Bi kịch ngược chiều (6)
← Ch.51 | Ch.53 → |
Trong nội tâm Kỷ Thành Minh luôn cất giấu những cảm xúc tuyệt-đối-không-có-đạo–lý. Một câu nói của cô, rất nhanh khiến người đàn ông tự cao tự đại đứng trước mặt lo lắng không cho phép cô đi. Cô không muốn nhìn thấy tình huống Giang Thừa Dự kết hôn, anh ta bắt cô phải mở to hai mắt nhìn cho rõ, người đàn ông cô từng yêu là loại người gì, và người đàn ông đó hiện tại đang kết hôn cùng với một người phụ nữ khác. Cô dâu mới chẳng phải là cô, bất kể lý do vì sao người đàn ông này không cần cô nữa, thì kết quả vẫn cứ là như vậy. Kỷ Thành Minh chính là con người luôn tuân theo chủ nghĩa kết quả, thua là thua, anh sẽ không bao giờ tìm cớ để biện minh. Cũng với đạo lý đó, nếu thắng anh cũng sẽ không bao giờ an ủi kẻ thất bại.
Anh kéo lấy thắt lưng Kỷ Niệm Hi, không chút thương hoa tiếc ngọc, bắt cô không thể cự tuyệt chối bỏ cảnh tượng thảm khốc đang diễn ra. Có lẽ trong cuộc đời anh chưa từng phải trải qua tình cảnh còn người mất chuyện này, nên anh sẽ chỉ dùng tư duy chủ quan của chính mình để lo lắng cho người khác. Còn cô lại chính là cái kẻ xấu số bất hạnh rơi vào tay anh đó.
- Mở to hai mắt để nhìn cho rõ đi em. – Đôi môi anh như cánh hoa rơi xuống bên tai Kỷ Niệm Hi, hơi ấm ẩm ướt lan khắp cổ cô, khiến cô cứng người lại, ngẩng đầu lên.
Tận mắt chứng khiến Giang Thừa Dự cưới một người con gái khác, quan trọng nhất là muốn cô phải tự thừa nhận với lòng mình về năng lực của bản thân, còn anh hình như thấy chán ghét vì cuộc đời cô chưa đủ bi thảm, nên nhất định phải động tay vào để cô phải kinh tâm động phách.
Cô quay đầu nhìn sang phía Kỷ Thành Minh, cô muốn nhìn cho rõ xem anh ta rốt cuộc là cái loại đàn ông gì, cô những tưởng bây giờ anh phải đang cảm thấy vô cùng sảng khoái khi vờn cô như một con thú nhỏ trong lòng bàn tay, thế nhưng trong mắt anh lại chẳng hề ẩn chứa điều gì. Tầm mắt của cô lại rơi xuống bàn tay anh đang đỡ lấy lưng cô.
Liệu có thể buông tha cho tôi không, chỉ cần nốt ngày hôm nay thôi.
Nhưng có khả năng sao?
Sẽ không. Vậy thì phải kiên cường đối mặt thôi, một ngày chẳng qua cũng chỉ có 24 giờ, chỉ cần kiên trì hơn một chút, từng giây từng phút của nó sẽ cứ bình tĩnh trôi qua mà không hề để lại dấu vết.
Những bộ comple sang trọng trên đôi giầy da bóng lộn, những bộ váy dạ hội thiết tha tuyệt đẹp, những con người đang hiện diện tại đây đều vô cùng hâm mộ đôi giai nhân này, mình đâu thể để cho bản thân cứ mãi chật vật như vậy, mình sẽ cố gắng tự xoay chuyển cuộc sống của chính mình. Không có gì là không thể, Giang Thừa Dự có thể bỏ rơi mình, Kỷ Thành Minh có thể đối xử với mình như thế, mình đang trở thành miếng thịt bò cho người ta khống chế. Họ dựa vào cái gì mà có thể ảnh hưởng đến tình cảm của mình như thế chứ.
Cô còn muốn khốn khổ cho ai xem, nếu chính bản thân cô không đủ kiên cường, cô sẽ càng khiến mình trở nên đáng thương hơn, cô không cần thiết phải đóng vai kẻ đáng thương hại đó, vì sẽ chẳng có ai thương xót cho cô đâu.
Cô bắt lấy cánh tay Kỷ Thành Minh đang đỡ lấy lưng cô, uyển chuyển biến thành cô khoác lấy tay Kỷ Thành Minh:
- Được, tôi sẽ mở to hai mắt xem sao.
Sự thay đổi bất ngờ của cô rõ ràng đã khiến Kỷ Thành Minh kinh ngạc, anh liền cúi xuống khẽ mỉm cười, dường như anh đã biết trước, cô sẽ không giống với những người khác. Vì sao lại biết, đương nhiên chính anh cũng không rõ. Con người ta không thể lúc nào cũng sống quá rõ ràng như vậy được, thi thoảng cũng nên hồ đồ một chút có sao đâu.
Tiệc cưới đã bắt đầu, mọi người được đưa vào hội trường của khách sạn đã được chuẩn bị sẵn. Trên mỗi bàn ăn đều được trang trí rất tỉ mỉ tinh tế, sạch sẽ, tráng lệ, giống như họ được đưa nhầm vào một mê cung. Giang gia và Mông gia tổ chức bữa tiệc cưới này để không ai có thể sánh bằng.
Cô dâu và chú rể không biết đã thay bộ lễ phục mới từ bao giờ. Những bộ trang phục dành cho ngày cưới cô từng được xem trên các tạp chí danh tiếng thế giới bình chọn cho năm đều đã xuất hiện trong ngày hôm nay.
Cô ngồi bên cạnh Kỷ Thành Minh, cô cũng không để ý đến thân phận những người ngồi cùng bàn. Ánh mắt cô vẫn chăm chú không hề suy chuyển, như một học sinh đang tiếp thu bài học vỡ lòng. Giờ phút này cô đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh lam nhẹ nhàng, hòa toàn phô bày vóc dáng quyến rũ của cô. Tóc cô được búi thấp, vài sợi tóc hơi xoăn được thả buông rủ tự nhiên, vừa quyến rũ lại mang theo một chút gợi cảm, hơn nữa khi cô nở nụ cười rạng rỡ, hiển nhiên sẽ trở thành cô gái đẹp nhất trong hội trường.
Người ta thường nói, người phụ nữ càng không thể thua ngay với chính bản thân mình, họ càng để đối phương nhìn thấy sự kiên cường của mình, lòng họ sẽ càng dễ chịu hơn. Không hiểu đó là một câu châm ngôn hay chỉ là một lời an ủi, nhưng dù sao, lòng cô đã chẳng còn tri giác nữa. Nếu như bây giờ cô khen Giang Thừa Dự thật có mắt nhìn người, không biết có ai bảo cô điên rồi không. Nhưng thật ra điên được cũng tốt, điên rồi thì đâu còn biết được gì nữa, có khi cứ hôn mê bất tỉnh như ngày trước lại tốt hơn. Thượng Đế đã mang đến cho cô một con đường tốt nhất có thể lựa chọn, nhưng cô lại cố tình đối nghich lại ý trời, cô tỉnh lại, chỉ để thêm đau khổ, trong ba ngàn nỗi đau của nhân gian, hiện tại cô đã trải qua được bao nhiêu?
- Tổng giám đốc Kỷ đưa bạn gái đến đây, thật khiến chúng tôi được mở rộng tầm mắt. – Nói xong, ánh mắt người đó dừng lại trên người Kỷ Niệm Hi.
- Xem ra sau này tôi nên đưa bạn gái theo nhiều hơn, để mọi người càng được mở rộng tầm mắt. – Kỷ Thành Minh cũng đùa lại, vốn những lời này của anh đã thể hiện rằng thân phận cô cũng không quá đặc biệt, thế nhưng anh còn vẽ rắn thêm chân, dịu dàng vuốt tóc cô: - Em hâm mộ người ta đang được làm cô dâu mới à?
Cô không hiểu nhìn theo anh, cô vừa bỏ lỡ cuộc đối thoại của họ.
- Không cần hâm mộ đâu em, rồi sẽ có một ngày em cũng được như thế.
Không biết là anh đang nói cho ai nghe đây, nhưng rõ ràng trong ánh mắt của những kẻ đứng bên cạnh nghe được những lời này thì lại không hề giống với biểu hiện của anh trong mắt cô.
Hôn lễ được tổ chức rất truyền thống. Trên tấm thảm đỏ được trải thật dài, cô dâu đứng một bên, cha cô dâu nắm tay cô trao cho chú rể, cô dâu chú rể cùng nhau bước tiếp con đường còn lại tiến lên lễ đài.
Không ít cô bé cậu bé chạy theo sau, khuôn mặt lũ trẻ vô cùng sung sướng chứng kiến cảnh tượng này.
Đột nhiên, Kỷ Thành Minh vỗ vai cô:
- Đưa di động của em cho anh.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn rất vâng lời đưa di động cho anh.
Cô nghe thấy người dẫn chương trình bỗng nói:
- Người đầu tiên nhận được cuộc gọi, sẽ được tặng một món quà vô cùng giá trị, xin hãy nhanh gọi di động đi ạ.... – Người dẫn chương trình vẫn chưa nói xong, đã có một chiếc điện thoại được đưa lên.
Kỷ Thành Minh cầm di động của mình đưa lên tai, anh đứng dậy nói:
- Tôi sẽ gọi.
Anh vừa dứt lời, có rất nhiều người cười vang, họ thật không ngờ Kỷ Thành Minh cũng tham gia loại trò chơi này, họ tỏ ra tán thưởng sự ngây thơ chất phác của anh.
Anh giơ điện thoại của Kỷ Niệm Hi lên:
- Cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh tôi vừa nổi giận không vui cho lắm, cho nên xin để cô ấy nhận được món quà may mắn trong hôn lễ của tổng giám đốc Giang đây, mọi người không ngại chứ?
Người dẫn chương trình đối đáp rất trôi chảy:
- Không biết tiểu thư xinh đẹp đây và vị tiên sinh anh tuấn này là quan hệ gì ạ?
Kỷ Thành Minh cúi đầu, vờ như hơi ảo não, một lúc lâu sau anh mới ngẩng lên:
- Hình như tôi vừa nghe thấy người ta mô tả về chúng tôi, hình như là một đôi nhỉ?
Cả hội trường lại cười vang.
Kỷ Thành Minh lại đẩy Kỷ Niệm Hi lên:
- Nhanh lên nhận món quà thần bí của họ thôi em, nhỡ họ tiếc rẻ không trao thì biết làm thế nào bây giờ?
Mọi người lại cười, không khí diễn ra vô cùng náo nhiệt. Một số người cười vì không khí sôi động này. Một số người cười, ngay cả lí do vì sao họ cũng không biết.
Kỷ Niệm Hi tiến lên lễ đài, nếu đã đi đến bước này rồi, vậy thì cứ đi tiếp thôi.
Người dẫn chương trình rất giỏi tạo không khí, anh ta cười nhìn cô:
- Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này hi vọng cô dâu hay chú rể tặng quà đây?
Cứ như trao bằng khen không bằng.
Cô ngẩng đầu thản nhiên cười:
- Chú rể nhé, mọi người đều khen chú rể thật hấp dẫn, tôi cũng tiện thể muốn cầu nguyện để lấy được một người chồng giống như chú rể đây.
Ngoài chú rể, mọi người ở đây đều cười.
Có gì đáng buồn cười đâu, cô đâu có đứng đây diễn hài kịch chứ.
- Rất tốt, xin mời chú rể bước ra trao tặng quà tặng.
Kỷ Niệm Hi nhìn theo Giang Thừa Dự, họ đứng thật gần nhau. Khuôn mặt với ngũ quan vô cùng hoàn mĩ của anh xuất hiện ngay trước mắt cô, bóng dáng anh thật thân thiết biết bao, hương vị anh quen thuộc biết bao, cô chìa tay ra:
- Em muốn nhận quà.
Giống như năm cô vừa tròn mười tám tuổi, cô chạy đến trước mặt anh, chìa tay ra: "Em muốn nhận quà."
Sau này không cho phép anh được ở bên cạnh một cô gái nào khác, cũng không được chưa có sự đồng ý của em mà phát tín hiệu với người ta, không được trò chuyện với người đẹp hơn em, càng không được cưới ai khác ngoài em.
Bây giờ em đã 18 tuổi, anh phải chờ em từ từ lớn lên, bây giờ anh bắt đầu chờ đợi được rồi đấy, khi nào sinh nhật của em cắm hơn 20 ngọn nến, vậy là đã đến lúc, chúng mình sẽ cùng nhau kết hôn.
- Tặng quà cho em đi, nếu anh không tặng, anh sẽ phải tự gói mình thành món quà tặng cho em đấy.
Tặng chính bản thân anh cho em đi, không được đâu, như thế thì xấu lắm.
Kỷ Niệm Hi ngẩng đầu lên, quan sát anh thật lâu:
- Chẳng lẽ tổng giám đốc Giang đây thấy tôi không đủ tư cách nhận món quà của ngài ư?
- Kỷ tiểu thư lại nói đùa rồi. – Giang Thừa Dự thở dài. Trước mặt mọi người xuất hiện một sợi dây chuyền của nhà thiết kế trang sức người Pháp nổi tiếng thế giới được đặt trên một tháp cao cô cùng tinh xảo. Mọi người hô vang, tỏ ra vô cùng thán phục, Giang gia quả là dám chịu chơi.
Cùng lúc ấy, Mông Tuyết giật mình nhìn chồng, hiển nhiên tình huống này nằm ngoài dự liệu của cô.
Giang Thừa Dự cầm lấy món quà, anh không cần để ý đến bất kỳ ai, trực tiếp choàng tay qua cổ cô. Ngay trước mặt mọi người, chú rể choàng tay ôm một cô gái khác thì thật chẳng hay ho gì, nhưng không một ai dám lên tiếng.
- Lục Nhân... - Anh nhẹ nhàng mở miệng, chỉ mình cô có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Hơi thở của anh vẫn quanh quẩn vấn vít quanh cổ cô, thế nhưng anh đã quyết định trở thành chồng của một người khác. Cuộc sống sao lại diễn ra một vở hài kịch đặc sắc thế này.
Anh biết cô.
Anh nhận ra cô.
Anh gọi tên cô.
Tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều là một sự ngụy trang, anh vờ như không quen biết cô. Anh dùng những lời nói như vậy để tổn thương cô, cô có thể không quan tâm, cô cũng có thể tự an ủi chính mình rằng, cô sẽ không bận tâm.
Thế nhưng cô không thể không nhớ rõ một chuyện, anh đang đứng ngay trước mặt cô, để cưới một người khác.
Sinh nhật thứ 18 của cô, cô từng nói với anh rằng:
- Sau này chúng mình kết hôn, nhất định phải viết rõ một hiệp ước. Một khi Giang Thừa Dự đã kết hôn với Giang Lục Nhân, thì không thể li hôn, nếu không toàn bộ tài sản sẽ thuộc quyền sở hữu của Giang Lục Nhân.
Ngày đó anh cốc một cái lên trán, nhìn cô đầy chiều chuộng:
- Được thôi. – Anh còn cười cô. – Em cũng thật là tham lam.
Tham lam như thế, nhưng anh vẫn tình nguyện trao tặng cho cô.
Luật hôn nhân nào quy định một khi đã kết hôn thì không thể li hôn? Vi phạm luật hôn nhân thì đã sao? Hành vi trái pháp luật không có trong luật pháp tất nhiên sẽ không thể tồn tại. Hiệp ước đó, ngay giây phút quyết định kia đã không có hiệu lực.
Phụ nữ cứ luôn ngốc nghếch, luôn cất giữ những lời hứa hẹn chót lưỡi đầu môi ngon ngọt của đàn ông, họ không biết rằng, ngay từ đầu, những lời nói đó vốn chẳng hề có giá trị.
Nhìn xem, cô không phải hoàn toàn là một đứa ngốc như thế hay sao?
Anh vẫn cưới một người con gái khác, ngay trước mặt cô, anh vẫn ở bên một người con gái khác.
Giang Thừa Dự muốn nói gì đó, nhưng Kỷ Thành Minh đã tiến lên đây:
- Tổng giám đốc Giang, sao anh lại định ngay trước mặt tôi ăn đậu hũ của cô ấy thế? Tôi không đồng ý đâu. – Một tay anh đoạt lấy Kỷ Niệm Hi, mặc kệ những người khác thấy thế nào.
Anh cười với Giang Thừa Dự, trong nụ cười đầy giằng co căng thẳng, tin rằng đôi bên đều nhận ra điều này.
- Tổng giám đốc Kỷ bắt đầu trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ?
- Chẳng ai lại hào phóng đối với người phụ nữ của mình, ngoại trừ thánh nhân, nhưng tôi lại chỉ là một kẻ phàm nhân. – Kỷ Thành Minh kéo Kỷ Niệm Hi qua phía anh, mỉm cười khẽ tránh ra.
Giang Thừa Dự nhìn người đang đứng bên cạnh anh, đối phương lắc đầu với anh. Đồng thời Kỷ Thành Minh cũng kéo Kỷ Niệm Hi lại sát bên cạnh mình, không một ai lại có thể tiếp cận cô. Trường hợp duy nhất cô không ở bên cạnh anh, có lẽ chỉ có duy nhất tình huống vừa diễn ra.
Giang Thừa Dự nhìn theo bóng dáng của Kỷ Thành Minh đang dần đi khuất, anh ta rốt cuộc định làm gì đây?
Kỷ Thành Minh dường như rất vui vẻ:
- Vừa rồi có thỏa mãn không em?
Cô nhắm mắt lại, không định trả lời câu hỏi nhàm chán của anh.
Một tay Kỷ Thành Minh giật sợi dây chuyền trên cổ cô xuống, cổ cô hằn lên một vết đỏ, rất đau, nhưng cô chỉ cau mày.
Có người nhìn sang phía họ.
- Sau này tôi sẽ tặng cô ấy những thứ đẹp hơn. – Anh cười, để họ nghĩ rằng người đàn ông này đang bị lòng tự trọng chiếm hữu, chẳng ai hi vọng người phụ nữ của mình đeo trên cổ chiếc vòng của một người đàn ông khác tặng, dựa vào đâu mà bắt anh trở thành ngoại lệ chấp nhận chuyện đó.
Cô cau mày giằng co với anh, chiếc vòng cổ có chất lượng không tồi, thế nên ít nhất anh không vứt thẳng xuống đất. Phải chăng bỗng nhiên anh lại biết thương hương tiếc ngọc, anh không thèm ném thẳng đi cơ đấy.
- Ăn cơm thôi nào. – Anh ôm lấy thắt lưng cô, đẩy cô về phía bàn ăn.
Có lẽ vì cổ quá đau, nên đôi mắt cô rốt cuộc cũng đỏ lên.
Có lẽ cứ tìm cho mình một lý do để đau đớn, cũng thật tốt biết bao, ngay chính bản thân còn cho rằng như vậy, chỉ là đau, chỉ là muốn khóc lên, thì sẽ rất đơn giản, đâu còn gì để mà phức tạp nữa.
← Ch. 51 | Ch. 53 → |