Cuối cùng mọi thứ cũng sẽ biến mất
Ch.02 → |
" XIN CHA! LÀM ƠN HÃY DỪNG LẠI! " Tôi gào lên, van xin từ tận đáy lòng đối với người mà tôi gọi là cha.
" CÂM CÁI MÕM CHÓ CỦA MÀY VÀO! " Ông ấy tóm lấy tôi và đẩy tôi trở lại.
Ông ấy quật tôi một lần cuối cùng. Máu rỉ ra từ lưng tôi và cơ thể tôi run lên vì sợ hãi. May mắn rằng hôm nay không tệ như mọi ngày. Hôm nay ông ấy không say nên tôi không phải lo lắng về những vỏ chai vỡ mà ông ấy sẽ dùng để cứa vào đùi tôi.
Tôi không thể hiểu được tại sao một người cha có thể đối xử với con gái một cách tàn nhẫn và mất nhân tính như thế này. Tôi đã làm gì ông ấy cơ chứ? Ồ khoan đã... tôi nhớ ra rồi... tôi đã giết mẹ của mình... Theo như ông ấy nghĩ, việc tôi sinh ra chính là điều gây nên cái chết của mẹ tôi.
Mẹ tôi mới 22 khi bà ấy quyết định mang thai tôi. Cha của tôi đã rất vui sướng khi biết về việc này. Ông ấy bị sốc ngay khi ông ấy biết rằng mẹ tôi không thể sinh con, mẹ tôi có thể chết vì điều này. Khi biết được Mate (bạn đời) quý giá của mình có thể chết khiến ông ấy thay đổi suy nghĩ ngay lập tức. Mặt khác, mẹ tôi quyết định từ chối đề nghị phá thai từ cha, giống như bao người mẹ tuyệt vời trên thế giới sẽ làm. Rất nhanh sau khi tôi được sinh ra, cha tôi quyết định đặt tên tôi là Bane.
Giờ thì tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Liệu Bane có phải là tên của 1 người con trai? Có phải 1 nhân vật trong series truyện tranh Batman tên là Bane? Chà, câu trả lời của tôi là đúng và đúng, Bane thực ra là 1 từ có nghĩa là Hủy Diệt, Phá Hoại, và Kẻ Giết Người. Đó chính là những gì cha tôi nghĩ về tôi, tôi là một kẻ giết người.
Mọi người nói bạn đời của Người Sói là vĩnh viễn. Một khi Người Sói đã tìm được Mate, họ sẽ gắn bó với nhau suốt đời trừ khi Người Sói nam quyết định rời bỏ bạn đời nữ của mình. Những cặp đôi bình thường sẽ là hai Người Sói trở thành Mates. Nhưng cha mẹ tôi lại khác.
Cha tôi là một Người Sói, có thể nói là nằm trong số những con mạnh nhất trong đàn. Ông ấy là chiến binh chính và cũng là người đứng thứ hai trong hệ thống quyền lực của đàn. Tôi nghĩ các bạn có thể gọi ông ấy là một Beta. Mặt khác, mẹ tôi lại là một " con người " bình thường.
Bà ấy nhỏ bé và mong manh. Đó là lí do việc có con sẽ giết chết bà ấy. Người mẹ tôi quá nhỏ. Đừng hiểu nhầm nhỏ có nghĩa là chưa phát triển, thực ra mẹ tôi chỉ cao 1m53 và nặng 49kg thôi. Mặt khác, cha của tôi cao 1m94 và nặng 100kg, gần như gấp đôi kích cỡ của mẹ tôi. Tôi đã ngạc nhiên biết bao khi mẹ tôi đã không chết trong khi họ làm chuyện ấy." CÚT VỀ PHÒNG ĐI! HÔM NAY MÀY SẼ KHÔNG ĐƯỢC ĂN TỐI! " Giọng nói của cha tôi kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi sợ hãi đến mức không thể nói ra một lời nào, gắng sức sử dụng một chút sức mạnh cuối cùng trong cơ thể để đứng dậy khỏi sàn nhà thì tôi cảm thấy ống đồng mình đau nhói, cơ thể mất trọng lực ngã nhào về phía trước. Tôi nhận ra rằng cha tôi đã đá tôi.
" NHANH LÊN! "
Tôi kéo cơ thể mình lên gác và khóa mình trong căn phòng. Nằm lên giường nước mắt tôi chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt. 17 năm rồi, mà tôi vẫn phải kiên trì chịu đựng sự giận giữ của ông ấy. Thật là thảm hại.
Tôi biết rằng tôi đang chảy máu, tôi bước vào nhà vệ sinh và xả thật nhiều nước nóng vào trong bồn tắm. Tôi cởi đồ và chầm chậm ngâm mình vào trong. Nước nóng làm các vết thương trên người tôi bỏng rát. Máu hòa vào trong nước tràn ra khỏi bồn theo từng chuyển động của tôi. Cơ thể tôi run rẩy vì đau nhưng tôi cố gắng không di chuyển. Rồi cơn đau sẽ qua nhanh thôi, tôi tự an ủi mình như vậy.
Những cơn đau làm tôi cảm thấy mình đang sống. Những cơn đau nhắc nhở tôi rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Tôi chỉ mong nơi Địa Ngục mà tôi gọi là nhà cũng sẽ biến mất...
Sau khi tắm xong, tôi thay một bộ quần áo khác và trèo lên giường. Tôi để mặc bản thân khóc trong yên lặng thêm một chút nữa trước khi cơn buồn ngủ như một con quái vật nuốt chửng tôi. Bóng tối là lối thoát duy nhất của tôi, là nơi duy nhất tôi cảm thấy an toàn.
Ch. 02 → |