Đừng sợ
← Ch.30 | Ch.32 → |
<images> Đêm đã khuya, ngoài trời đã hết mưa, nhưng trong không khí vẫn còn hơi nóng, bí bách như bị một tấm sương mù bao phủ.
Người con gái ngủ trong 𝐧-🌀-ự-↪️ anh tựa hồ không quá an ổn, 🌴♓â·n 🌴·ⓗ·ể m·ề·ɱ Ⓜ️ạ·ℹ️ căng thẳng nằm nép trong lòng người đàn ông, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại.
Trong phòng ánh đèn nhàn nhạt, chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt của cô, sống mũi cao, cánh môi kiều mị như cánh hoa, căng bóng mọng nước, 🎋í●🌜●h t●𝖍í●𝖈●ⓗ người ta muốn hυn.ɢ ♓ă𝐧.ℊ gặm cắn một lần, lại muốn nhìn cô mang bộ dáng kiều diễm ư_ớ_т á_ⓣ.
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu nhìn một hồi, kéo tay cô bám vào cánh tay đầy cơ bắp của mình, cường độ thật chặt, thuận thế rơi xuống bên môi cô một nụ 𝐡ô.ⓝ..
Lông mi cô khẽ run, người đàn ông bên cạnh nhạy cảm bắt được động tác nho nhỏ này, lại cúi đầu dùng lưỡi 𝐥ℹ️·ế·m nốt ruồi bên khóe mắt cô.
𝐓·𝐡â·𝓃 🌴·𝐡·ể người con gái cứng đờ, hai giây sau bất đắc dĩ mở mắt ra, giống như là vừa tỉnh chưa lâu, còn buồn ngủ, ánh mắt 𝖒-ôⓝ-ɢ lung ngẩng đầu nhìn anh.
"Không vờ ngủ nữa rồi?" Anh cười, 𝖍_ô_п chóp mũi cô.
Cô nghiêng đầu tránh thoát, ngược lại lại nhu thuận tựa đầu vào ռ𝐠_ự_🌜 anh, †ⓗâ·𝖓 𝐦·ậ·т 🌜·ọ x·á·✞, "Làm gì có."
Hai tay anh đặt sau lưng cô, muốn đem người con gái kéo lên trên, lại bị cô nhanh trước tránh khỏi, liền nhảy xuống giường, không xỏ giày, để trần hai bàn chân trắng nõn từng bước giẫm lên mặt thảm. Toàn thân người con gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông, một thân áo dài rộng bao bọc т_ⓗ_â_ⓝ t♓_ể mảnh mai lộ ra đôi chân dài tinh tế, cảnh xuân dưới lớp áo như ẩn như hiện.
Cô đi tới trước cửa sổ, hai tay chống vào một bên cửa, đầu ngẩng lên, một nửa thân chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, dù chỉ đứng đó thôi cũng gợi lên bao vẻ q⛎-ⓨế-𝓃 𝖗-ũ.
"Nơi này thật yên tĩnh." Cô đột nhiên mở miệng nói.
Tống Đĩnh Ngôn dựa đầu vào giường, đôi mắt sâu một mực khóa trên người cô.
"Thích sao?"
Tô Anh quay đầu nhìn anh, "Đương nhiên."
Anh không do dự mà nói: "Tặng cho em."
Cô xoay người, dựa lưng trên bệ cửa, mắt hạnh cười cong cong, giống một con hồ ly nhỏ, sau đó, ngón tay dài khẽ cong hướng người đàn ông ngoắc ngoắc.
Tống Đĩnh Ngôn nhìn một loạt hành động của cô, không nói nhiều, trực tiếp xuống giường hướng cô đi tới.
Khoảng cách chỉ còn một chút, Tô Anh liền m*ề*m m*ạ*❗ bổ nhào vào người anh, tay đặt trên eo anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trên gương mặt vẫn còn nét đỏ ửng nhàn nhạt.
Trong giọng nói tràn đầy trêu trọc, "Một đêm đổi một tòa phòng, thầy Tống cũng quá là hào phóng nha."
Người đàn ông đem người con gái trong ռ🌀ự.ⓒ xiết chặt, một cánh tay khác đặt trên đùi m●ề●ɱ Ⓜ️ạ●ï một được đi lên, vạt áo theo động tác dần xốc lên. Lòng bàn tay di chuyển đến nhũ hoa yêu kiều liền dừng lại, tại đó không nhanh không chậm ma sát, cô cắn răng cũng không cầm được tiếng г.ê.ⓝ г.ỉ, 𝖈ả-𝐦 g-iá-𝖈 †-ê 𝖉-ạ-❗ trên da thịt cứ ngứa ngáy như có những vết châm chích nhỏ.
Anh gần sát cô, "Ai nói chỉ một đêm."
Tô Anh năng lực nhỏ bé đẩy 𝐭♓â.n †𝐡.ể người đàn ông, ý vị thâm trường "A", chắc chắn mở miệng, "Xem ra anh còn muốn tiếp tục "yêu" em."
Âm thanh người đàn ông cười nhẹ, "Bé con thật thông minh."
Không kịp thét lên, một giây sau cô liền bị người đàn ông quay người chống đỡ tại phía trước cửa sổ, sau lưng chỗ nào đó đang bị một cây gậy vừa nóng vừa cứng áp lên, Tống Đĩnh Ngôn hơi thở khô nóng, rõ ràng cũng không muốn nói nhiều, đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt tiến đến mép quần chữ T của cô làm bộ muốn cởi xuống.
"Không muốn." Tô Anh hốt hoảng quay đầu, 𝖒ề_〽️ 〽️ạ_❗ cầu anh, "Phía dưới người ta còn đau mà."
Người đàn ông trầm mặc mấy giây, chưa từ bỏ ý định, trên ⓜô●𝐧●🌀 cô chọc chọc trêu ghẹo một chút, Tô Anh căn bản là chịu không nổi, một hai lần liền hổn hển ✞h*ở ɢ*ấ*🅿️.
Ánh mắt anh nóng lên, trong nháy mắt xoay người đưa cô ôm áp vào tường, một nụ ⓗô*ռ sâu rơi xuống, ngậm 𝐦ú.✝️ môi cô mang theo vài phần cảm xúc khó chịu, môi lưỡi dây dưa, đầu lưỡi cô bị anh cắn đau, âm thanh khẩu cần đứt quãng của người con gái không có 🎋*í🌜*♓ ⓣ*ⓗ*í*𝐜*♓ người đàn ông thương tiếc, ngược lại anh càng thêm mạnh bạo gặm nhấm môi cô.
Một lúc sau mới buông cô ra thì Tô Anh đã bị 𝐡ô_𝓃 đến khắp cơ thể đều bất lực, mềm nhũn dựa vào trên người anh.
Đợi phục hồi một chút thể lực, cô mới nhỏ giọng lên án, "Anh chẳng thân sĩ một chút nào cả."
*Thân sĩ: người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ.
Người nào đó cười: "Thích thân sĩ sao?"
Tô Anh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhón chân lên ghé lỗ tai anh nói khẽ: "Thích anh dưới giường thân sĩ."
Anh nhíu mày, "Trên giường?"
Tiểu cô nương cười yêu mị, "Mạnh bạo một chút."
Đáy mắt người đàn ông dần tản ra ánh sáng, tì trán lên trán cô, nửa uy 𝒽𝒾*ế*ⓟ nửa cảnh cáo, "Lại câu dẫn anh, đêm nay cũng không cần ngủ đâu."
Tô Anh bắt gặp bộ dáng này của anh cũng không dám lỗ mãng thêm nữa, quay người làm ổ trong пℊ*ự*ⓒ anh, tiếp tục ngắm cảnh đêm xa xa phía ngoài cửa sổ.
"Chuyển tới đây ở đi." Tiếng nói nhạt của người đàn ông phía sau vang lên.
"Vậy còn anh?" Cô hỏi.
"Đương nhiên là..." Bên tai là âm thanh khàn khàn mê người: "Ở đây để chiếu cố em rồi."
Tô Anh nhìn về dãy đèn đường cách đó không xa, một lúc sau, giọng nói trên ghẹo người nào đó, "Thầy Tống đây là đang công khai mời học sinh ở chung sao?"
Người đàn ông bên cổ cô đặt xuống một nụ 𝒽ô.п., nghiêm túc nói: "Chiếu cố em họ, lý do này được không?"
Hai chữ "Em họ" vừa nói ra, Tô Anh trong nháy mắt bừng tỉnh, cơ hồ là trong khắc đó liền muốn chạy thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh nhưng đã bị Tống Đĩnh Ngôn trước một bước giữ chặt tay lại.
"Chạy cái gì?" Anh ôn nhu hỏi.
Tô Anh trở lại, vừa chút giận vừa chút tự trách mở miệng, "Anh đừng tưởng rằng đã ăn em thì em sẽ thừa nhận thân phận của anh."
"Thân phận gì?"
Tô Anh nghiêng đầu không đáp.
†𝖍.â.𝓃 ✞𝐡.ể bị người đàn ông ôm vào п🌀ự·𝐜, sức lực vừa đủ để cô không phản kháng được, cũng không thể trốn chạy lần nữa.
"Em có thừa nhận hay không, đây đều là sự thật." Thanh âm anh vang lên từng trên đỉnh đầu cô, anh nói: "Huống chi, kể cả chúng ta thực sự có 🍳·υ·🅰️·𝐧 𝒽·ệ ⓜ*á*⛎ mủ, anh cũng sẽ làm những chuyện như này với em."
"Em trốn không thoát khỏi anh, anh cũng không có khả năng buông tay em." Anh cúi đầu để bốn mắt hai người nhìn nhau, "Hiểu không?"
Thâm ý trong ánh mắt anh cô nhìn không hiểu, hơn nữa lời anh một chữ cô cũng không muốn để tâm nhiều, qua một hồi lâu mới mơ mơ màng màng gật đầu.
Người đàn ông sờ đầu cô, khóe miệng vui mừng cười, "Dù cho trên lớp không chú ý nghe giảng, nhưng may quá là cũng không ngốc lắm."
Tô Anh bất mãn đánh rớt tay anh, lại bị người đàn ông nắm cằm mổ nhẹ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, trong đó dần dần nổi lên dụ̶c̶ vọng.
Anh ôm lấy cô, nhẹ đè xuống giường, tiểu cô nương phản xạ có điều kiện dùng mũi chân chống đỡ tại thắt lưng anh, mong cự tuyệt động tác kế tiếp của người đàn ông, anh cười bắt lấy đôi chân nhỏ nghịch ngợm, vòng nó qua thắt lưng, hướng dẫn cô quấn lấy eo mình.
Động tác ưu nhã bỏ xuống trói buộc cuối cùng của cô, cây gậy thô to bành trướng kia không kìm nổi mà cọ sát hoa tâm hơi sưng, ái dịch róc rách chảy ra, nhẹ nhàng mấy lần, cửa động đã bị chất lỏng thấm ướt.
Cô sợ đau, giữa lông mày nhăn lại, đầu ngón tay trên cánh tay người đàn ông để lại mấy vết cào nho nhỏ.
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu 𝖍ô*𝓃 𝐦*ô*ï cô, nhu hòa ⓛ-𝒾-ế-m 〽️_ú_т da thịt 〽️ề-ⓜ ⓜạ-❗ ở tai cô.
Thanh âm 𝒹-ụ 🅓-ỗ ngọt ngào, để cho người ta nghe mê say, "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ."
Một giây sau, vật nóng nào đó không chút lưu tình ⓧ·â·m 𝓃·♓ậ·ⓟ, cô đau 𝒸·ắ·ⓝ 𝐦·ô·❗ г.ê.п г.ỉ.
Giọng nghẹn ngào trong nháy mắt đứt quãng, "A.... lừa đảo."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |