Quá khứ (19)
← Ch.28 | Ch.30 → |
Giang Lục Nhân nhanh chóng bước vào thang máy, đồng thời mắt cô cũng không hề nhìn về phía cửa thang máy đang dần khép lại. Chiếc cửa bóng loáng phóng đại hình ảnh của cô trở nên méo mó không thể nào hiểu nổi, ừ, vừa hay, cô cũng chẳng thèm bắt bẻ mấy hình ảnh vớ vẩn đó. Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô lại cảm thấy nổi giận, cô nhướng mày, theo bản năng cô dời khỏi vị trí bị tấm gương phản chiếu. Có lẽ, vì trong lòng cô cũng đang nghĩ về bản thân méo mó như vậy. Thang máy nhanh chóng đi xuống tầng trệt, cô bước ra khỏi thang máy, cố gắng đối diện với người đang đứng trước mặt cô.
Giang Thừa Dự cười nhẹ, trong đôi mắt anh dường như đang ẩn chứa một điều gì đó khá phức tạp:
- Cơm của anh đâu?
Cô chìa hai bàn tay chống trơn ra trước mặt anh, cô đang thử tính toán xem có nên học tập dáng vẻ trung kiên quật cường cố gắng tươi cười của mấy nhân vật nữ chính đang rất hot trong các bộ phim truyền hình gần đây không, nhưng cô thật không sao cười nổi, hơn nữa, cô cũng không muốn miễn cưỡng chính bản thân mình:
- Rơi mất rồi.
Câu này mới chỉ là ẩn ý thôi đầy, đáng nhẽ phải dùng từ "ném" mới đúng với cảm giác của cô lúc này nhé.
Giang Thừa Dự theo bản năng gật đầu.
Sau đó cô mới vô tâm vô tính mà nhớ ra rằng, anh có thang thang máy chuyên dụng, bảo sao anh còn xuống nhanh hơn cô nhiều. Vừa ngước mắt lên, cô dường như cảm thấy mình vừa xuyên không vậy. Khi ánh mắt cô một lần nữa lại đối diện với bộ quần áo trên người anh, cô chợt thấy bản thân thật buồn cười, làm sao anh có thể thừa nhận rằng anh đã làm gì với cô gái đó trong phòng hay cô nàng lả lơi đó có để lại một dấu vết mờ ám nào trên quần áo anh không cơ chứ.
Thôi, cô không muốn nhắc nhiều đến vấn đề này nữa, nếu không cô sợ rằng chính bản thân cô cũng không thể tự khống chế được. Cô không muốn thấy mình không thể chấp nhận nổi vị trí của bản thân, cô càng không muốn để bản thân cô lạc vào một nơi mà cô không hề hay biết.
Đầu óc cô đang rối như tơ vò.
Cô đang đứng trước mặt Giang Thừa Dự lúc này với một ánh mắt quật cường. Cô đứng bất động, không nói một lời.
Giang Thừa Dự day day trán, hơi buồn bực:
- Vừa rồi....
Anh thật không biết nên giải thích như thế nào. Chẳng lẽ nói bình thường anh vẫn luôn như vậy à, hay là nói anh chỉ đang tìm một thú tiêu khiển thôi, đã lâu lắm rồi anh không chơi gái như vậy? Hay nói chính bản thân anh cũng không kháng cự với loại chuyện như thế này? Hay nói anh không ngờ sẽ bị cô bắt gặp đây? Hay vẫn nên thú nhận là anh chỉ đang giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân thì hơn nhỉ, giống như mấy ngôi sao nổi tiếng vẫn hay vin vào lý do này...
- Em không thích à?
Giang Lục Nhân chớp chớp mi, đúng là cô thật sự không vui, nhưng cô nhanh chóng xoa dịu cơn tức giận, dường như cô không muốn để một ai nhận ra những suy nghĩ thật sự trong lòng mình, cô không sợ rằng chính cô cũng đang tự lừa mình dối người.
- Không đâu.
Giang Thừa Dự cười bình thản. Anh chợt nhận ra cô vẫn chỉ là một cô bé, tại sao anh lại lo sợ e dè đối với cô chứ.
- Anh đưa e về nhé.
