Thích như thế này, hửm?
← Ch.47 | Ch.49 → |
<images> Nhà kho nằm tại vùng ngoại ô, cách khách sạn gần nhất cũng mất hai mươi phút. Tống Đĩnh Ngôn như muốn đem chân ga giẫm hỏng, lái xe trở về trên con đường nhỏ, tốc độ nhanh như chớp, thỉnh thoảng nghiêng đầu ánh mắt nhìn chăm chú tiểu cô nương ngồi bên cạnh.
Từ lúc lên xe, người con gái nhỏ giọng lẩm bẩm kêu nóng, áo khoác bị cô vứt một bên, trên trán nhẵn bóng phủ một tầng mồ hôi, đèn xe lờ mờ lại có thể nhàn nhạt thấy được mảng da thịt ửng đỏ giống như con tôm bị luộc lên, lòng bàn tay nắm chặt đôi bồng đào q*ⓤ𝐲*ế*𝖓 ⓡ*ũ, khó chịu tự mình nắn bóp an ủi. Cánh môi mở he hé, ♓ơ-𝐢 th-ở ԁồ-п dậ-ρ.
Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy không đúng, chậm dừng xe lại, vươn người tới xem xét tình trạng của cô.
"Chỗ nào không thoải mái?"
🌴·ⓗâ·𝐧 𝐭·𝒽·ể anh khẽ dựa gần, Tô Anh liền vươn người ôm cổ anh, nghiêng thân bám trên người anh, lộn xộn cúi đầu khẽ lên 𝒽●ô●𝖓 mặt của anh. Hô hấp cô 𝐧_ó_ⓝ_g 𝖇ỏ_ⓝ_ⓖ, không chỉ có vậy mà toàn bộ †♓â*n 🌴*♓*ể đều nóng đến dọa người.
Tống Đĩnh Ngôn kiềm chế kéo dãn khoảng cách giữa hai người một chút, ngước mắt hỏi thăm, "Anh Đào?"
Cô không đáp, hai chân dạng ngồi trên đùi anh, lòng bàn tay đặt trên vai anh, hạ thân ướt đẫm kề sát phía bên dưới người đàn ông, dùng sức c●ọ 🔀●á●т, một chút lại một chút, thong thả, trong cổ người con gái tràn ra tiếng 𝖗●ê●n 𝖗●ỉ, hơi thở càng nặng nề, cúi đầu dùng lưỡi ư.ớ.✝️ á.ⓣ 𝐥.1ế.〽️ 𝐦ú.t tai anh, ngậm vào trong miệng đùa nghịch.
Người đàn ông đ.ộ.𝖓.🌀 tì𝐧.♓ rất nhanh, sau đó chỉ qua mấy giây, hạ thân khô nóng chống đỡ lấy cửa huyệt đói khát của cô, xúc cảm chân thực như dòng điện 🎋í𝒸-h †-h-í-c-𝒽 chạy qua cơ thể cô, đè nén sự khó chịu ghé vào tai anh thổi hơi nóng.
"Tiến đến có được hay không, thầy, em muốn anh."
Tống Đĩnh Ngôn vẫn còn sót lại một phần lí trí, một tay đặt trên eo nhỏ đang xoay loạn của cô, không chế lại động tác của người con gái.
"Đến cùng em thấy thế nào? Nói cho anh nghe."
Bị anh cản lại, 🎋♓_ⓞá_ı 𝐜_ả_m dâng lên não dần bến mất, cô sắp bị hành hạ đến điên rồi, trong nháy mắt tủi thân bật khóc.
"Van anh, em thật sắp khó chịu đến ⓒ.𝐡ế.† mất."
Đáy mắt cô ngập nước, một tay khác của anh lần xuống vùng đất phía dưới váy, đầu ngón tay chạm vào cửa huyệt câu người, "Tư tư" tiếng nước tràn ra, ánh mắt anh trầm xuống, 𝐝·â·〽️ dịch càng chảy nhiều thấm lên da thịt mịn màng, tuyệt nhiên không phải bởi vì lần đ●ụ𝐧●ℊ 𝒸●𝖍●ạ●ⓜ chỗ 𝐤·í·𝖈·𝖍 𝖙·♓í𝒸·𝖍 vừa nãy mà chảy nhiều như vậy.
Đáy lòng anh dần lạnh, không có đoán sai, cô đích xác bị hạ xцâ_𝓃 ◗ư_ợ_ⓒ. Tân Dật thực sự ác đến cực điểm, không chỉ muốn để cho Tô Anh chịu nỗi bứt rứt giày vò, còn muốn chính cô mở miệng cầu xin người khác. Bà ta muốn triệt để hủy hoại Tô Anh, cũng thuận tiện một đường hủy hoại anh. Tống Đĩnh Ngôn cười lạnh, xem ra, anh thật đúng là đã mềm lòng. Lẽ ra nên đẩy bà ta xuống vực sâu thẳm, để một đời này đều không có khả năng phản kháng lại.
Người con gái bị hành động ☑️⛎ố*𝐭 𝐯*3 làm đáy mắt dần tan rã, chôn ở cổ anh nhỏ giọng đáng thương khẩn cầu.
"Thầy ơi, anh thương em thì hảo hảo chen vào thương em đi."
*Hảo hảo: Tốt, đẹp.
Trong đầu cô giờ đã không còn suy nghĩ nào khác, thời khắc nhìn thấy Tống Đĩnh Ngôn, chút lý trí cố gắng còn sót lại đều biến mất hầu như không, trong tâm trí chỉ còn một ước muốn duy nhất được anh 𝒽⛎ⓝ.ɢ hă.n.🌀 lấp đầy cảm giác trống vắng.
Anh trìu mến ѵ⛎●ố●т ν●𝐞 mặt cô, khóe môi cô còn vệt 𝐦●á●ⓤ khô bị anh ⓛ●ℹ️●ế●〽️ đi, thấp giọng nói, "Nơi này không được, tìm một nơi an toàn đã."
Tô Anh ủy khuất nức nở, "Em không muốn, em thật khó chịu lắm."
"Tiểu Anh Đào ngoan." Âm thanh dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ, "Nhịn thêm một chút."
Anh kéo t●𝒽●â●п ✝️●h●ể cô ra, đưa cô một lần nữa ngồi về ghế lái phụ, lại quay đầu, đáy mắt tràn ngập giận dữ, dùng sức đạp chân ga thật mạnh.
——
Cửa phòng khách sạn cơ hồ là bị đá văng, hai thân ảnh lúc sáng lúc tối 🍳⛎_ấ_ⓝ զ_υ_ý_𝐭, thẻ phòng trong tay anh như muốn vỡ vụn, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, người con gái nhảy lên bám trên người đàn ông, điên cuồng 𝖑_❗ế_ɱ ɱú.т bờ môi anh, anh mấy lần muốn đi mở đèn trong phòng đều bị đầu lưỡi ướ*𝖙 á*𝖙 𝖓ón.ɢ 𝐛ỏ𝓃.🌀 câu dẫu không kiềm chế được.
Thẻ phòng theo động tách q*υấ*𝐧 𝐪цý*ⓣ kịch liệt rơi xuống đất, Tống Đĩnh Ngôn dứt khoát buông bỏ chuyện bật đèn, trong bóng tối, đem người con gái áp lên tường, 𝖍-⛎-п-🌀 𝖍ă𝓃-ℊ h.ô.ⓝ xuống.
Đầu lưỡi vừa dài lại ấm, thô bạo x.â.m 𝐧.𝐡ậ.𝖕 trong miệng cô, khuấy đảo long trời lở đất, người con gái rũ bỏ sự ngượng ngùng thường ngày, nhiệt tình đáp trả làm cho nụ 𝐡·ô·ⓝ này sâu thêm. Hai cái đầu dính chặt vào nhau, từ khóe môi chảy ra mật ngọt làm ướt cằm cô, Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu ngậm vào, không muốn lãng phí một chút ngọt ngào nào chảy ra từ cơ thể cô.
Cự vật đã sưng to lớn chống đỡ giữa hai chân cô, cách lớp vải vóc ma sát hoa huyệt ướ*т á*𝖙, Tô Anh cúi đầu lï·ế·𝐦 cổ anh, lẩm bẩm cầu, "Đủ ướt rồi, anh tiến vào đi."
Trên đường đi người con gái bị tác dụng của thuốc 🎋í.𝒸.𝒽 †.♓.í↪️.h toàn thân 🅱ố.c 𝐡.ỏ.ⓐ, Tống Đĩnh Ngôn cũng không nhịn thêm nữa, một tay cởi xuống khóa kéo, phóng thích đại quái thú cứng rắn, đỉnh quy đầu rỉ ra 𝒹●â●𝐦 dịch, anh vội vàng đưa cây gậy nhập vào vùng đất 〽️ề·ⓜ 〽️ạ·ℹ️ yêu thích của nó. Thời khắc tiến vào, Tống Đĩnh Ngôn ⓡê●𝖓 ⓡ●ỉ khó chịu.
Phía dưới ướt đẫm, bất quá chỉ cần nhẹ nhàng ma sát mấy lần, 𝒹â·𝐦 dịch theo chuyển động tràn ra ngoài, thấm ướt mảng quần áo còn sót lại.
Hô hấp người đàn ông bất ổn, thương tiếc người con gái trải qua nỗi đau da thịt nên không dám dùng sức cắm mạnh vào, chỉ có thể từ từ chen, trong huyệt cô đầy đủ ướ·𝐭 á·ⓣ nhưng vẫn chặt chẽ như cũ khiến da đầu anh tê dại. Tiểu cô nương nào có hài lòng với sự thăm dò thận trọng này, ✝️·h·â·𝓃 𝖙♓·ể tự mình trượt xuống. Cự vật hoàn toàn bị nuốt vào, người con gái thoải mãn ghé vào tai anh 𝖗-ê-n 𝓇-ỉ, cũng không quên nói vài lời gợi tình.
"Ưm... toàn bộ tiến vào thật sâu, đem em lấp đầy đi."
Tống Đĩnh Ngôn hô hấp nặng nề, "Tiểu Anh Đào."
Suy cho cùng cô vẫn là mới nếm trải sự đời, mặc dù trên phương diện †ìn●𝖍 á●❗ khá lớn mật nhưng vẫn có sự ngượng ngùng của thiếu nữ, cũng không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi ✖️_цâ_ռ 𝐝_ượ_↪️ hay không, nếu bình thường dù anh có trêu chọc cỡ nào cô cũng không muốn mở miệng thì hôm nay lại mềm giọng, ghé vào lỗ tai anh từng lần một mà nói, âm thanh mê người từng nhịp chồng lên nhau, Tống Đĩnh Ngôn 𝖒·ê đắ·ɱ như chính bản thân cũng bị hạ thuốc. Thuốc của anh còn mạnh mẽ hơn cô gấp nhiều lần.
Một tay anh giữ chặt eo cô, hung ác đưa đẩy mãnh liệt, cây gậy hoàn toàn được bao bọc trong vách thịt 𝐦ề·ⓜ 𝖒ạ·i, một khắc chạm đến tận cùng khiến người con gái "hừ" một tiếng, trong bóng tối anh không nhìn thấy động tác nhăn mày của cô nhưng lại có thể tinh tế nghe ra âm thanh yếu ớt lên án của cô.
"Ưm... a... anh nhẹ chút, em sắp bị anh đ*â*𝖒 hỏng mất."
Anh cười, hai tay nắm chặt m_ô_п_𝖌 cô, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bắt đầu di chuyển vào bên trong phòng, theo mỗi bước đi của người đàn ông cự vật thuận thế cắm đến chỗ sâu nhất, bào mòn hoa thịt, đổi lại là những tiếng ngâm nga 𝓇ê*𝖓 ⓡ*ỉ nhẹ nhàng của cô.
"Phía dưới miệng nhỏ thật hút người." Trêu đùa ác ý, vừa đi vừa đ·â·ɱ ☑️à·🅾️, nghiêng đầu h·ô·𝓃 ↪️·ổ của cô, "Thích như thế này, hửm?"
Tiểu cô nương bị cắm đến đầu óc u mê, các tế bào toàn thân đều dồn hết về hai chân, bị anh từng chút mạnh mẽ phá tan, âm sắc ⓜ.ề.m 〽️.ạ.ℹ️, "Thích."
ℳô*п*g thịt tinh tế bị anh nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, nâng lên hạ xuống theo nhịp, phối hợp với động tác ra vào, κ_h⭕á_❗ 𝐜_ả_Ⓜ️ tê dại không ngừng đánh tới hóa thành cực hạn vui vẻ, động nhỏ bên dưới được lấp đầy căng chặt.
"Ư.. ư... thích anh thao em."
Tống Đĩnh Ngôn đưa cô đặt lê●ⓝ 🌀iư●ờⓝ●ⓖ, đem chân cô cong lên để ở trước n.ⓖự.𝒸, lộ ra nơi nào đó sắp được anh ♓υn_🌀 𝒽_ăn_g yêu thương, anh áp lên trên, kề sát hai chân của cô, đặt tay lên vai cô, đầu tiên là thử thăm dò 𝖗ú*✞ 𝐫*🅰️ đư.🅰️ 𝐯à.𝖔 hai lần, người con gái rõ ràng bất mãn với loại tần suất này, uốn éo người kháng nghị. Nhưng theo sát sau đó là một cú hích mạnh đâ.ⓜ đến bụng cô trướng đau không thôi, ♓*ơ*ⓘ ✝️*𝐡*ở ◗ồ*𝓃 ԁậ*𝐩 của cô cũng không so được với tiết tấu tốc chiến của anh, há miệng lớn để thở, ngay cả cơ hội kêu to cũng không có, bị người đàn ông mấy lần liền đưa đến cực lạc.
Mái tóc đen dài xõa tung trên giường bao trùm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, κ♓·🅾️á·❗ 🌜ả·〽️ bùng nổ quét sạch toàn thân, mỗi tấc Ⓜ️á_u thịt theo tuần suất va chạm 𝖗⛎_п rẩ_𝖞, hô hấp cô dịu lại, thể nội khô nóng tạm thời được giải tỏa. Nhưng còn chưa đủ, cô muốn càng nhiều hơn.
Khuôn mặt người đàn ông trong ánh sáng lờ mờ như ẩn như hiện, nhưng rõ ràng nhất là con ngươi đen bóng phát sáng rực rỡ khóa chặt trên người cô.
Người con gái híp mắt cảm thụ niềm sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi bị đồ vật xuyên qua, cường độ mạnh mẽ, những nếp gấp gập ghềnh, mỗi một chi tiết nhỏ trong nháy mặt đều bị phóng đại vô số lần, mỗi một nơi trên con người anh đều khiến cô yêu ↪️●𝒽ế●𝐭 đi thôi.
Hạ thân tê ngứa không chịu nổi như thể đã sẵn sàng chờ đợi đợt công kích tiếp theo. Tô Anh nhìn anh, âm thanh kiều mị run run từ cuống họng, "Anh họ, em còn muốn."
← Ch. 47 | Ch. 49 → |