Vay nóng Tima

Truyện:Anh Đào - Chương 23

Anh Đào
Trọn bộ 62 chương
Chương 23
Không phải đấy là điều bà mong muốn sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-62)

Siêu sale Lazada


<images> Sau khi cúp điện thoại, Tô Anh trầm mặc một lúc, đến khi Đậu Bao vỗ nhẹ lưng của cô với ý định trấn an tâm tình thì bản thân mới bình phục trở lại, nghe được cô bạn thận trọng hỏi: "Lại là cha của cậu?"

"Ừ."

Thân thế của Tô Anh người làm bạn thân như Đậu Bao cũng biết, cho nên kiểu gì cũng sẽ nhịn không được cảm thấy thật thương cảm.

"Anh Đào." Cô bạn rầu rĩ mở miệng nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.

"Cậu đừng nói nữa." Tô Anh chậm rãi quay người, "Ca học chiều nay tớ không đi đâu, muốn về nhà."

Đậu Bao gật đầu tán thành, "Đúng đúng đúng, trong nhà còn có thầy Tống ôn nhu ấm áp."

Tô Anh trầm thấp đánh tan lời cô, "Anh ấy đi nước Đức rồi."

Một mặt Đậu Bao ngạc nhiên, thốt ra: "Thầy Tống đi nước Đức? Trùng hợp vậy sao? Nghe nói cô giáo được mệnh danh là tiên nữ khoa Quản lý cũng đi đó."

Tô Anh mặt trắng bệch, mỗi câu mỗi chữ nói, "Cô giáo khoa Quản lý cũng đi?"

Khoa quản lý có giáo sư Từ, thành thục trầm ổn, lúc nào cũng váy áo chỉnh tề khi lên lớp, thực ra cũng là một cô giáo trẻ trung xinh đẹp, tên thân mật là, "Cô giáo xinh đẹp."

Bắt gặp bộ dạng này của Tô Anh, Đậu Bao biết rõ mình ngu như bò lại nói nhầm, bối rối sửa chữa: "Chắc là không thể nào đâu, chắc là trùng hợp thôi, không đúng, nhất định phải là trùng hợp."

Tô Anh không hiểu giương môi lên cười một tiếng. Không phải nói có việc riêng à? Tống Đĩnh Ngôn, tên đại lừa gạt.

——

Trước khi ngủ trưa, người đàn ông gửi cho cô một tin nhắn, đại khái nói chuẩn bị lên máy bay, cô mắt nhìn, trong lòng còn kìm nén bức bội, thế là trực tiếp tắt máy, ném qua một bên, đắp chăn kín đầu ngủ say, chính là mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Chờ đến khi ngủ mê man đổ mồ hôi cô mới hốt hoảng rời giường, vào phòng tắm tắm gội qua loa, lúc đi ra thì tời đã tối.

Cơn đói khiến cô trở nên khó chịu, lúc đó mới nhớ tới việc gọi điện đặt thức ăn bên ngoài, vừa bật nguồn máy, bao nhiêu tin nhắn cùng cuộc gọi cứ thế ập tới. Ngoại trừ vài tin tức Đậu Bao gửi đến, còn lại đều là của Tống Đĩnh Ngôn.

Cô hừ một tiếng, không muốn để ý tới anh.

Điện thoại chợt rung lên, cúi đầu nhìn, là số của Tống Đĩnh Ngôn.

Tim run lên một nhịp, cô cầm điện thoại cứ như cầm phải thuốc nổ, liền theo phản xạ ném về cuối giường, nhưng nhẫn nhịn mấy giây cũng không kiềm chế được, lại vươn tay ra lấy lại điện thoại. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên cô cùng Tống Đĩnh Ngôn gọi điện thoại, nói không chờ mong tất nhiên là giả.

Hít sâu mấy lần, liền chậm rãi ấn nút nghe.

Cô không có nói chuyện, sau hai giây, tiếng nói êm ái của người đàn ông xuyên qua microphone truyền vào tai cô, "Tại sao không nghe máy, hửm?"

Lồng ngực Tô Anh trấn động, trong lúc nhất thời muốn nói thật, muốn hỏi anh có phải hay không đang ở cùng chỗ với cô giáo khác, muốn hỏi tại sao anh lại lừa gạt mình.

Nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành, "Không có điện."

Tống Đĩnh Ngôn đương nhiên không tin, không nói đến câu nói này của cô là thật hay giả, chỉ từ ngữ điệu hời hợt của cô liền có thể phát hiện ra vài điểm khác thường.

"Tô Anh." Anh trầm thấp gọi tên cô, âm thanh ôn hòa, lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, "Em muốn hỏi gì, anh sẽ trả lời, nhưng không được một mình suy nghĩ lung tung."

Cô gục đầu xuống, có chút nhụt chí, đúng vậy, anh là Tống Đĩnh Ngôn cơ mà, anh có thể xem thấu tâm tư của cô, huống chi chỉ là một chút cảm xúc khó chịu của thiếu nữ. Dức khoát thẳng thắn chút, có khi mình cũng nhẹ nhõm hơn.

"Anh là đi một mình sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Anh giống như mang theo tai nghe, ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe được bao gồm cả tiếng cười như có như không của anh.

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em cho rằng anh đi cùng với ai."

Tô Anh quyết định chắn chắn, cắn môi lên tiếng, "Cô giáo khoa quản lí."

Nói ra như thế, liền không nói được nữa.

"Cô giáo Từ sao?" Đầu kia chính xác giúp cô đáp lời.

Tâm tư nho nhỏ này của cô, xem đi, anh nghe một chút liền hiểu hết.

"Theo anh được biết, giáo sư Từ đi nước Đức là vì chụp ảnh cô dâu." Người đàn ông nói, ý cười càng sâu, "Cùng với vị hôn phu đi nước Đức."

Tiếng cười của người đàn ông khiến Tô Anh quẫn bách sắp điên rồi, trong lòng sớm đã đem Đậu Bao từ đầu đến chân nguyền rủa mấy lần.

Cô ra vẻ trấn định ho nhẹ, trong cổ họng tràn ra âm thanh như có như không, "Ừm."

"Chính vì lý do này mà tắt máy?"

Tô Anh mím môi không đáp.

"Tô Anh." Người đàn ông nhẹ giọng nói, "Về sau đừng lại tùy tiện mất liên lạc như này có được hay không?"

Thanh âm anh mềm nhũn khiến mọi lỗ chân lông trên người cô run rẩy không thôi.

"Không liên lạc được với em, anh rất lo lắng."

——

Khi Tân Viện gọi đến cho cô thì đã là sự việc của hai ngày sau. Cuộc đối thoại giữa hai người lúc nào cũng hết sức lạnh nhạt, không phải là giương cung bạt kiếm về nhau thì cũng coi như người dưng, sẽ chẳng bao giờ nói đến máu mủ tình thân.

Tân Viện hờ hững hỏi: "Tối mai cô có thời gian không?"

Tô Anh lạnh lùng mở miệng, "Không bằng bà nói thẳng địa chỉ luôn đi, còn cần phải giả mù mưa sa hỏi ý kiến của tôi làm gì."

"Tô Anh, tôi vẫn luôn tán dương sự thông minh của cô, nhưng nhớ rằng đừng lúc nào cũng bảo thủ như vậy."

Bà ta còn nói: "Cô cũng biết, tôi thực tình vẫn luôn muốn tốt cho cô."

Nghe được lời này Tô Anh chợt nở nụ cười, phảng phất như nghe được một câu chuyện cười.

Cô ngược lại là cung kính trả lời, "Vậy tôi hẳn là phải cảm ơn bà rồi, dì à."

Đầu bên kia bỗng nhiên trở mặt, âm điệu cũng vì thế trở nên bén nhọn, "Tô Anh, tôi cảnh cáo cô, nếu như ngày mai cô dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi..."

"Bà sẽ thế nào?" Tô Anh cũng tức giận nói: "Bà có phải hay không lớn tuổi rồi nên trí nhớ không tốt lắm, chắc tôi phải nhắc nhỏ bà lần nữa, bà ngoại hai năm trước đã qua đời, bà cho rằng, các người vẫn có thể nhắc tới bà ấy để uy hiếp tôi sao?"

Tân Viện hô hấp trì trệ, "Vậy cô..."

"Bà nói chuyện tôi đã đáp ứng Tô Thế Năm?" Tô Anh giọng nói nhẹ nhàng, lại trở về là một vãn bối nhu hòa hiểu chuyện, "Đương nhiên là muốn báo đáp công ơn hai người chiếu cố tôi từ trước tới nay."

Cô hài lòng nghe được Tân Viện hừ một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: "Không phải đấy là điều bà mong muốn sao?"

Hồi mới về Tô Gia, mới gặp Tô Thế Năm, ông ta cũng không có biểu đạt chút nào là yêu thương với con gái, ngược lại là cực lực tránh mặt, ngay cả khi giao tiếp cũng bâng quơ vài câu có lệ.

Mười tuổi Tô Anh còn chưa phân biệt được thái độ của những người khác đối với cô đều là lạnh lùng cùng khinh thường, đến mức khi cô đối mặt với Tân Viện cũng có thể đối bà ta như vị trưởng bối mà lễ phép tôn kính. Cô chỉ có một điểm nghi hoặc là vì cớ gì mà cha không thể ở cùng một chỗ với mẹ, mà lại ở một khu nhà lớn như này cùng sinh hoạt với bà dì kì quoặc này.

Thẳng đến một lần vô tình cô nghe được Tô Thế Năm cãi nhau với Tân Viện mới hiểu được, nguyên lai rất nhiều chuyện, đều so với tưởng tượng của cô thật dơ bẩn.

"Anh đã theo ý của em rời xa cô ta, em còn điều gì không hài lòng?"

Tô Thế Năm để tay trên bàn, giữa lông mày nhíu chặt, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Em chỗ nào cũng không thỏa mãn!" Tân Viện phẫn hận đem chén trà trong tay ném về phía ông ta, Tô Thế Năm nhanh nhẹn tránh thoát, cái chén vỡ tan tàn trên mặt đất, vang lên tiếng mảnh sành tiếp xúc với sàn nhà thật chói tai.

"Con bé đó là con của anh cùng Mộ Cẩn, gương mặt thật là giống mẹ nó, chỉ cần vừa nhìn thấy nó, tôi liền không khống chế được nhớ tới chuyện các người phản bội tôi."

Bà ta nói xong liền khóc lớn lên, Tô Thế Năm cuối cùng vì sự áy náy liền đi qua ôm bà ta vào lòng, mặc cho người phụ nữ phản kháng, ông ta càng ôm chặt hơn, lực so với trước càng thêm mạnh.

"Đó đều đã là chuyện quá khứ, lúc trước khi em muốn đem con bé đến đây, anh đã từng cảnh báo trước rồi, sao bây giờ em còn nháo loạn, đến cùng em muốn anh làm sao đây?"

"Em cũng không biết... huhu... huhu... em muốn có bé đó chết, có thể chứ?"

Tô Thế Năm cất giọng, "Tân Viện."

"Anh thấy không, anh chính là không nỡ, Tô Thế Năm, sao anh lại phải trốn tránh, cuối cùng vẫn là vì con bé đó là con gái anh." Tân Viện nhào vào trong ngực ông ta, dùng nắm đấm từng cái nện vào ngực người đàn ông, "Anh chính là quên không được Mộ Cẩn, nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn không quên được cô ta."

"Em đừng khóc nữa." Tô Thế Năm đành phải thỏa hiệp, âm thanh thở dài, "Về sau em muốn anh làm gì, anh đều làm theo có được không?"

Biết là đã đạt được mục đích, Tân Viện liền ngừng khóc, sau đó liếc mắt nhìn về phía cửa chưa được đóng chặt kia. Ngoài cửa con bé kia nên biết một số việc rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-62)