Thay hình đổi dạng
← Ch.34 | Ch.36 → |
Vì vậy Tô Tiểu Lai ngoan ngoãn nằm trên sofa trong phòng khách, tùy ý để anh cô chườm đá, ngón tay ấm áp thỉnh thoảng khẽ chạm vào hai má của cô, trong người không nhịn được một trận khô nóng, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở nam tính đặc trưng của anh, đột nhiên cô thấy như thế này thật lạ lẫm, một thứ tình cảm nam nữ khi ấy nhẹ nhàng len lỏi trong tim cô.
Không được, không được nghĩ lung tung, cô điên rồi, cảm giác thích một người kỳ diệu như vậy sao?
Cô lẩm nhẩm trong bụng tưởng như đã được một nghìn lần, đừng nghĩ, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, điên thật rồi, Tô Tiểu Lai...
Đột nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó còn khủng khiếp hơn chuyện này, hình như là cuộc hẹn của cô và Từ Tố...
Cô "A†một tiếng rồi từ sofa nhảy dựng lên, không thèm để ý đến cái khăn chườm đá, Trình Thiếu Phàm bị cô làm cho hoảng sợ, nha đầu này, sao lại luôn bất chợt nhảy dựng lên thế này?
"Không ổn, không ổn rồi, em hẹn với Từ Tố mười giờ gặp nhau ở quảng trường trung tâm, chết chắc rồi, chết chắc rồi..."
Miệng còn đang lẩm bẩm, chân đã chạy về phòng để thay quần áo.
Trình Thiếu Phàm không nhanh không chậm lấy từ túi của mình ra điện thoại, đưa cho cô, mặt không chút thay đổi, Tô Tiểu Lai hoang mang, "Chi vậy ạ?"
"Gọi điện thoại cho cô ấy, bảo em không đi được. Bộ dạng em như thế này mà còn muốn đi ra ngoài sao?" Sắc mặt anh tối đen.
Cũng đúng nha, bộ dạng cô như thế này còn có thể đi ra ngoài gặp người khác sao?
Cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng về phòng lấy điện thoại mình gọi cho Từ Tố.
Điện thoại vừa được nhận, phía bên kia liền truyền đến tiếng hét chói tai, kinh động được cả quỷ.
"Tô Tiểu Lai, cậu đừng nói với tớ là hôm nay cậu không tới được đấy nhé? Hôm nay bất luận giá nào cậu cũng phải đến đây, gan thật, dám cho tớ leo cây à? Còn nữa, thiếu chút nữa tớ quên, lần trước sắp xếp cho cậu xem mặt, cậu liền không thèm để ý đến tớ? Còn nữa nha, cậu và anh cậu sao lại thế này? Hôm nay cậu nhất định phải khai hết cho tớ." Thật là muốn khóc thét lên đi được mà TT_______TT.
Kỳ thật, mục đích của Từ Tố chính là tin đồn hiện nay, con nhóc Tô Tiểu Lai này phải chăng đạp trúng cứt chó hay sao mà lại vận đỏ thế này, cư nhiên bắt được cực phẩm như Trình Thiếu Phàm, cô nhất định phát huy hết tinh thần bà tám tài năng, điều tra rõ mọi chuyện.
Tô Tiểu Lai lo lắng không thôi, nói quanh co nửa ngày, "Chuyện đó, tớ..." Cô còn đang tìm cớ, nếu nói sự thật là mắt cô bị sưng thì Từ Tố lòng dạ còn cứng hơn cả đá kia nhất định không chút lưu tình mà bảo, "Dù sao cũng không ai biết cậu, mang mắt kính là được."
Bất thình lình, điện thoại trong tay bị người nào đó cướp mất, nghe thấy anh nói, "Xin chào bạn học Từ, Tiểu Lai thực sự không đi được, mắt của em ấy sưng rất to, anh sợ nắng bên ngoài quá gắt, sẽ gây hại cho mắt em ấy." Anh dừng một chút, cố ý liếc nhìn Tô Tiểu Lai một cái, nói tiếp, "Nếu em rảnh như vậy, thì cứ đến nhà anh chơi đi? Dù sao Tiểu Lai ở nhà có một mình, không ai để nói chuyện..."
Còn không chờ anh nói xong, bên kia đã đáp, "Được, em từ lâu đã muốn đến nhà anh! Nói cho em biết địa chị, em đến ngay." Cô ước gì mình có thể ngay lập tức bay đến đó, a, gossip girl đến đây.
Trình Thiếu Phàm tắt điện thoại, nhìn cô chăm chú, "Còn không mau đến sofa nằm, mắt đã khỏi rồi à?"
Tô Tiểu Lai chớp chớp đôi mắt đáng thương đang sưng đỏ, như trẻ con chạy ngay đến sofa nằm xuống.
***
Từ Tố phóng đến ngay tức khắc, à không, phải nói là vừa lúc qua giờ ăn cơm trưa.
Vừa mới bước vào nhà xong, Từ Tố đã túm ngay Tô Tiểu Lai vào thư phòng, đóng chặt cửa phòng, Tô Tiểu Lai thấy trận địa xảy ra lúc này khiến hoảng sợ, vội vàng bảo vệ ngực, lùi về sau vài bước, "Từ Tố, cậu muốn làm gì đấy?"
Chỉ thấy Từ Tố thay đổi chóng mặt cái hình tượng thục nữ khi ăn cơm, xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh, tiến từng bức đến gần cô, "Được lắm Tô Tiểu Lai kia, cậu và anh cậu ở cùng nhau đã bao lâu rồi hả??? Còn không mau thành thật khai báo cho tớ." Vẻ mặt giận giữ, thanh âm tăng mạnh đề-xi-ben, dường như tăng gần đến độ cao của mẹ Tô luôn.
Tô Tiểu Lai đỏ bừng mặt, vội vàng chạy đến che miệng cô lại, "Từ Tố, cậu nói nhỏ một chút, anh tớ còn đang ở bên ngoài đấy."
Từ Tố lơ đễnh, bỏ tay cô ra, gằn mạnh từng tiếng, "Sợ cái gì hả? Anh cậu còn thổ lộ với cậu trước mặt nhân dân cả nước còn gì."
Tô Tiểu Lai xấu hổ cùng cực, nghẹn một lúc cũng không bật nói được câu gì.
Từ Tố thở dài, đột nhiên nói mấy câu thấm thía, "Tiểu Lai à, cậu nên quý trọng anh trai mình thật tốt nhé, người đàn ông hoàn hảo như anh ta có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu nhé." Cái kiểu nói chuyện kia của cô nàng, từ tư thái, phong cách cho đến khí thế đều cực kỳ cực kỳ giống người mẹ đáng kính của Tô Tiểu Lai.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, "Tiểu Lai, buổi chiều nhớ chườm đá vào mắt, anh đến công ty đây. Còn nữa, giữ bạn em ở lại ăn cơm tối, anh sẽ về sớm."
Tô Tiểu Lai ở bên trong nói vọng ra, "Vâng, em biết rồi."
Từ Tố nháy mắt về phía cô, mặt méo mó. Tô Tiểu Lai âm thầm cảm thán trong lòng, nếu là người khác thì thấy mấy chuyện bàn tán này rất thú vị, nhưng xảy ra vào mình thì lại chẳng thấy vui vẻ gì.
Đây đúng là đi bàn tán người khác và được người khác bàn tán hoàn toàn khác nhau.
Đợi cho đến khi Trình Thiếu Phàm ra khỏi nhà, Từ Tố lại bắt đầu bắn pháo lên cô, "Tiểu Lai, tớ nhắc nhớ cậu, anh cậu chính là một người đàn ông hoàn mỹ, bên ngoài không biết bao nhiêu cô gái mơ ước đâu, trước không nói đến người khác, cứ nói đến bạn gái cũ La San này, nhan sắc so với cậu hơn ngàn vạn lần nhé..."
La San? Bây giờ chỉ cần nghe thấy tên này cô đều không không chế được lạnh run, cái cảnh trong mơ đáng sợ kia còn rõ ràng trong tâm trí.
"La San không phải là bạn gái cũ của anh tớ." Tô Tiểu Lai vênh váo nói, "Là cô ấy đơn phương thích anh tớ mà thôi."
"Vậy càng phải đề phòng, phụ nữ tương tư đơn phương tâm lý dễ phát cuồng lắm." Từ Tố nghiễn nhiên thể hiện dáng vẻ chuyên gia tư vấn tình yêu.
Tô Tiểu Lai hơi choáng váng, La San này thục nữ mà, sao có khả năng trở thành người tâm lý phát cuồng chứ?
"Cậu đừng nói như vậy dọa người, cô ấy đã lâu không quấn quít lấy anh tới nữa rồi." Tô Tiểu Lai khoát tay.
"Sao cậu biết cô ta không quấn quít lấy anh cậu? Nói không chừng một ngày nào đó cô ấy đã cướp mất anh trai của cậu rồi đó, cậu còn mơ hồ ở đây bình thản hả!" Ngữ khí Từ Tố đột nhiên nghiêm túc.
Được Từ Tố giảng giải như vậy, Tô Tiểu Lai bỗng thấy khủng hoảng tâm lý, ánh mắt làm ra vẻ đáng thương nhìn sang Từ Tố cầu cứu, "Vậy cậu bảo tớ nên làm thế nào, bạn tốt?"
"Tiểu Lai, cũng coi như cậu may mắn, đã kịp thời nhờ cậy người bạn tốt không có gì không làm được này." Cô nàng vỗ bộp vào ngực Tô Tiểu Lai, sau đó nói thâm ý, "Nhắc đến chuyện của nam nữ, chị đây là am hiểu nhất, hôm nay chị đây sẽ bồi dưỡng miễn phía cho cô em, nào đến phòng khách, mang đồ ăn ra hầu hạ chị." Cô nàng vẫy bàn tay to, Tô Tiểu Lai ngây người chậm nửa nhịp.
Cái người xưng là chị này, không phải nói sẽ bồi dưỡng miễn phí sao? o[╯□╰]o
***
Năm phút sau, Từ Tố bắt chéo chân lên ghế sofa, nhàn nhã ăn hoa quả, Tô Tiểu Lai kê cái ghế nhỏ ngồi một bên, còn tự động mang theo giấy bút, đúng là học trò ngoan ngoãn mà.
Lúc phun ra lần thứ n hạt nho, sau khi đã đánh chén no nê, cuối cùng Từ Tố bắt đầu nói và hành động mẫu mực, một phát đứng bật dậy, khí thế hùng hồn, hành động huy hoàng. Tô Tiểu ngồi một bên vỗ tay ào ào, hô to, "Hay."
Từ Tố quay đầu, làm một số hành động đắc ý, ngoài đầu nhìn cô cười mê hoặc, sau đó lại làm kiểu pose quyến rũ người, khiến một dòng điện xẹt qua suýt đáng đổ Tô Tiểu Lai, nét đẹp tỏa ra mãnh liệt, ngay cả phụ nữ nhìn cô nàng cũng điên đảo huống hồ là đàn ông?
Phản ứng của Tô Tiểu Lai khiến Từ Tố rất hài lòng, cô tiến lên trước, một giọng nói mềm mại bật ra, "Honey, bị sức quyến rũ của chị thuyết phục hả?" Còn tặng kèm cho cô cái nháy mắt duyên dáng.
Tô Tiểu Lai âm thầm rơi lệ trong lòng.
"Tiểu lai, sao? Bài học thứ nhất xong, cậu phải thực hành ngay!" Từ Tố khôi phục trạng thái bình thường.
Gì vậy... Nội dung bài học như thế nào cô có biết đâu?
Tô Tiểu Lai thấy Từ Tố hạ lệnh như vậy, lắc đầu nguầy nguậy, "Không được đâu, Tố Tố, cậu là người xinh đẹp nhất mà."
"Tô Tiểu Lai, cậu không muốn cướp anh trai về sao?"
Câu này sao nghe không được tự nhiên thế, anh cô có bị người nào cướp đi đâu?
"..."
"Tớ quên mất, anh cậu 'tạm thời thuộc khu bảo tồn của cậu'."
Câu này Tô Tiểu Lai không thích nghe, đứng lên, lưng thẳng, ưỡn ngực, "Sao anh tớ lại là người 'tạm thời thuộc khu bảo tồn của tớ'?" Trích nguyên văn câu đó, chợt thấy lo lắng hiện lên, "Mà... tớ... tớ xấu vậy sao?"
Từ Tố chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, đi vòng quanh đánh giá cô, vòng vo năm vòng cuối cùng thốt lên một tiếng rõ ràng, "Phải..."
Tô Tiểu Lai không chịu nổi, bị cô nàng làm cho sợ hãi, cái tiếng "phải" kéo dài của cô nàng đã khiến Tiểu Lai nội thương nghiêm trọng.
"Cậu nói gì mà phải hay không, nói như shit, táo bón thật." Tô Tiểu Lai không kiên nhẫn tức giận nói.
Im lặng...
Từ Tố không nhanh không chậm, sờ cằm nham hiểm nói, "Phải đó... nhưng nói lại, trải qua ngày cải tạo hôm nay cậu vẫn có thể cứu chữa."
Nội tâm Tô Tiểu Lai đầy rẫy bi thương đột nhiên thấy vui sướng, nửa thấy buồn nửa thấy vui, buồn vì cuộc đời không ban tặng cho cô nhan sắc thuộc tầm 'tuyệt thế giai nhân', cũng may cô là người lạc quan, sau ngày hôm nay có thể cải tạo mọi vấn đề đang thiếu sót được rồi, nào tinh thần AQ kia lui đi mau, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, trải qua ngày cải tạo hôm nay cô có thể trở nên quyến rũ, hào quang bắn ra bốn phía, quyến rũ vô cùng.
Thấy cô nhổm người dậy, "Từ Tố, bây giờ hãy cải tạo tớ đi." Một câu nói đầy hiên ngang lẫm liệt.
Từ Tố hơi giật mình, nhưng rồi nghiêm túc ngay nói, "Được, trước tiên cậu phải thay ngay cái áo ngủ hello kitty này đi nhá, từ hôm nay trở đi tất cả phong cách đáng yêu ngây thơ phải say goodbye hết, biết không?"
Ý chí hừng hực chiến đấu giờ không còn tồn tại, cô ôm chặt lấy chiếc áo ngủ đau lòng nói, "Cái áo ngủ này tớ yêu nhất đừng cải tạo cả áo ngủ mà?" Tô Tiểu Lai cầu xin nói.
Từ Tố chém triệt để, "Không được, cái áo ngủ đó phải vứt đi. Nhìn La San đấy, tình địch của cậu ấy, xinh đẹp, trưởng thành, cao quý, gợi cảm quyến rũ, còn cậu thì sao?" Chuyển sang ánh mắt khinh bỉ, "Cậu cảm thấy mình có cao quý tao nhã không?"
Tô Tiểu Lai lắc đầu.
"Vậy cậu có xinh đẹp động lòng người không?"
Tô Tiểu Lai lắc đầu
"Vậy cậu có gợi cảm quyến rũ không?"
Tô Tiểu Lai lắc đầu kịch liệt.
"Vậy cậu có hấp dẫn bằng cô nàng La San đó không?" Tốt lắm, mạnh mẽ dùng chiêu khích tướng này.
Tô Tiểu Lai lại lắc đầu kịch liệt.
"Vậy cậu nghĩ là cả đời này anh trai chỉ ở bên cậu, đối xử tốt với một mình cậu thôi sao?"
Tô Tiểu Lai gật đầu.
"Với cái áo ngủ đáng yêu và ngây thơ này á, cậu nghĩ vậy thật à?"
Tô Tiểu Lai gật đầu rồi lại tiếp tục gật đầu.
Lấy hết khí thế hào hùng hét lớn một câu, "Vứt-toàn-bộ-đi-mau, Tô Tiểu Lai phải thay hình đổi dạng ngay!!"
Phòng khách đột nhiên có tiếng vang vọng khắp nơi.
"Được rồi, bây giờ bắt đầu động thủ đi." Từ Tố uống ực một ngụm nước, quay người quyết đoán nhìn Tô Tiểu Lai.
***
Đồng hồ báo thức chỉ ba giờ đúng, tủ quần áo của Tiểu Lai đã bị Từ Tố càn quét sạch trơn, trừ quần áo đang mặc trên người thì tất cả đang nằm trong túi đồ của Từ Tố. Nhìn thấy mình bị trấn lột một cách công khai, Tiểu Lai hét lên: "Tố Tố, cậu lấy hết quần áo của tớ như thế thì tớ biết mặc cái gì?"
Từ Tố lấy tay chọc chọc trán Tiểu Lai mấy cái, sau đó giở giọng giáo huấn: "Hừm, cậu đúng là chả bao giờ khá lên được, mua đồ mới mà mặc!"
Tổ Tiểu Lai bấn loạn: "Tớ giai cấp vô sản người không xu dính túi, lấy tiền đâu ra mà mua đồ mới?"
Từ Tố trưng ra nụ cười nham hiểm: "Trời ơi, chị cậu ở đây mà, cậu yên tâm, chỉ cần hai bộ quần áo là đủ rồi."
"Không được, sao tớ lại dùng tiền của cậu được, cậu mới đi làm mà!" Nói chung, Tiểu Lai nhà chúng ta vẫn rất tốt bụng biết nghĩ cho người khác.
"Hầy, tại sao lại khách sáo thế? Với lại ai nói tớ bỏ tiền ra mua đồ cho cậu?" Tố Tố lại trưng ra thêm một series "những nụ cười man rợ" một lần nữa.
Radar tình báo của Tiểu Lai phát tín hiệu có điềm xấu, cô lắp bắp: "Thế... thế là sao?"
"Tớ sau này có thể đến nhà cậu ăn cơm ké được không?"
"Này..." Tiểu Lai khó xử đứng phắt dậy, nếu cô gật đầu đồng ý thì cũng phải hỏi ý kiến anh, anh đồng ý thì mới được chứ!
Thấy Tô Tiểu Lai đắn đo, Tố Tố biết ngay cô đang nghĩ cái gì, nói luôn: "Tiểu Lai, cậu đừng hiểu lầm, tớ với anh cậu chả có gì hết, chẳng qua là tớ thấy anh cậu nấu ăn ngon quá, rất giống với đồ bà nội tớ nấu..."
Từ Tố bỗng nhiên nghẹn ngào, bề ngoài tuy là rất cứng rắn, nhưng là con gái, ai lại chả có mặt yếu ớt, cần được chở che. Tô Tiểu Lai biết tình cảm của Tố Tố đối với bà nội của mình. Tố Tố do chính tay bà nội nuôi nấng, sau khi bà mất, cô mới về ở cùng với ba mẹ. Thực ra, Từ Tố vẫn hạnh phúc hơn Vi Vi rất nhiều, ít ra, cô vẫn còn ba mẹ chăm sóc, yêu thương. Nhưng Vi Vi thì khác, đến giờ Vi Vi cũng chưa được nhìn thấy mặt ba mẹ mình ra sao.....
"Tố Tố, từ nay về sau rảnh thì đến nhà tớ ăn cơm hen..." Tiểu Lai nhẹ nhàng an ủi.
"Tiểu Lai, cảm ơn cậu..." Tố Tố ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
Tiểu Lai bỗng chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Đúng rồi, Tố Tố, hôm nay không phải là cuối tuần, cậu không đi làm à?"
"Xin nghỉ rồi, đi thôi, đi shopping nào!"
"Ừ, đi thì đi, nhưng mà tớ sợ anh tớ quá. Tớ không có được cái tuyệt chiêu lườm sắc lạnh như gươm của anh ấy đâu." Tiểu Lai nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo khi anh lườm cô bỗng run cả người.
"Có cái quái gì mà phải sợ, ổng lườm ổng lé chứ có liên quan gì đến mình đâu. Cậu sợ anh quá rồi đấy!" Từ Tố phản bác, chắc Trình Thiếu Phàm cũng hỏi này hỏi nọ, nhưng mà làm gì đến mức ấy.
Từ Tố này mồm miệng thật là độc ác quá ***
Kỳ thực, trong thâm tâm của Từ Tố lại đang chửi thầm Tiểu Lai: "TMD, tớ hâm mộ cậu quá đi, sao mà anh cậu chiều cậu như thế chứ! Cậu phải luôn hạnh phúc như lúc này nhé..."
← Ch. 34 | Ch. 36 → |