lúc bước vào nhà mình sự cảnh giác của tôi đối với anh ấy hoàn toàn buông lỏng, Ngô Giang cũng tỏ ra rất khác với khi ở ngoài, thậm chí tôi còn mơ hồ cảm thấy anh ấy đã quay lại là Ngô Giang của bảy năm trước.
Tôi làm sao lại quên mất cơ chứ, người đàn ông này rõ ràng rất nguy hiểm. Bảy năm nay anh ấy làm gì, sống như thế nào tôi không hề biết...
Ngô Giang đưa tay về phía tôi. Cảm giác hoảng hốt ùa đến làm tôi nghĩ ngay đến phương án bỏ chạy.
Cái túi trong tay tôi bị giật mất.
- Em cầm quần áo của anh thì làm sao anh mặc được. -Ngô Giang vừa cười vừa nhìn tôi. -Vừa rồi em nghĩ anh định làm gì? Em cứ nói ra đi, nếu phù hợp với ý tưởng của anh thì anh nhất định sẽ thực hiện.
Tôi ngơ ngác trong năm giây, sau đó cả mặt lẫn tai đều đỏ ửng.
Chết tiệt, Ngô vặn vẹo quái quỷ, cố tình tỏ vẻ nguy hiểm để trêu chọc tôi!
Cho đến thời điểm này, những nghiên cứu về người ngoài hành tinh vẫn còn rất ít ỏi, đó là lý do chúng ta không thể hiểu nổi họ sẽ làm gì ở Trái Đất.
Trong phòng tắm của tôi có thêm một cái bàn chải, khăn mặt, dầu gội, sữa tắm... của nam giới.
- Ngô Giang! -Tôi không nhịn nổi hét lên.
Ngô Giang đang nằm dài trên ghế xem phim kinh dị, anh ấy thậm chí chẳng buồn nhúc nhích người, chỉ ừ hử một tiếng tỏ ý đã nghe thấy.
- Anh định làm gì thế hả? Đóng quân trong nhà em chắc?
Tất cả đồ dùng cá nhân đều mang đến, lẽ nào thật sự định thực hiện kế hoạch xâm chiếm Trái Đất!
- Nhà em rất rộng, thêm anh vào cũng có chật lắm đâu. Em đừng hẹp hòi như vậy chứ!
Ôi, tôi quả thực sắp bị đau tim rồi. Mời Ngô Giang về nhà đúng là một sai lầm. Anh ấy không những ăn cơm, lại còn muốn chiếm cả nhà tôi.
- Em là phụ nữ độc thân, có đàn ông trong nhà rất không ổn. Hơn nữa em cũng không có lý do gì để cho anh ở lại cả.
Ngô Giang ngồi thẳng dậy, làm bộ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Chính vì em là phụ nữ độc thân, ở một mình rất nguy hiểm nên anh mới phải ở lại để bảo vệ em.
Tôi chỉ muốn khóc thét.
Làm ơn đi, người nguy hiểm nhất ở đây chính là anh đấy!
← Ch. 34 | Ch. 36 → |