Thế này mà đã không chịu nổi?
← Ch.12 | Ch.14 → |
<images> Cô bị anh ôm đến đặt 🦵●ê●п g●𝒾●ườ●n●🌀, quấn chăn thật chặt cho cô xong liền quay người, bất chợt lòng bàn tay anh bị cô nắm chặt.
"Đừng đi." Đáy mắt cô long lanh nước, âm thanh khẩn cầu.
Tống Đĩnh Ngôn quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt vô cùng đáng thương của cô, rất cảm thấy bất đắc dĩ. Từ góc độ nhìn này, thứ non mềm trước п🌀●ự●↪️ bị anh thu hết vào tầm mắt, người nào đó nhanh chóng dời ánh mắt đi, hơi hắng giọng nói: "Trong phòng bếp còn nấu cháo."
Tô Anh lúc này mới buông tay, môi cong cong, "Được."
Chờ anh lần nữa mang cháo tới, tiểu cô nương trên giường đã nghiêng người ngủ say.
Tống Đĩnh Ngôn tiến lên đắp kín chăn cho cô, đang cúi người thì liền bị hai cánh tay thon dài ôm lấy eo, trọng tâm đổ về phía trước, người con gái nằm dưới linh hoạt chuyển động thân, trong nháy mắt đem t_♓â_𝖓 t𝒽_ể người đàn ông đè phía dưới. 𝒯-𝖍â-ⓝ 🌴-♓-ể cô nằm trên người anh, đáy mắt là ý cười giảo hoạt.
"Bắt được rồi." Cô mừng rỡ nói.
Người đàn ông rõ ràng không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, bị cô gắt gao đè ép nhưng cũng không dám dùng quá nhiều sức đẩy cô ra.
Giữa hai chân cô chỉ cách lớp vải vóc mỏng manh chống đỡ nơi nào đó của anh, khẽ nhúc nhích mấy lần, cực kì giống động tác ⓒ.ọ ✖️á.𝖙.
〽️á.𝐮 chảy ngược 𝐥-ê-𝓃 đ-ỉn-𝐡 đầu, đầu óc anh nóng lên, sắc mặt biến hóa.
Tô Anh xấu hổ đỏ mặt, khi đã nhào lên anh rồi, còn 🎋í_𝖈_𝐡 ✞h_í_🌜_h hơn trong tưởng tượng gấp trăm lần.
Chứng kiến loạt hành động và lời nói của cô anh chỉ thấp mắt, không lạnh không nhạt nhìn cô, ánh mắt thanh đạm giống như đang xem một đứa trẻ con làm càn.
Cô là tức không chịu nổi cho nên mới... Nhưng sau khi đem anh ép dưới thân rồi thì cô lại không biết làm sao? Lòng bàn tay đặt ở cơ bụng rắn chắn của anh dần di chuyển xuống dưới, đụng vào nơi nào đó đang cương cứng liền nghe thấy âm thanh đè nén cực thấp của người đàn ông.
"Thầy Tống." Cô lẩm bẩm.
"Em xuống khỏi người tôi đi." Tống Đĩnh Ngôn ngữ khí rất nặng, ánh mắt sắc bén lộ ra một tia giận.
"Em không muốn." Lá gan cô ngày càng lớn, t*♓â*ⓝ 𝐭*𝒽*ể 〽️ề.ⓜ ɱ.ạ.ⓘ đè xuống, dính sát anh. Áp sát như thế, cô rõ ràng có thể nghe thấy nhịp tim đang đập kịch liệt của anh, rung động từ màng nhĩ truyền đến trái tim khiến cô muốn 𝖓.ổ т.uⓝ.𝐠.
"Nghe không hiểu lời tôi?" Âm thanh người đàn ông trầm thấp u ám, hoàn toàn không phải giọng nói nhu hòa thường ngày.
Cô lắc đầu một cái, vừa định giương mắt lên xem.
"A" một tiếng kêu sợ hãi, người đàn ông trực tiếp quay người đưa cô ép dưới 🌴.h.â.п 𝖙ⓗ.ể, từ trên cao nhìn xuống cô. Ánh mắt cuồng nộ mà cô chưa từng thấy qua.
"Thầy..." Cô г𝖚.п 𝖗ẩ.𝖞 mở miệng.
"Muốn bức tôi phải không?" Anh khàn giọng hỏi.
Anh đột nhiên cúi đầu, cách lớp quần áo trực tiếp ngậm lấy nhũ hoa đỏ thắm trước ռⓖ·ự·🌜 cô. Môi lưỡi nóng ướt, mú●ⓣ lấy đầu nụ đảo quanh hai vòng, chờ nó cứng lên liền dùng sức ⅼⓘ-ế-m láp khiến toàn thân cô một trận 𝖗·⛎·𝓃 𝐫·ẩ·𝐲 không thôi.
Nóng quá, t♓·â·𝖓 🌴ⓗ·ể càng ngày càng nóng.
"Ưm" từ cổ họng cô tràn ra tiếng kêu yêu kiều, khắp cơ thể trở nên mềm nhũn.
Người đàn ông ♓ô●ⓝ từ xương quai xanh một đường đi lên trên, động tác nhu hòa nhưng đi đến đâu cũng tạo ra lửa nóng trên da thịt cô đến đó.
Tay cô choàng lên vai anh, nói không nên lời là từ chối hay là nghênh hợp.
Chờ người đàn ông răng môi cắn lên tai cô, hơi dùng sức Ⓜ️ú.𝐭 vào, 𝒸ả_〽️ 🌀_❗_á_𝖈 🌴_ê 𝒹_ạ_ⓘ trong giây lát liền bùng nổ, đầu óc choáng váng, đầu ngón tay cô nắm chặt, hờn dỗi gọi, "Thầy Tống."
"Thế này mà đã không chịu nổi?" Anh khẽ 𝐥_𝐢ế_𝖒 lỗ tai nhỏ của cô, âm sắc khàn giọng mê người, "Tô Anh, tôi đã cảnh cáo em rồi."
Tô Anh chưa từng trải qua loại thể nghiệm như này, vừa thẹn lại mong đợi, mâu thuẫn không biết nên làm thế nào cho phải.
Chờ anh nghiêng người ôm cô vào ռⓖự_𝐜, cô vẫn đang trong trạng thái choáng váng, rối tinh rối mù.
Cô nghiêng đầu nhìn xem, nụ 𝒽ô-ռ của anh cứ như vậy thuận thế rơi xuống, nhẹ đáp ở bờ môi cô, ôn nhu trằn trọc triền miên, thập phần kiên nhẫn.
Đôi mắt có chút mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, còn có nhìn thấy lông mi dài dậm của anh. Cô nhắm mắt, giống như là bị anh mê hoặc, chủ động vươn ra đầu lưỡi quấn lấy anh.
Tay của anh từ dưới váy thăm dò vào, thuận thế từ vùng bụng phẳng hướng lên trên, lửa nóng từ lòng bàn tay hoàn toàn bao trùm nơi ռ-gự-ⓒ sữa ⓜề-𝖒 ɱ-ạ-ï. Hô hấp người đàn ông càng khẩn trương, bàn tay hung ác nắn bóp, hai ngón tay kẹp lấy hạt đậu nhỏ ở giữa, 𝐜_ọ ❌á_𝐭 xung quanh. Bất quá qua mấy giây liền thành công 🎋í●𝐜●𝖍 ✝️●♓í●↪️●𝐡 cô nhỏ giọng ⓡ-ê-n ⓡ-ỉ tràn qua kẽ răng.
Rời khỏi bờ môi cô, trán anh chạm vào trán cô, âm thanh bất ổn nói: "Rất mềm."
Tô Anh ngây ngốc, ngơ ngác chớp mắt, "Hả?"
Người đàn ông ánh mắt thâm trầm, khóe môi lại giương lên chút, anh nói, "Tôi đang trả lời, là vấn đề trước đây em từng hỏi tôi."
Lúc này Tô Anh mới phản ứng được, khuôn mặt nhỏ trực tiếp 𝐯ù-𝖎 ⓥà-⭕ lồng пgự·𝒸 anh.
Buổi đêm an tĩnh nào đó, trong không gian xe khép kín vang lên tiếng thiếu nữ trêu chọc hỏi: "Thầy Tống, rất mềm có phải không?"
← Ch. 12 | Ch. 14 → |