← Ch.13 | Ch.15 → |
Nghe từ miệng Hoắc Quý Ân thốt ra danh xưng "bạn trai", mặt mũi Hạ Tử Nhược lộ vẻ ngạc nhiên, cô rõ ràng chưa chấm được người đàn ông nào mà! Nhưng ngay khoảnh khắc cô quay đầu nhìn thấy rõ người đang đi tới, vẻ mặt nghi hoặc của cô hoàn toàn cứng lại.
Hóa ra, đúng là... Tô Khải.
Nếu không được Hoắc Quý Ân nhắc nhở, Hạ Tử Nhược thiếu chút nữa đã quên mình và Tô Khải ở trước mặt anh còn có mối quan hệ "tình yêu nam nữ". Cô không khỏi nảy sinh cảm giác chột dạ, do dự rốt cuộc có nên trình diễn màn này tiếp hay không.
Tô Khải đương nhiên cũng nhìn thấy cô, chính xác mà nói, không chỉ nhìn thấy cô, mà còn nhìn thấy Hoắc Quý Ân đang ngồi đối diện với cô để dùng cơm. Ánh mắt Tô Khải theo đó hơi trầm xuống, anh nghiêng đầu dặn dò vài câu với mấy vị khách đồng hành, rồi bước dần về phía hai người.
Cảm thấy không thoải mái khi trải qua việc hai người đàn ông đánh nhau trong bệnh viện lần trước, Tô Khải sau khi lại gần, tầm mắt không dừng trên người Hoắc Quý Ân nửa giây mà chỉ thản nhiên nói với Hạ Tử Nhược: "Em theo anh ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn nói với em".
Không biết do mình bị ảo giác, hay do sắc mặt của Tô Khải thật sự không được tốt, Hạ Tử Nhược cảm giác giờ phút này bầu không khí có phần kỳ lạ khó hiểu. Cô liếc nhìn vẻ mặt Hoắc Quý Ân không chút thay đổi, cúi người, nói: "Ngại quá, xin lỗi vì tôi không tiếp anh được".
Hoắc Quý Ân im lặng, coi như chưa nghe thấy gì, tiếp tục cúi đầu cắt miếng cá trong đĩa, ngón tay thon dài không dừng nhưng mí mắt buông xuống đã chặn lại vẻ lạnh lùng trong đôi mắt anh. Bạn gái giữa lúc dùng cơm bị người đàn ông khác dẫn đi, ai gặp phải chuyện này lại không tức giận cơ chứ. Huống hồ, Tô Khải còn có một thân phận khiến anh vô thức cảm thấy bất mãn - đó là bạn trai của Hạ Tử Nhược.
Không đợi Hoắc Quý Ân suy nghĩ xem rốt cuộc vì cớ gì mà lại cảm thấy chán ghét, thì Hạ Tử Nhược đã đứng lên, cùng Tô Khải bước ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài nhà hàng là con đường lớn nối thẳng khách sạn với chiếc cầu thang xoay tròn. Cầu thang làm bằng đá cẩm thạch trong suốt kết hợp với gạch lát nền cẩm thạch màu vàng sâm panh, nổi bật dưới ánh đèn trang nhã, phản chiếu từng tia ấm áp. Tô Khải luôn tao nhã, lúc này trên mặt lại có chút lo lắng, hai tròng mắt trong suốt không hờn giận mang theo chút nghi ngờ, giọng nói cũng đơn giản lạnh lùng: "Sao em lại ăn cơm cùng Hoắc Quý Ân?".
Hạ Tử Nhược không do dự trả lời: "Hoắc tổng tìm em đến thử đồ ăn".
"Thử đồ ăn?". Lông mày Tô Khải vừa nhíu, thần sắc càng thêm nghiêm túc vài phần: "Anh ta trông coi cả một tập đoàn lớn như vậy, còn tìm em đến thử đồ ăn sao? Đầu óc em không bị sao đấy chứ. Không phải anh ta lại nhân cơ hội làm khó dễ cho em?".
"Không đâu, không đâu". Hạ Tử Nhược hiếm khi thấy Tô Khải hung hăng như vậy, vì thế liền đảm nhiệm việc giải tỏa nỗi bực bội của anh: "Thái độ của Hoắc tổng không còn ương ngạch như trước kia. Hiện tại Đình Đình đang ở chỗ em, anh ta cũng không nói gì hết".
Lượng tin tức này quá lớn, Tô Khải nhất thời khó có thể tiêu hóa, thậm chí chỉ số thông minh siêu cao của anh trong nháy mắt cũng trở nên vô dụng. Dường như nhận ra điều khác lạ, giọng nói của anh đột nhiên trùng hẳn xuống: "Tử Nhược, em đừng nghĩ Hoắc Quý Ân đơn giản. Người như anh ta sẽ không làm chuyện không có mục đích".
Ngoài việc chia rẽ Tử Bằng và Đình Đình, Hạ Tử Nhược thật sự không nghĩ ra Hoắc Quý Ân còn có mục đích gì khác, nhưng cô vẫn gật đầu: "Em biết rồi". Sau đó, cô liền chuyển đề tài: "Sao anh lại đến đây ăn cơm?".
"Khách hàng chọn ở đây". Tô Khải đáp.
"..."
Về phía Hoắc Quý Ân.
Sau khi Hạ Tử Nhược và Tô Khải tạm thời rời đi, chiếc di động cất trong túi quần âu của anh liền kêu vang. Hoắc Quý Ân nhàn nhã lấy di động ra, liếc nhìn tên người gọi, đôi mày lưỡi mác không khỏi chau lại.
Trên màn hình chớp nháy chính tên của Hạ Tử Nhược.
Anh vừa nhấn nút nghe, một giọng nữ nôn nóng từ điện thoại truyền tới: "Anh, có phải anh bắt cóc chị Hạ không hả?".
Sự tình là như vầy: Hạ Tử Nhược nói xuống lầu mua đồ uống, Hoắc Đình Đình liền ở nhà vừa ăn vừa chờ. Nhưng cô ăn xong cơm vẫn không thấy đối phương trở về. tâm trạng càng lúc càng sốt ruột. Buổi tối ở tiểu khu cũ rất tối, cô nàng đang lo lắng Hạ Tử Nhược gặp phải chuyện không hay thì thấy di động của cô để trên bàn ăn. Di động của Hạ Tử Nhược không đặt mật khẩu. Hoắc Đình Đình cầm lấy, tùy tiện vẩy màn hình, tin nhắn của anh trai liền đập ngay vào mắt cô...
Sự thật tới bất thình lình, Hoắc Đình Đình vốn thẳng tính, nhớ lại những hành động của anh trai mấy ngày trước, khẩu khí của cô càng tăng cao, gần như hét lên trong điện thoại: "Anh có tức giận thì trút lên em đi, đàn ông đàn ang sao lại tính toán bắt nạt chị Hạ chứ! Anh...".
Tiếng ồn ào bên tai, Hoắc Quý Ân cầm di động ra xa một chút, thờ ơ trả lời: "Anh chỉ mời Hạ Tử Nhược ăn cơm thôi, em đừng có làm ầm lên".
"Hả?". Hoắc Đình Đình nghi ngờ mình đã nghe lầm, trong lúc ngạc nhiên, một chữ cũng không thốt ra nổi. Vị anh trai bận rộn này của cô sao lại có thời gian rảnh rỗi để mời phụ nữ ăn cơm, huống hồ đối phương vẫn còn tức giận vì cách anh đối xử với người nhà họ Hạ. Cô đương nhiên không tin: "Vậy anh đưa điện thoại cho chị Hạ, em muốn nói chuyện với chị ấy".
Hoắc Quý Ân nhìn sang chỗ ngồi trống rỗng phía đối diện, giọng điệu để lộ vẻ thất vọng: "Cô ấy bị bạn trai gọi ra ngoài rồi. Em đừng lo, lát nữa anh sẽ bảo cô ấy gọi điện trả lời em".
Đối với Hoắc Đình Đình ở tuổi này mà nói, không có đề tài nào kích thích hứng thú của cô ấy hơn so với từ "bạn trai". Cô nàng ngay lập tức khởi binh vấn tội: "Anh nói đến vị luật sư kia à?".
"Ừ". Một tiếng hừ lạnh tràn ra từ trong mũi Hoắc Quý Ân.
"Luật sư Tô không phải là bạn trai của chị Hạ đâu. Em đã nói chuyện với chị ấy về người đó, bọn họ chỉ là bạn bè thôi...". Hoắc Đình Đình vội sửa cho đúng mà không biết đề tài đã lệch khỏi quỹ đạo từ bao giờ.
Nếu là ngày thường, Hoắc Quý Ân lười tán gẫu với cô những chuyện ấy. Nhưng lúc này, khóe miệng của anh chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Anh ngắt điện thoại, Hạ Tử Nhược vừa vặn cùng Tô Khải quay lại. Tô Khải còn có xã giao, lập tức đi thẳng đến bàn của khách hàng ngồi xuống. Còn Hạ Tử Nhược trong khoảnh khắc một lần nữa ngồi xuống đối diện với Hoắc Quý Ân, cô thoáng sững sờ.
Trên mặt Hoắc Quý Ân hiện lên một nụ cười như tuyết tan khiến cô có chút kinh ngạc, nhất là ánh sáng nhu hòa bao phủ, khóe môi người đàn ông giương lên thành một đường cong nhìn có chút... mê hoặc.
Hạ Tử Nhược cố gắng không để tâm đến ảo giác kỳ lạ này, nhưng vẻ tươi cười mê người của đối phương đã bị kéo xuống tan tành thành mây khói và thay thế bằng vẻ cao quý lạnh lùng ngày thường: "Cô và bạn trai nói chuyện xong rồi à?". Hoắc Quý Ân thản nhiên hỏi.
Hạ Tử Nhược đã di chuyển sự chú ý lên chiếc bánh dung nham socola, cho nên bỏ lỡ ánh mắt nghiền ngẫm cất giấu trong mắt anh, cô lơ đễnh "vâng" một tiếng rồi lấy chiếc muỗng nhỏ dằm dằm ít kem chảy ra vành đĩa.
Ẩm thực Pháp được xem trọng khắp mọi nơi, cho dù đồ ăn tinh xảo đến cỡ nào nếu không lập tức cho ngay vào miệng thì chưa quá vài phút, hương vị sẽ giảm đi đáng kể. Món tráng miệng này được mang lên trước khi Hạ Tử Nhược rời đi, hiện tại đã bỏ lỡ thời gian thưởng thức hương vị ngon nhất. Cô đương nhiên không thể đánh giá khách quan nên trực tiếp ăn luôn.
Nhìn khóe môi cô dính chút sô cô la, Hoắc Quý Ân khẽ nheo mắt, vô thức ngửi thấy một cỗ không khí ngây thơ động lòng người. Anh không thích đồ ngọt, cho nên không gọi món tráng miệng. Giờ phút này, trái tim anh khẽ động, anh cầm thìa với về phía đồ ăn của Hạ Tử Nhược.
Hạ Tử Nhược còn đang rơi vào trạng thái hết sức kinh hoàng trước hành động đột ngột của anh, Hoắc Quý Ân đã lấy đi một thìa bánh ngọt sô cô la, tao nhã bỏ vào miệng mình.
Người đàn ông này....
Hạ Tử Nhược bỗng không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cô vô cùng nghi ngờ Hoắc Quý Ân bị... bệnh thần kinh.
Vẻ mặt anh dửng dưng, làm như không, nói: "Ngày mai tôi sẽ cho người mang quần áo và đồ dùng hàng ngày của Đình Đình đến nhà cô. Cô có ở nhà không?".
Hạ Tử Nhược nhắm mắt lại mới buộc được bản thân thay đổi suy nghĩ: "Ngày mai tôi có ca làm nhưng Đình Đình phải ở nhà".
"Mấy giờ cô đi làm?". Hoắc Quý Ân hỏi.
"Chín giờ". Cô trả lời không cần suy nghĩ.
"...".
Hạ Tử Nhược có nằm mơ cũng không ngờ rằng, một ngày kia cô có thể giống như bây giờ, cùng đại ma đầu Hoắc Quý Ân hài hòa dùng cơm, nói chuyện phiếm. Tuy cuộc đối thoại giữa hai người không có nội dung chính, đầu óc cô vẫn có chút căng thẳng. Nhưng tất cả đều vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Đương nhiên, điều đó cũng vượt qua sức tưởng tượng của Hoắc Quý Ân.
Thói quen của anh khá đơn điệu, ngoài công việc là xã giao, đối tượng nói chuyện cơ bản được giới hạn là nhân viên hoặc đối tác kinh doanh. Về đề tài, hết thảy đều quay quanh các hoạt động của khách sạn và các hạng mục đầu tư. Anh rất ít có không gian riêng tư, tình cờ nhàn tản như lúc này, với anh mà nói có chút xa xỉ. Hoắc Quý Ân cũng cảm thấy nghi ngờ bản thân, không biết cuộc sống trước kia có phải rất buồn tẻ, vô vị hay không?
Hai người dùng xong cơm, vừa mới đứng dậy, Tô Khải liền để khách hàng lại, sải bước đi tới.
Lần này, lời anh nói là để nói với Hoắc Quý Ân: "Tôi sẽ đưa Tử Nhược về nhà, không làm phiền anh nữa".
Hoắc Quý Ân xoay chiếc chìa khóa xe trong tay, giọng điệu không nặng không nhẹ xen vào: "Cô ấy do tôi đưa đi, đương nhiên tôi sẽ đưa cô ấy về nhà".
Hai người không ai nhượng bộ, không khí thoáng chốc đóng băng, Hạ Tử Nhược còn chưa rõ tình huống thì đã trở thành chiếc bánh quy có nhân. Hơn nữa, dáng dấp của hai người đàn ông tương đương nhau, đều mặc tây trang thẳng thớm, khí thế nhất thời khó phân. Nhưng trên cơ thể Hoắc Quý Ân toát ra một loại khí lạnh vô hình, khiến cho anh thoạt nhìn mạnh mẽ hơn một chút.
Không ngờ, Tô Khải không chút sợ hãi trước sự cương quyết của người đàn ông kia, anh lạnh nhạt nói: "Tôi là bạn trai của Tử Nhược, tôi sẽ đưa cô ấy về". Sự ưu việt của anh liền không hề che đậy mà thể hiện ra ngoài.
"Thật không?". Hoắc Quý Ân liếc nhìn Tô Khải một cái sắc lẹm, gương mặt vốn lạnh lùng bỗng lộ vẻ tươi cười. Anh cười rất hào phóng: "Được thôi. Xin hai người cứ tự nhiên".
Hoắc Quý Ân đột nhiên không tranh giành, ngạc nhiên nhất là Tô Khải, cũng chính là Hạ Tử Nhược. Cô cảm thấy Hoắc Quý Ân dừng tranh cãi với Tô Khải, là do tế bào nào đó trong lòng anh đã không để cho tế bào ngang ngược sinh trưởng. Mà giờ phút, tế bào ngang ngược đó giống như bong bóng xà phòng, đột nhiên bị phá vỡ.
Hạ Tử Nhược không khỏi thấy lạ kỳ, cô vô thức đưa con ngươi nhìn về phía cặp mắt bí ẩn của người đàn ông kia.
Tiếp đó, trong ánh mắt hẹp dài của Hoắc Quý Ân, cô thấy được một tia... trêu tức.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |