Luna của anh (1) (2)
← Ch.07 | Ch.09 → |
Tôi bắt đầu trở nên lo lắng. Đã vài giờ trôi qua mà cô ấy dường như không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi dành gần như toàn bộ thời gian của ngày hôm nay để ở bênh cạnh cô ấy. Tất cả thành viên trong đàn đều đang thay thế các vị trí làm việc của tôi, trong khi phần Sói trong tôi đang gào thét muốn được ra ngoài. Hắn khao khát muốn ra ngoài chạy vài vòng nhưng hắn cũng không muốn rời khỏi Mate của mình. Một vài phút trôi qua và vị bác sĩ bước vào.
" Chào buổi tối Alpha."
" Chào buổi tối."
" Tôi phải nói với ngài rằng các chỉ số của cô ấy đang tăng lên. Cô ấy đang hồi phục một cách nhanh chóng."
" Vậy thì tốt."
" Vậy ngài có muốn di chuyển cô ấy tới một cái giường to hơn không? Ý tôi là một cái giường có thể nằm được cả 2 người. Ngài đang có vẻ rất không thoải mái."
" Vậy ta có thể đưa cô ấy về phòng của mình."
" Tôi không chắc lắm về việc đưa cô ấy rời khỏi khu Y tế nhưng cơ thể cô ấy đang hồi phục với một vận tốc rất nhanh."
Hồi phục một cách rất nhanh? Tôi mới ở bên cạnh cô ấy trong vài giờ nhưng tôi cảm thấy như đã trôi qua hàng thế kỉ. Trước khi tên bác sĩ có thể cho tôi câu trả lời đồng ý hay không, tôi nhẹ nhàng bế cô ấy lên kiểu cô dâu và bước ra khỏi phòng. Tôi không có hứng cho việc tán gẫu. Tôi muốn ở một mình với Mate của mình.
Qua một vài hành lang và cầu thang, tôi đã có mặt trước cửa phòng của mình. Tôi nhẹ nhàng mở cửa và bước vào trong, tôi cố gắng dùng chân để đóng cửa một cách yên lặng nhất có thể và đặt Mate của tôi xuống giường.
Cô ấy trông thật xinh đẹp. Nhưng những vết thương bên dưới lớp băng gạc thì thật kinh khủng. Tôi rút tay ra và đi tìm cho cô ấy một chiếc áo phông của mình. Tôi cẩn thận trùm nó qua cơ thể cô ấy, từ phần đầu cho tới cánh tay. Nó trông như một chiếc váy trên cơ thể cô ấy. Tôi cười thầm. Cô ấy trông thật bé nhỏ so với chiều cao 1m95 của tôi. Tôi kéo chiếc áo xuống che phủ phần thân dưới của cô ấy và đi thay quần áo cho chính mình. Tôi cởi chiếc áo đang mặc ra và thay một chiếc quần vải.
Tôi nằm lên trên giường sau đó kéo cô ấy lại gần tôi. Cẩn thận hết mức để không làm đau cô ấy. Cô ấy co người và dựa sát vào lồng ngực tôi. Một tay cô ấy đặt lên ngực tôi trong khi tay còn lại di chuyển dần từ ngực xuống bụng tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có thể cảm nhận thấy cơ thể 6 múi rắn chắc của tôi qua các đầu ngón tay? Cô ấy vòng tay chạm vào lưng tôi, ôm ngang người tôi và kéo cơ thể của mình sát cơ thể tôi hơn nữa.
Tôi vòng tay qua ôm lấy cô ấy. Tôi để cô ấy nằm lên một cánh tay mình trong khi tay còn lại đặt ở hông cô ấy. Khuôn mặt của cô ấy chôn sâu ở hõm vai cạnh cổ tôi. Một vài giây sau tôi có thể cảm nhận chân của cô ấy di chuyển. Cô ấy để một chân gác lên đùi tôi trong khi chân còn lại trượt lên để giữa hai chân tôi. Tôi mỉm cười nhưng tôi không thể rũ bỏ cảm giác bất an khỏi mình. Tôi khá thất vọng vì cô ấy không tỉnh lại, tôi đã rất mong đợi được " yêu thương " cô ấy. Nhưng không sao cả, tôi ôm cô ấy chặt hơn.
" Không ai ngăn ông ấy lại." Cô ấy lẩm bẩm
Cô ấy đang nói mơ. Nhưng câu nói của cô ấy làm tôi bất chợt nâng cao cảnh giác.
" Làm ơn hãy làm ông ta dừng lại đi. Tôi không muốn chịu điều này thêm một giây nào nữa."
Phần Sói trong tôi rên rỉ. Những lời nói của cô ấy đang làm hắn bị tổn thương. Có một ai đấy đang làm đau cô ấy và chúng ta không thể làm được gì để ngăn điều đó lại.
" Làm ơn hãy dừng lại." Cô ấy rên rỉ.
Cô ấy ôm chặt cơ thể tôi giống như tôi là một chiếc phao cứu sinh. Điều đấy làm trái tim tôi run rẩy. Tôi chậm rãi bắt đầu hôn lên cổ cô ấy. Cô ấy bắt đầu thả lỏng và tôi mỉm cười. Có thể cơn ác mộng của cô ấy đã dừng lại. Tôi hôn lên phía sau tai của cô ấy và mỉm cười một lần nữa.
" Anh yêu em." Tôi thì thầm bên tai cô ấy. Tôi chậm rãi nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ nhẹ nhàng đến bên tôi, lặng lẽ như một sát thủ vào ban đêm.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |