Cứu viện chuẩn bị
← Ch.34 | Ch.36 → |
Đêm khuya, trong động, mọi người bận rộn suốt một ngày, đều đã nghỉ ngơi, một bóng người ngồi trên bàn đu dây trong lồng chim, nhẹ nhàng đu, bóng dáng của nàng theo động tác lắc lư in trên vách đá, bóng dáng màu đen nhẹ nhàng đu đưa, trong đêm đen yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy bàn đu dây phát ra tiếng 'Kẹt kẹt', chậm rãi, chậm rãi, bóng dáng bất động, thanh âm dừng, trong động lại trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Người ngồi trên bàn đu ngây ngốc nhìn về phía trước, bỗng nhiên ngẩn ra, trong lòng chợt cảm thấy đau đớn, nàng ôm ngực, nhíu chặt mày, trong mắt tất cả đều là vẻ đau đớn, nàng dùng sức nhắm mắt lại, hai hàng thủy ngân màu bạc theo gò má nàng chậm rãi rơi xuống.
Bất kể là khi nào, chỉ cần nhớ tới hắn, tim đều đau như bị đao cắt.
Còn nhớ ngày đó hắn cho dù toàn thân bị thương, vẫn còn cố chấp một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần ôm chặt lấy nàng, liên tục nói: Nương tử...... Đừng khóc, đừng khóc...... Nương tử...... Ta đến bảo hộ nàng.
Cắn môi, dùng sức đè nén tiếng khóc nhỏ vụn của mình......
"Ưu Nhi, muội khóc sao?" Một đạo thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân vang lên.
Vu Thịnh Ưu mở mắt ra, ở lồng sắt đối diện nhị tẩu Dương Xuân Tình vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
"Muội không khóc." Vu Thịnh Ưu trợn tròn mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nhị tẩu Xuân Tình nhẹ nhàng cười, cong lên khóe môi, ôn hòa mê người, nàng ôn nhu nói:"Được, muội không khóc, vậy muội có thể cùng tẩu tâm sự không?"
"Được." Vu Thịnh Ưu nhẹ nhàng gật đầu.
Xuân Tình ngẩng mặt ôn nhu nhẹ giọng hỏi:"Ưu Nhi, những ngày ở Cung gia bảo có tốt không?"
"Tốt." Cơ hồ không có do dự trả lời, nhớ tới người ở Cung gia, Vu Thịnh Ưu khóe miệng giơ lên hơi hơi tươi cười, nàng nhớ tới bà bà vẻ mặt đỏ bừng muốn lấy xuân dược ở chỗ nàng, nhớ tới công công ôn nhu gắp rau cho bà bà, nhớ tới biểu tình tức giận của Viễn Hạ khi đấu không lại mình, nhớ tới bộ dáng Viễn Hàm phe phẩy chiết phiến cười khẽ khi làm chuyện xấu, nhớ tới hắn ở hồ nước lạnh như băng tìm được hai viên đá cuội trong suốt tặng nàng...... Nhớ tới khuôn mặt sáng lạn tươi cười, ánh mắt thuần khiết của hắn...... Mỗi lần hắn vẻ mặt vô tội, tội nghiệp nhìn nàng, nàng sẽ mềm lòng, thú tính nổi lên......
Nghĩ vậy, Vu Thịnh Ưu nhịn không được bật cười.
"Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ sao?" Xuân Tình cũng ngồi trên bàn đu dây, hơi đu đưa một chút.
"Nghĩ đến tướng công muội."
"Ha ha, hắn là người như thế nào?" Xuân Tình nghiêng đầu tò mò hỏi.
"Hắn là một người thực đáng yêu." Vu Thịnh Ưu nói đến Cung Viễn Tu, ánh mắt chợt sáng bừng lên:"Hắn có chút ngốc, bất quá ngốc thực đáng yêu, hắn rất tuấn tú nga, mỗi lần hắn cười với muội, muội liền cảm thấy giống như hoa trên cả thế giới đều nở, vô cùng sáng lạn. Khi hắn nói chuyện luôn thích nhìn chằm chằm vào muội, nhị tẩu, tẩu không biết, ánh mắt hắn vô cùng thuần khiết, giống như suối nước phía sau nhà chúng ta, trong suốt có thể nhìn thấy đáy."
Xuân Tình mỉm cười nhìn nàng, Vu Thịnh Ưu không biết, khi nàng nói đến hắn, ánh mắt của chính nàng cũng trong suốt như suối nước kia sao?
"Còn có... còn có, hắn võ công cũng rất lợi hại nga, muội cảm thấy đại sư huynh nhà chúng ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng hắn, nhưng ngốc tử này cũng không đánh người, mỗi lần bản thân bị khi dễ cũng chỉ có thể đáng thương nhìn xung quanh, nhưng nếu có người dám khi dễ muội...... Nếu có người dám khi dễ muội......" Nàng nói xong bỗng nhiên ngừng lại.
Xuân Tình đợi một hồi nghi hoặc ngẩng đầu hỏi:"Khi dễ muội hắn sẽ như thế nào?"
Chỉ thấy Vu Thịnh Ưu cúi đầu, trầm mặc, lại ngẩng đầu, vẻ mặt ngọt ngào nhẹ giọng nói:"Hắn sẽ liều mạng đến bảo hộ muội."
"A...... Thật sự là tướng công tốt." Xuân Tình cười mị mắt.
"Đúng vậy...... Đúng vậy...... Thật sự là tướng công tốt......" Nước mắt... lại một lần chảy xuống:"Nhị tẩu, muội rất sợ......"
"Sao thế?"
Vu Thịnh Ưu ngẩng mặt, đầy mặt là nước mắt:"Muội sợ thủ tiết."
Xuân Tình sợ run một chút, trấn an cười nói:"...... Hài tử ngốc, ông trời sẽ không đui mù như vậy, đừng miên man suy nghĩ, biết chưa?"
Vu Thịnh Ưu nắm chặt dây thừng trên bàn đu dây, nhìn Xuân Tình ấm áp tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Những ngày kế tiếp, trôi qua rất chậm, trong nham động lúc nào cũng đốt đuốc, mờ nhạt âm u, không phân rõ là ban ngày hay là đêm tối, cũng không biết mình rốt cuộc bị bắt đã bao lâu.
Vu Thịnh Ưu mỗi ngày đều ngồi trên bàn đu dây ở lồng chim, xem các sư huynh luyện dược, đôi khi phụ thân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy từ ái cùng lo lắng, các sư huynh cũng thường xuyên ngẩng đầu nhìn các nàng, ngay cả đại sư huynh đạm mạc lạnh như băng, ngẫu nhiên nghe được thanh âm đứa nhỏ của mình khóc nháo, trong mắt cũng hiện lên phẫn nộ cùng hận ý mãnh liệt.
Tứ sư huynh lại tuyệt không đem loại hận ý này để vào mắt, hắn đã nắm giữ toàn cục, toàn bộ người của Thánh Y Phái đều nằm trong tay hắn, mấy người võ công cao cường cũng đều bị hắn chế trụ, hiện tại trừ phi có ngoại viện, bằng không...... Không kẻ nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn! Mà nơi bí ẩn này, không có kẻ nào biết được!
Không có người tìm được sao?
Không có người tìm được sao?
Thật sự không có người tìm được sao?
"Khởi bẩm nhị thiếu gia, Quỷ Vực môn Mạt Nhất cầu kiến." Một người hầu cung kính bẩm báo.
Dưới ánh nắng, hoa sen tươi sáng, lá sen xanh biếc, khắp hồ đều là hoa sen, gió nhẹ đưa tới hương hoa thơm nức.
Một vị công tử áo trắng đứng ở bên bờ, dừng động tác ngắt hoa lại, chậm rãi đứng thẳng lên, nhanh nhẹn xoay người, động tác tao nhã đến cực điểm, khóe môi hắn mang theo tươi cười ôn nhã, toàn thân tản ra hơi thở thản nhiên mê người, hắn gật đầu nói:"Rốt cục đến đây, mời hắn tiến vào."
"Vâng."
Áo trắng công tử quay đầu nhìn trong ao hoa sen lẳng lặng nở rộ sắc hồng phấn, xoay người, nâng tay hái một đóa đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, khẽ cười ngâm:"Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, đừng đãi vô hoa không chiết chi."
(Hai câu thơ trong bài thơ Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương, nghĩa là 'Bẻ hoa bẻ lúc hoa vừa nở, Đừng để hoa rơi chỉ bẻ cành') (ai u, tưởng tượng cảnh này mà rớt nước miếng a...)
"Cung nhị thiếu." Thanh âm lạnh lùng cứng rắn, không cần quay đầu, cũng biết là ai.
"Mạt Nhất, đã lâu không thấy." Cung Viễn Hàm xoay người, cầm đóa hoa cười khẽ, khuynh quốc khuynh thành.
"Người của Thánh Y môn bị Thành Hoa Khanh giam tại Thánh Y sơn."
Cung Viễn Hàm chọn mi:"Thánh Y sơn, hóa ra bị nhốt tại chính hậu viện nhà mình."
"Phải."
"Môn chủ các ngươi nói như thế nào?"
"Môn chủ đã điều người tới, nói Thành Ngọc Kiếm Trang cho dù một người cũng đừng hòng chạy thoát."
"Ý Ái Đức Ngự Thư là giết chết toàn bộ?"
"Phải."
"Rất tàn nhẫn đi."
Mạt Nhất thản nhiên nhìn hắn, cũng không cho rằng hắn là một người thiện lương.
Cung Viễn Hàm thở dài, một bộ dáng chính nghĩa nói:"So với giết chết toàn bộ, ta càng muốn làm cho người ta sống không bằng chết."
Quả nhiên!
Mạt Nhất lạnh lùng đạm nói:"Nhị thiếu gia phụ trách tiêu diệt tám phân bộ, tùy ý ngài thu thập, so với lưu lại hậu hoạn, môn chủ muốn giết người đúng chỗ hơn."
"Ha ha......" Cung Viễn Hàm vừa định nói, bỗng nhiên ngẩn ra, sát khí mãnh liệt đập vào mặt mà đến, một đạo bạch quang hiện lên trước mắt thẳng tắp bổ về phía Mạt Nhất!
Mạt Nhất lạnh lùng nghiêm mặt, rút kiếm chỉ trong nháy mắt, 'Keng' một tiếng, binh khí va chạm phát ra thanh âm chói tai, lá sen trong ao bị kiếm khí đánh tung lên, hoa sen bị thanh âm va chạm chấn loạn cánh.
Cung Viễn Hàm khẽ nhíu mày, nâng tay, dùng tay áo che cho đóa hoa sen đang cầm.
"Mạt Nhất! Ngươi còn dám tới Cung gia! Ta nói rồi! Lần sau còn để ta thấy ngươi, nhất định phải lấy mạng của ngươi."
"Chỉ bằng ngươi? Hừ." Vẻ cao ngạo khinh thường trong giọng nói, bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe được.
"Hôm nay không giết ngươi, ta sẽ không phải là Cung Viễn Hạ!" Cung Viễn Hạ nâng kiếm, kiếm pháp sắc bén, chiêu thức từng bước ép sát, giống như quyết sống chết.
Mà Mạt Nhất thân là đệ nhất sát thủ của Quỷ Vực Môn, võ nghệ tự nhiên không kém, mặc kệ là công hay thủ đều phi thường đúng lúc, hai người ở hoa viên đấu khó hòa giải, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
Cung Viễn Hàm lắc đầu nói:"Dừng tay."
Cung Viễn Hạ vẻ mặt chưa lui sát ý, hai mắt bị hận ý thiêu đỏ bừng, càng nắm chặt thanh kiếm trong tay, kiếm chiêu sử nhanh hơn, hắn muốn giết gã! Nhất định phải giết!
Một bàn tay tiến vào vòng chiến, né qua đao phong, cầm trụ cánh tay cầm kiếm của Cung Viễn Hạ, Cung Viễn Hàm lẳng lặng nhìn hắn nói:"Ta nói, dừng tay."
Lời nói của hắn vẫn ôn hòa như vậy, lại mang theo khí thế không thể cự tuyệt.
Cung Viễn Hạ siết tay, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cung Viễn Hàm:"Nhị ca! Huynh rõ ràng biết hắn đối với đại ca thấy chết không cứu! Huynh còn che chở hắn! Nhị ca! Vì sao huynh lại muốn che chở hắn! Vì sao!"
"Viễn Hạ, không cần nháo." Cung Viễn Hàm ôn nhu nói:"Việc này không phải Mạt Nhất sai."
Đúng, việc này không phải lỗi của Mạt Nhất, mà là sơ sót của chính hắn, là hắn rất tự mãn, hắn để cho Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất bám theo sau, là để Vu Thịnh Ưu bị bắt đi, đi theo nhóm sát thủ sẽ tìm được sào huyệt!
Hắn vẫn nghĩ rằng, đám sát thủ này muốn bắt Vu Thịnh Ưu, bọn họ sẽ không dám thương tổn hai người đó, cho nên mới cố ý lộ ra sơ hở để cho bọn chúng dễ dàng bắt Vu Thịnh Ưu đi, nhưng hắn không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên ngay cả người của Cung gia cũng dám động tới, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thành Hoa Khanh, tuyệt đối sẽ không!
"Không phải lỗi của hắn thì là lỗi của ai! Hắn tận mắt thấy đại ca bị bỏ lại sông cũng không đi cứu!" Cung Viễn Hạ giận dữ trừng mắt nhìn Mạt Nhất, bộ dáng như muốn xông lên bóp chết hắn.
Mạt Nhất thu lại kiếm, đạm mạc trả lời:"Ta là sát thủ không phải bảo tiêu, cứu người không ở trong phạm vi nhiệm vụ của ta."
"Được! Chính ngươi không cứu! Ngươi vì cái gì lại ngăn không cho ta đi cứu!"
"Bởi vì ngươi cứu, sẽ phá hư nhiệm vụ của ta."
"Ngươi!" Cung Viễn Hạ giơ kiếm muốn xông lên chém, lại bị Cung Viễn Hàm trừng mắt nhìn một cái, đành phải thu tay lại, cắn răng, nắm chặt tay.
Mạt Nhất lấy từ trong áo ra một phong thư, đưa cho Cung Viễn Hàm nói:"Môn chủ gửi thư cho ngươi, nhị thiếu gia nếu không có gì khác phân phó, Mạt Nhất cáo từ."
Cung Viễn Hàm hơi gật nhẹ đầu, thân hình Mạt Nhất nhoáng lên một cái, liền biến mất vô tung.
"Hỗn đản! Không được đi! Ta muốn giết ngươi." Cung Viễn Hạ đối với không trung điên cuồng hét lên, Cung Viễn Hàm mở phong thư đơn giản nhìn nhìn, khóe môi giơ lên một tia hiểu rõ tươi cười, a a, Ái Đức Ngự Thư a...... Thật sự là một con hồ ly béo!
Nhìn Cung Viễn Hạ đang tức giận, nói:"Viễn Hạ, muốn vì đại ca báo thù sao?"
Cung Viễn Hạ mãn nhãn đỏ bừng trừng hắn! Vô nghĩa, đương nhiên muốn! Đương nhiên! Ngày đó, chính là ngày đại ca bị bỏ lại sông, hắn đứng ở xa xa nhìn, lại bị Mạt Nhất tên hỗn đản đó ngăn trở không được đi cứu, tới khi đám sát thủ lôi Vu Thịnh Ưu đi xa, Mạt Nhất mới buông hắn ra, khi hắn nhảy xuống sông, hắn đã rất sợ! Rất sợ không thể cứu được đại ca......
Rất sợ đại ca hắn sẽ cứ như vậy biến mất......
Nghĩ tới lúc đó, hắn cứ một lần lại một lần lặn xuống đáy sông, một lần lại một lần tay không trở về, toàn thân hắn liền lạnh như băng, đau tới tận tâm can!
Hoàn hảo...... Hoàn hảo, ông trời phù hộ, dưới đáy sông kia, hắn rốt cục đụng tới ngón tay lạnh như băng của đại ca hắn, khi hắn ôm đại ca toàn thân cứng ngắc lao lên bờ......
Hắn quả thực muốn phát điên rồi, không có hô hấp, không có tim đập, không có...... Cái gì cũng không có! Đại ca hắn lạnh như một khối băng, gương mặt anh tuấn tím xanh, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Cung Viễn Hạ quỳ gối bên bờ, khóc, tuyệt vọng, ôm thân thể cứng ngắc lạnh như băng của Cung Viễn Tu cơ hồ điên cuồng......
Đại ca...... đại ca của hắn, đại ca mà hắn kính yêu nhất......
← Ch. 34 | Ch. 36 → |