Truyện:Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Chương 52

Ai Nói Xuyên Qua Hảo
Trọn bộ 59 chương
Chương 52
Hòa hợp, chúng ta lại hòa hợp
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Cung Viễn Tu ôm Vu Thịnh Ưu một đường sôi nổi trở về phòng, ôm nương tử nhà mình, đổ về hướng giường, hai người song song ngã trên giường, Cung Viễn Tu áp trên người Vu Thịnh Ưu, vui rạo rực nhìn nàng, vì sao hắn lại thích nương tử nhà hắn đến vậy? Thật sự rất thích.

Cung Viễn Tu gục đầu xuống ♓ô●п nhẹ lên mặt Vu Thịnh Ưu, nàng đỡ lấy đầu hắn, ha ha cười không ngừng hỏi:"Làm chi vậy."

"Hôn nhẹ a." Cung Viễn Tu ngẩng đầu, trông mong nhìn nàng:"Không được sao?"

"Cũng không phải không được a." Vu Thịnh Ưu mặt đỏ lên, nàng không chịu nổi ánh mắt giống như con chó nhỏ này của hắn, mỗi lần, hắn nhìn nàng như vậy, toàn thân nàng mềm nhũn, tim đập gia tốc, hắn nói cái gì nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Trong lúc Vu Thịnh Ưu thất thần, Cung Viễn Tu vừa 𝐡ô·ⓝ Ⓜ️·ô·i, hai má của nàng, vừa mở vạt áo của nàng ra, cái yếm tơ lụa màu đỏ như lửa rất nhanh lộ ra.

Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi:"Viễn Tu, ngươi đang làm gì?"

"Cởi quần áo của nàng a." Cung Viễn Tu trả lời trực tiếp, vừa cởi vừa dùng ánh mắt mà Vu Thịnh Ưu khó chống đỡ nhất nhìn nàng hỏi:"Không được sao?"

"Cũng không phải không được a......" Vu Thịnh Ưu gãi gãi tóc, hai mắt lóe sáng, đáng giận! Mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, nàng lại muốn lao lên, lại muốn hóa thân thành lang sói! A ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ~~!

Nghiêng đầu, lau nước miếng, đã lâu mình không thấy hưng phấn như vậy! Nhưng mà, đây là Viễn Tu đáng yêu a! Là Viễn Tu chỉ số thông minh còn không đến mười tuổi a! Làm sao có thể, cảm giác giống như đang phạm tội a!

Nhưng mà......

Hắn thật sự rất có tiềm chất q-𝖚γ-ế-𝖓 𝓇-ũ người ta phạm tội a!

Một lát sau, quần áo Vu Thịnh Ưu đã bị hắn cởi sạch, nàng toàn thân xích lỏa nằm trên giường, ngượng ngùng túm lấy cái chăn bên cạnh, muốn che đi тhâ●𝓃 †ⓗ●ể, nhìn người bên trong giường, nhẹ giọng hỏi:"Ngươi cởi sạch quần áo ta như vậy để làm chi?"

Chẳng lẽ hắn muốn...?

Ai nha! Đáng ghét ~! Người ta không cần! Sẽ có người tiến vào!

Cung Viễn Tu cười, thực sáng lạn, ánh mắt cũng thực trong suốt, không hề có một chút tình dục, hắn giơ hộp thuốc trong tay lên nói:"Bôi thuốc cho nàng a."

"A......" Vu Thịnh Ưu ánh mắt tối lại, không rõ là cao hứng hay là mất mát. Bôi thuốc thì bôi thuốc, không phải 𝒸ở●❗ á●𝑜 của ta là đủ rồi sao? Còn cởi quần ta làm chi! Thật là, ngu ngốc, khiến người ta hiểu lầm!

Ai, ngốc tử đúng là ngốc tử, nàng cư nhiên còn trông mong hắn sẽ làm gì để làm gì! Thật sự là, suy nghĩ quá nhiều.

Vu Thịnh Ưu nằm thẳng, hai tay chạm đầu, không nhúc nhích, để Cung Viễn Tu bôi thuốc cho nàng, miệng vết thương của nàng cũng đã đóng vảy kết, mỗi ngày dùng thuốc mỡ nhị sư huynh đưa, tốc độ khép miệng vết thương lại nhanh hơn, chỉ qua vài ngày, cơ hồ đã khỏi hẳn.

Cung Viễn Tu mở hộp thuốc, mùi thuốc dễ ngửi phiêu tán trong không khí, ngón tay thon dài của hắn khẽ quệt một chút thuốc ra, thuốc mỡ màu phấn hồng, nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương của nàng, tay hắn chậm rãi vẽ loạn trên miệng vết thương đã đóng vảy kết của nàng, một vòng, một vòng nhẹ nhàng vỗ về, Vu Thịnh Ưu cảm giác được thuốc mỡ mát rượi, nàng hơi hơi 𝐫⛎_п r_ẩ_𝐲 một chút, một lát sau, bởi vì hắn khẽ vuốt, miệng vết thương dần dần nóng lên, còn có cảm giác hơi ngứa.

"Nương tử, còn đau phải không?" Cung Viễn Tu cũng nằm xuống, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng, hơi thở của hắn thổi tới vành tai của nàng, mang theo một tia khiêu khích tình dục, tay hắn chậm rãi chạm trên vết thương của nàng, từ ngón tay biến thành bàn tay.

Vu Thịnh Ưu cảm thấy toàn thân nóng lên, miệng khô, nàng ⓛℹ️ế●〽️ 👢.𝒾ế.Ⓜ️ khóe môi khô khốc nói:"Ách, hoàn hảo, không phải rất đau."

"Viễn Tu vù vù cho nàng." Cung Viễn Tu nói xong, không đợi nàng trả lời, ngồi thẳng dậy, đem môi mềm nhẹ dán tại miệng vết thương của nàng, thổi nhẹ hai cái, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝖑𝖎-ế-m 🦵_1ế_Ⓜ️.

Thân mình Vu Thịnh Ưu ⓡ.υ.𝖓 ⓡẩ.γ một chút, miệng vết thương vừa nóng vừa ngứa, nàng đỏ mặt nói:"Được rồi, được rồi, không đau."

Cung Viễn Tu nghe được, ngừng động tác lại, Vu Thịnh Ưu chậm rãi thở ra một hơi, nhưng còn chưa kịp hít vào, cả người lại run lên.

"A...... Viễn Tu ngươi." Vu Thịnh Ưu đẩy nhẹ đầu hắn, 𝐫●ⓤ●𝐧 𝖗ẩ●ⓨ cả kinh kêu lên.

"Nương tử, Viễn Tu muốn 𝒽*ô*𝐧 nhẹ nàng, không được sao?" Cung Viễn Tu chôn mặt trên ⓝ𝖌ự●𝒸 nàng, ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt cầu xin khó nhịn nhìn nàng.

Vu Thịnh Ưu trái tim hơi hơi run lên, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn, nàng đỏ mặt gật đầu:"Khụ, cũng không phải không được."

Cung Viễn Tu như là được đặc xá, sung ⓢướп·🌀 khiêu khích ngọc châu của nàng, dùng miệng ↪️ắ_𝐧 𝖓_♓_ẹ, dùng đầu lưỡi 𝐡.ô.𝓃 lấy, nhẹ nhàng 𝐥_𝒾_ế_m, bàn tay nắm một bên khác, xoa bóp không nhẹ không nặng.

Vu Thịnh Ưu toàn thân cứng lại, hai tay gắt gao bám lấy bờ vai hắn, nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác sống dở 🌜♓●ế●𝐭 dở này.

Hắn hơi hơi dùng sức một chút, "A..." Nàng nhịn không được r*ê*ռ 𝓇*ỉ ra tiếng, Cung Viễn Tu sau khi nghe được, lại ra sức khiêu khích, bàn tay to thỉnh thoảng chạy loạn trên người nàng, nàng cắn chặt khóe miệng, nhẫn nại nói:"Viễn Tu, được rồi." Đáng giận, hắn rốt cuộc muốn ⓗô*𝐧 bao lâu a.

Cung Viễn Tu không để ý đến nàng, rời khỏi п🌀●ự●c nàng, khẽ 𝒽.ô.𝖓 lên phía trước, đầu lưỡi hắn tựa như rắn, trượt trên ⓣ♓â●ռ ✞●h●ể nàng, hắn 𝖑i*ế*〽️ qua cổ nàng, một đường đi vào cằm của nàng, 𝒸ắ.ⓝ nh.ẹ một chút.

Vu Thịnh Ưu bị đau, hé miệng kêu nhỏ một tiếng, đầu lưỡi hắn linh hoạt tiến đến miệng nàng, ×·â·𝖒 п𝒽ậ·🅿️ vào trong, thực dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của nàng, dây dưa, Vu Thịnh Ưu toàn thân cứng lại, kìm lòng không đậu đưa tay ôm lấy lưng hắn, gắt gao nhắm mắt lại, nhiệt liệt đáp lại nụ 𝐡_ô_n của hắn.

Hai người vẫn ♓●ô●n thật lâu, khi hắn buông môi của nàng ra, nàng hít mạnh từng ngụm từng ngụm, toàn thân lửa nóng, trái tim đập bịch bịch, hắn ngồi thẳng lên, rất nhanh bỏ đi áo của chính mình, áp người xuống, tiếp tục 𝖍_ô_п nàng, giống như ♓ô.n không đủ, gắt gao dây dưa, cắn cắn, lồng n🌀-ự-𝐜 hắn xích lõa, nóng như lửa dán sát vào nàng, bàn tay to di chuyển trên cơ thể nàng, chậm rãi đi xuống phía dưới, tới hai chân nàng, ngón t_𝖆_ÿ ⓚ_𝒽_ẽ 𝐜♓ạ_ɱ nơi mật huyệt của nàng, sớm đã một mảnh ư-ớ-т á-†, Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ mở to mắt, toàn thân mãnh liệt run run.

Hắn khẽ cười một tiếng, môi dùng sức ♓ô·ⓝ nàng, ngón tay có lúc như vô tình chạm qua bên ngoài của nàng, có lúc lại tùy ý ma sát, nhẹ nhàng xoa bóp.

Vu Thịnh Ưu bị hắn làm cho khó chịu, 𝐭*𝐡*â*𝓃 т𝐡*ể nàng chỉ có thể cuồng loạn lắc lư, như là né tránh hắn đụn-🌀 ⓒ-ⓗ-ạ-〽️ lại giống như khát vọng được càng nhiều hơn. Nàng nghiêng đầu, né tránh hắn 𝐡ô.ռ., khó kìm lòng nổi kêu tên hắn.

"Viễn Tu...... Viễn Tu." thanh âm Vu Thịnh Ưu, sớm trở nên kiều mỵ vô cùng, nàng vặn vẹo 🌴-ⓗ-â-п 𝖙-♓-ể, khiến chính mình càng gần sát hắn, nàng biết nàng muốn hắn, cũng không thể không biết xấu hổ nói ra miệng, chỉ có thể dùng ✞·♓·â·ռ 𝖙·𝐡·ể không ngừng c_ọ ×á_t hắn.

Cung Viễn Tu giương mắt, trong mắt hắn còn có một tia thanh minh, hắn nhìn nàng vẻ mặt mê loạn, cảm thấy vui mừng, hắn thích vẻ mặt nàng như vậy, chỉ lộ ra trước một mình hắn, hai gò má bị dục hỏa thiêu hồng, ánh mắt cuồng loạn, thanh âm mềm nhuyễn, đây là đều là của hắn, của một mình hắn, cho dù nam nhân khác yêu nàng như thế nào, cũng chưa từng nhìn thấy, nàng là của một mình hắn, vẻ mặt này, cũng chỉ có một mình hắn có thể thấy.

"Viễn Tu...... A!~" Vu Thịnh Ưu mở mắt ra nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ mời gọi say lòng người.

Cung Viễn Tu nuốt nước miếng, hạ thân lửa nóng lại thô to thêm một chút, hắn rốt cuộc nhịn không được cởi quần ra, nhấc hai chân nàng lên, đặt trên lưng hắn, ⓓ·ụ·c 𝐯ọ·п·𝖌 đặt ở lối vào mật huyệt, 𝖙♓●â●ռ ✝️●𝐡●ể nàng run lên, hai chân kìm lòng không đậu ⓚ●ẹ●🅿️ 𝖈𝖍ặ●✝️ thắt lưng hắn. Cung Viễn Tu động thân, ◗ụ.↪️ 𝖛.ọ𝖓.🌀 chậm rãi tiến vào, động tác của hắn rất chậm, rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có một tia lý trí, hắn đang nhìn, nhìn nàng ở dưới thân hắn т𝒽-ở 𝐠ấ-p liên tục, mãn nhãn mị ý, hắn đang cảm thụ, cảm thụ của nàng chậm rãi bao dung hắn, nàng thậm chí nhấc cao 〽️ô●𝖓●🌀, tiếp nhận hắn.

Cung Viễn Tu nhẹ nhàng cười, phần eo dùng sức, mạnh mẽ đâ-𝖒 ⓥà-⭕, cho đến khi hoàn toàn nhập vào.

"Ân a......" Vu Thịnh Ưu hai chân κ·ẹ·ⓟ ↪️𝒽·ặ·𝐭 thắt lưng hắn, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, dùng tư thế này đón nhận vui thích hắn mang đến cho nàng.

Hắn bắt đầu cử động nhanh hơn trong nàng, mỗi một lần đều khiến nàng bay lên tận trời, lại nhẹ nhàng phiêu phiêu rơi xuống, còn chưa cảm nhận hết kích tình lần này, lại một lần bị hắn đưa 👢ê-𝖓 đỉ-ⓝ-𝐡 cao.

"A a ~! A a."

Vu Thịnh Ưu cuồng loạn lắc lư t●𝐡â●𝓃 ✝️♓●ể, chỉ có thể 𝐫ê·ⓝ г·ỉ, hắn động tác mau, hắn va chạm thực mãnh liệt, hắn toàn bộ vọt vào nàng, hạ thân của nàng không ngừng 𝐫_ц_ռ г_ẩ_🍸, co rút nhanh, loại kích tình này, nàng sắp không thể đón nhận nổi nữa, nàng dùng sức leo lên hắn, muốn lui khỏi sự va chạm của hắn, nhưng hai tay của hắn lại gắt gao ôm lấy mô*ռ*g nàng, dùng sức va chạm từng đợt từng đợt, trong phòng tiếng rên 🅓.â.ⓜ ◗.ụ.𝖈 vang lên không ngừng.

"A... A...!" Hai tay của nàng càng thêm dùng sức ôm hắn, mũi chân của nàng gắt gao thẳng cứng, ánh mắt càng thêm mê loạn, mật huyệt không ngừng г.⛎.𝓃 𝖗ẩ.🍸.

Hắn biết, cao triều của nàng sẽ đến, hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng, xoay người một cái, làm cho nàng đặt ở trên người hắn, 𝒹ụ.𝐜 𝖛ọ.n.🌀 cứng rắn thẳng tắp đi vào, "A a... Viễn Tu ~ a ân!" Vu Thịnh Ưu cong người nhận, hạ thể truyền đến ⓚh.o.á.𝐢 𝐜.ả.ɱ mãnh liệt, làm cho nàng r-ц-п r-ẩ-y toàn thân, nàng muốn càng nhiều, càng nhiều loại cảm giác này.

Theo bản năng nàng lắc lưu Ⓜ️-ô-ռ-𝐠, qua lại ma sát 🅓*ụ*𝒸 ѵ*ọ*𝓃*ɢ của hắn, điên cuồng phun ra nuốt vào.

"A a... A!"

"A.. A!" Cung Viễn Tu đỡ lấy 𝖒*ôռ*ɢ nàng, ôm nàng tiếp tục vận động, nâng nàng lên, buông tay, để cho nàng ngã xuống, 🅓ụ-c ⓥọп-𝐠 của hắn tiếp tục т·ⓗ·â·𝖒 ⓝ♓·ậ·ρ tiểu huyệt của nàng.

"A a a!" Vu Thịnh Ưu điên cuồng lay động vài cái, toàn thân giống như bị điện giật, loại κ𝒽.🔴á.𝒾 ↪️.ả.𝖒 tê dại 𝓇⛎·𝓃 𝐫·ẩ·🍸 này, quả thực như đưa nàng lên tận thiên đường, nàng mạnh mẽ ngồi xuống, ghé vào trên người hắn, tiểu huyệt gắt gao bao lấy ԁ*ụ*↪️ 𝖛*ọⓝ*ⓖ của hắn, ánh mắt chậm rãi thất thần, cảm nhận 𝐤·ⓗ·οá·𝐢 ⓒả·𝖒 cao triều.

Cung Viễn Tu im lặng ôm lấy nàng, dùng 🅓-ụ-↪️ ☑️ọn-𝐠 mềm nhẹ ma sát nàng, khiến tiểu huyệt co rút nhanh, để cho nàng hưởng thụ dư vị lần này.

Hắn kéo nàng qua, 𝐡*ô*𝖓 trụ đôi môi đã bị hắn ♓ô*ռ để đỏ bừng kia, không ngừng cắn cắn, Vu Thịnh Ưu thở phì phò nhìn hắn, hắn lại nhẹ nhàng cắn nàng một ngụm, 🅓ụ●𝒸 ⓥ●ọn●g ở trong cơ thể nàng cứng rắn mạnh mẽ.

"A!" Vu Thịnh Ưu khẽ kêu một tiếng, Cung Viễn Tu nhẹ nhàng cười, cắn vành tai của nàng một chút nói:"Tiếp tục a. Nương tử."

Vu Thịnh Ưu vô lực nhìn hắn miễn cưỡng nói:"Không còn sức."

Cung Viễn Tu cười:"Ta đến là được."

Nói xong, hắn xoay người một cái, đem Vu Thịnh Ưu đặt dưới thân, tách hai chân của nàng ra, nhấc cao 𝖒ô𝐧●ℊ nàng, rất nhanh vọt vào mật huyệt của nàng.

"A a, Viễn Tu!" Vu Thịnh Ưu cuồng loạn hô tên của hắn, hai tay quơ loạn  trong không trung, rốt cục túm chặt bờ vai của hắn, như là kẻ sắp ⓒ.ⓗế.🌴 đuối túm được phao cứu mạng, gắt gao bám chặt.

Cung Viễn Tu lần này không ôn nhu, hắn dùng lực tiến vào, theo một trận cao triều co rút nhanh của nàng, hắn cũng đem toàn bộ mầm móng cực nóng gieo trong cơ thể nàng.

"A ~!" Cung Viễn Tu ôm chặt lấy nàng, càng tiến vào sâu hơn, để cho mầm mống của mình đi vào càng nhiều, hắn giương mắt, ôn nhu nhìn nữ tử bị dục hỏa thiêu đốt tới yêu mị, nhẹ nhàng ♓ô*ռ hai má, ánh mắt, chóp mũi, môi của nàng, nàng hơi hé miệng, đầu lưỡi hắn trượt vào, cùng nàng giao triền một chỗ, hạ thân hắn mềm nhũn còn chôn trong cơ thể nàng, hắn ôn nhu hô_ռ nàng, nhẹ nhàng tự do di chuyển trong miệng nàng, đầu lưỡi đảo qua lợi của nàng, l●𝖎ế●m ♓*ô*ⓝ từng chút, ôn nhu giống như đang hòa tan trong miệng nàng.

Nương tử, không nên nhìn nam nhân khác, không cần vì người khác mà khóc, chỉ nên vì ta, chỉ nhìn một mình ta.

Làm nữ nhân của một mình ta.

Như vậy là được rồi.

Ta sẽ làm cho nàng thực hạnh phúc......

"Nương tử, thoải mái sao?" Cung Viễn Tu nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Vu Thịnh Ưu híp mắt, giống như con mèo được cho ăn no.

"Vậy lại tiếp một lần được chứ?" Hắn giương mắt nhìn nàng, ánh mắt thực trong suốt, thực trong suốt.

"Cái kia... Viễn Tu a, ngươi làm việc này thật đúng là thuần thục a." Vu Thịnh Ưu nhìn hắn nghi hoặc hỏi. Hắn không phải choáng váng sao? Vì sao kỹ xảo của hắn tốt như vậy chứ?

"Nương tử, ta là nam nhân a." Cung Viễn Tu vừa nói, vừa đem ⓓụ●c 𝖛●ọ●ռ●g vừa cứng lên của mình đi vào:"Ừm... Đây là bản năng a."

"A, thật không?" Vu Thịnh Ưu có chút hoài nghi.

"Đúng vậy!" Dùng sức vọt mạnh một trận.

"A... A... A ân ~"

Nàng rốt cuộc không còn sức để nghĩ xem hắn có đúng là ngốc hay không, chỉ có thể theo hắn tiếp tục dây dưa ...

Đêm còn rất dài...

Trong trướng xuân sắc,

Tình ý chính nùng ~!

Chương (1-59)