- Không cần đâu. - Cô bước qua mặt anh. – Cảm ơn.
Giang Thừa Dự nắm chặt cánh tay cô.
- Anh đã nói là để anh đưa em về mà.
- Em nói là em không cần.
Cô từ chối không chút kiêng nể.
- Vậy em cứ đi trước đi, anh sẽ đi theo sau em, anh tiện đường mà.
Anh nở một nụ cười tươi như hoa, đối diện với khuôn mặt cau có của cô.
- Đến lúc em về đến cửa hàng, em nhớ hỏi ông chủ cho rõ nhé, vì sao mà anh đợi lâu như vậy vẫn chưa thấy mang cơm hộp đến, không phải là bị khâu trung gian ăn bớt để kiếm lời chứ?
Anh vừa nói vừa nhìn cô, ý anh hẳn đang ám chỉ cô chính là khâu trung gian ăn bớt kia phải không.
Cô buồn bực, dùng hết sức đập anh một cái:
- Anh muốn thế nào đây?
Cô nổi giận rồi.
- Anh đói lắm.
Anh xoa nắn khuôn mặt cô.
- Như vậy trông sẽ có sức sống hơn.
Cả người Giang Lục Nhân run lên. Cô chợt nhớ đến bộ tiểu thuyết mà cô thích gần đây nhất, trong truyện, nam chính lúc nào cũng có thú vui là chọc nữ chính nổi giận, dường như anh ta cảm thấy mỗi lần cô ấy giận như vậy cuộc sống sẽ sinh động hơn. Đàn ông đúng là đều biến thái, đều có mấy thú vui kỳ cục như vậy.
Cô đẩy tay anh ra, toàn bộ sự tức giận nãy giờ đều như biến mất.
Cô tức cái gì chứ? Có lẽ lời bình phẩm về anh trong mấy tờ tạp chí lá cải "Không chê một ai." Đã sớm như một quả bom hẹn giờ cất giấu trong lòng cô, lúc này nó đang chuẩn bị nổ tung ngay lập tức. Con gái đều luôn thích tự lừa mình dối người như thế đấy, đều hi vọng rằng đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ mà thôi, kể cả khi cả thế gian này đều biết đó là sự thật, cô cẫn cứ tiếp tuch tự lừa dối bản thân như thế.
Cô sờ nhẹ đôi môi. Trái ngược với thái độ của cô là một khuôn mặt vẫn luôn tươi cười.
- Mời anh ăn cơm đi. – Anh có vẻ rất vui. – Anh quên mang tiền rồi.
Giang Lục Nhân ác ý lườm anh một cái.
- A... Những người như anh hình như chỉ dùng thẻ tín dụng thôi nhỉ.
- Anh cũng không mang theo thẻ. – Anh bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống mũi chân. – Anh có thói quen luôn được người khác thanh toán rồi.
Cô biết rõ anh không hề nói quá, hẳn anh sẽ không bao giờ mang theo một đồng tiền mặt nào trong người. Mọi việc anh làm đều được trợ lý sắp xếp sẵn. Nhưng khi nói đến đây cô lại cảm thấy hình như trong lời của anh có ẩn ý khác.
- Em cũng không mang tiền, em cũng không mang thẻ tín dụng.
Cô cũng gian manh thế đấy.
Anh nhìn kỹ cô một lát, nụ cười trên gương mặt càng rạng rỡ hơn:
- Thế còn từ chối không cho anh đưa về? Chẳng lẽ trên xe buýt công cộng có vé miễn phí cho khách VIP như em à?
Hoặc là mời anh ăn cơm, hoặc là để anh đưa về.
Cô nổi giận.
Thế nhưng cô vẫn mời anh ăn cơm, ở một nhà hàng không tệ nhé, mặc dù có lẽ anh chẳng nhớ nổi tên của những món ăn trên bàn. Cô rất thích món đậu sốt cay của nhà hàng này, cực kỳ ngon, khiến một người thường ngày không thích ăn cơm như cô cũng ăn ngon lành hết veo hai bát cơm. Đúng là hương vị không tồi nhé, cô đặc biệt thích món này đấy.
Giang Thừa Dự cũng không hề kén ăn chút nào, thỉnh thoảng anh lại hỏi về công việc của cô tại nhà hàng cô đang làm, thậm chí anh còn dùng thân phận "anh trai" để hỏi rất chi tiết. Nếu thái độ của cô vẫn còn nhăn nhó, nhưng cũng không dám lèo nhèo thêm nữa, nhất là đối diện trước những câu hỏi vô cùng kiên định của đối phương.
Cho dù món đậu sốt cay có ngon đến mấy, cô cũng không thể cứ thèm ăn mãi như thế được, chẳng hay ho chút nào.
Thật bực mình quá đi.
Thanh toán hết 42 tệ, may quá, nếu theo suy nghĩ AQ một chút thì hôm nay cô vẫn lời nhé.
Rời khỏi quán ăn cô muốn nhanh chóng trở về cửa hàng để báo tin, mặt dù chủ quán đối xử khá tốt với cô, nhưng nếu cô cứ lề mề như vậy sẽ chẳng ai có thể chấp nhận nổi đâu.
Thế nhưng Giang Thừa Dự vẫn đưa cô về. Cô cảm thấy mình chẳng còn khí phách gì cả, nếu cô đã muốn từ chối, sao còn có thể để anh đạt được mục đích, mặc dù anh chỉ tỏ ra như vô tình.
Cô xuống xe, nhưng nửa ngày trời anh vẫn chưa thấy động tĩnh. Cô vừa bước vài bước, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn lại, cô nhận ra Giang Thừa Dự cũng đang nhìn cô, như vậy có phải là " Anh biết em sẽ quay lại nhìn anh mà, anh đang chờ em quay đầu lại đấy" không nhỉ. Như là đang trêu cô, cô vừa quay lại, Giang Thừa Dự bỗng nói:
- Sau này anh sẽ không thế nữa.
Cô hơi sững sờ. Giang Thừa Dự lập tức khởi động xe, anh nhận ra cô vẫn đang nhìn anh, anh gật đầu cuời:
- Anh biết em không thích mà.
Cô hoảng sợ đứng chôn chân tại chỗ, toàn bộ máu trong cơ thể như đông cứng lại, lúc này cô mới phát hiện ra xe anh đã bốc hơi không còn dấu vết từ bao giờ.
Câu nói của anh chẳng có đầu, chẳng có đuôi, nhưng cô lại hiểu, thậm chí cô không thể kìm chế được những suy nghĩ mien man. Có phải ý anh là sau này anh sẽ không tiếp xúc với phụ nữ trong văn phòng không... cô thấy trình độ lo trước tính sau của mình đang ngày càng tiến bộ đến mức độ không có tiền đồ luôn.
Những ngày kế tiếp, Giang Lục Nhân cố gắng hết sức tránh mặt Giang Thừa Dự.
Mỗi khi ở nhà, lúc nào anh đi làm, cô mới rời khỏi giường, cô phải nghe thấy tiếng xe của anh rời khỏi mới ra khỏi phòng xuống nhà ăn sáng. Sau khi về nhà, trừ bữa cơm tối không thể tránh mặt, ăn xong, cô lập tức về phòng mình, sau đó còn khóa chặt cửa phòng lại. Cô cũng không ra ngoài giao hàng nữa, mặc dù có một số cô đồng nghiệp khác không thích cô luôn phàn nàn về điều này, bắt cô nhất định phải đi thu tiền, sau đó mách lỗi của cô với chủ quán, khiến cô phải cuống quit tay chân, lòng càng phiền muộn.
Thế nhưng cô để ý đến dạo gần đây không có những tin đồn xấu xoay quanh Giang Thừa Dự nữa.
Đến ngày thứ năm, ông chủ đích thân ra lệnh cho cô phải đưa cơm đến tập đoàn Long Giang, lần này cô không thể từ chối.
Mặc dù cô tức đến xì khói, nhưng bên cạnh đó vẫn có sự chuẩn bị về mặt tâm lý cho mình. Cô thầm tưởng tượng có nên học tập mấy cô nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình không nhỉ, hiên ngang ưỡn thẳng lưng ngẩng cao đầu đứng trước mặt nam chính vừa có tiền vừa có thế và nói rằng: "Không phải anh chỉ có tiền thôi à, có gì đặc biệt hơn người nữa đâu.", sau đó cô sẽ tỏ ra mình vô cùng cao thượng, từ đó về sau cô sẽ bơ luôn tay nam chính đáng ghét đó. Hóa ra đầu óc cô cũng thật xấu xa nhé. Sao cô không học theo tác phong của các cô ấy, ném thẳng hộp cơm vào mặt Giang Thừa Dự, để toàn bộ bàn ghế quần áo của anh ta dính toàn cơm là cơm đi. Nhưng dù sao đó vẫn chỉ là tưởng tượng của cô thôi, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ dám làm những chuyện như vậy đâu, vì cô là người khá coi trọng sĩ diện mà.
Cô cũng không muốn dùng những hành động như vậy để thể hiện rằng mình rất đặc biệt.
Cô vẫn chuẩn bị một suất cơm đặc biệt dành riêng cho Giang Thừa Dự, cô cố ngăn bản thân dồn quá nhiều tâm tư tình cảm vào những món ăn dành riêng cho anh, vì dù có đối xử tốt với anh cũng có để làm gì đâu.
Giang Thừa Dự cũng không quan tâm đến bữa ăn của mình có thay đổi gì, anh chỉ nhìn cô:
- Lần này mang đến rất đúng lúc.
Cô cũng thầm nói với bản thân, đúng lúc lắm, đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của người ta nhé.
Anh vừa ăn cơm vừa nhìn cô:
- Hương vị cũng không tệ chút nào.
Cô chẳng hiểu ý anh:
- Đến lúc em phải về rồi.
- Đã ăn cơm chưa?
- Về rồi ăn.
Đứng rào đón cô như thế chứ.
Anh gật đầu:
- Đầu bếp cũ đã quay lại rồi, em có muốn được thưởng thức thử tài nghệ của ông ấy lần nữa không?
Cô thấy chẳng thú vị, cô không muốn lúc nào cũng phải tuân theo ý anh:
- Anh muốn gì nữa đây?
Anh cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ chán ghét của cô.
- Anh còn muốn hỏi em muốn gì nữa cơ. – Anh thật sự buồn bực. – Bây giờ anh phải làm gì thì em mới vừa lòng đây?
- ...
- Cười một cái đi em.
- .....
Bĩu môi.
- Anh không phải phải là chính nhân quân tử, lại càng không phải là trinh tiết mãnh nam nhé.
Anh thật sự tức giận nhìn cô:
- Từ trước đến nay anh vốn là người như vậy, không phải em không hề hay biết đúng không. Đây là một thói quen, cho nên đối với đàn bà... anh không hề kiêng nể. Có thể như vậy cũng chẳng hay ho gì, anh không tuân theo những nguyên tắc yêu đương nam nữ, hay nói cách khác anh chỉ chơi bời. Bởi vì thế giới của anh quá xa hoa phù phiếm, nên anh từng thích ngày ngày đắm chìm trong trụy lạc như thế. Đúng là anh đã từng làm những việc như vậy, anh đã từng làm tình với vô số đàn bà con gái, bất kể thân phận của họ, anh chỉ muốn tìm một chút kích thích cho mình. Đại khái là anh đã từng.... Bất kể anh có bào chữa như thế nào thì đó đều là sự thật.
Anh nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô đang đau đáu nhìn anh, anh không rõ vì sao cô lại kinh ngạc như vậy, nhưng anh vẫn hi vọng mình sẽ là người tiếp theo.
- Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể thay đổi, nếu em tình nguyện tin tưởng và chấp nhận thành ý của anh.
Anh hơi cau nhẹ mày, không không cam tâm tiếp tục trò chơi tình cảm mờ ám này thêm nữa.
- Bất kể sự lựa chọn của em là như thế nào, anh vẫn hi vọng em sẽ có thể quan tâm đến anh như trước, ít nhất, anh cảm thấy anh chưa bao giờ thật lòng như bây giờ.
Cô nhìn anh rất lâu, cô bị dọa đến mức không biết đâu là thực đâu là mơ nữa.
Ôi, thật dọa người mà, cô bỏ chạy trối chết.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |