Người ta nói, đây gọi là hai bên yêu say đắm
← Ch.17 | Ch.19 → |
Một vị đại thần bình tĩnh mà cúp điện thoại, sau đó quay đầu lại cười cười đưa điện thoại di động trả lại cho người nào đó vẫn còn có chút hoảng hốt.
Phục hồi lại tinh thần, tiểu Tô Nhiên đối với di động đỏ mặt, khóc không ra nước mắt a.
"Làm sao vậy, biểu tình kỳ quái như thế." Nhìn tiểu Tô Nhiên vẻ mặt như tôm càng vo thành một nắm, đại thần đứng ở trước mặt cậu cúi đầu nhìn hỏi.
"..."
(Quần chúng: Đại thân tôi cá một ngàn cái dây mướp là anh tuyệt đối biết nguyên nhân! 凸!!)
"Tôi đến đây trước đó A cửu cũng đã biết."
Thấy Tô Nhiên vẻ mặt khiếp sợ ngẩng đầu, ý cười trên mặt Trì Quy càng rõ ràng, "Ý của tôi là, nếu cậu đang lo lắng chuyện này, như vậy, có thể yên tâm. Cô ấy đã sớm biết. Trước khi đến đây, đã cùng cô ấy nói qua rồi."
"!!!!"
"Tôi nói cho cô ấy tôi muốn đến C thị một chuyến."
"..."
Trì Quy nhìn đứa nhỏ đã muốn đem mình chui vào trong vỏ, hỏi "Tiểu Nhiên, cậu có muốn biết tôi đến C thị là vì cái gì hay không?"
"Anh không phải nói có chuyện gấp gì đó sao?" Tô Nhiên ngước mắt nhìn lên, trên mặt vẫn còn phiếm một tầng đỏ ửng tự nhiên.
"Ừ. Đích thực là chuyện rất quan trọng, phi thường quan trọng."
Nói như vậy, Trì Quy cuối cùng bước tới gần trước mặt tiểu Tô Nhiên, sau đó nửa quỳ nửa ngồi xổm xuống, đáy mắt một mảnh ôn nhu.
"Cái kia, cậu có muốn biết chuyện rất quan trọng kia rốt cục là cái gì hay không?"
"..."
Cho dù không cần nâng mặt lên, Tô Nhiên cũng biết khoảng cách của mình với đại thần đã muốn gần đến không thể tin được, âm thanh của Trì Quy, hơi thở của Trì Quy, mỗi một thứ đều cơ hồ làm cho đại não của Tô Nhiên có cảm giác sắp hít thở không thông. Thật lo lắng khẩn trương cho nên miệng vô thức mà mím lại, trong lòng bàn tay đã muốn đổ đầy mồ hôi.
Trong đầu nháy mắt lóe lên một ý niệm, nhưng sau đó lại bị chính mình nhanh chóng phủ quyết. Ngu ngốc a, cái kia căn bản không có khả năng. Đại não loạn thành một đoàn cuối cùng cũng hoàn toàn biến thành trống rỗng.
Khi tay Trì Quy nhẹ nhàng chạm vào tóc của người trước mặt, Tô Nhiên cả người đã muốn cứng ngắc đến độ muốn động cũng không thể động.
Mà âm thanh của đại thần, một câu lại một câu, ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ ràng.
"Lời anh nói buổi chiều, không phải là đùa giỡn."
"Nhớ em, cho nên liền ngồi xe tới đây."
"Từ đầu đến cuối, cũng chỉ vì một điều này mà thôi."
...
"Tiểu Nhiên, em, hiểu ý anh chứ?"
Tựa hồ qua thật lâu, đến lúc Trì Quy nghĩ rằng đối phương căn bản không có nghe mình nói gì cho nên định tiếp tục, rốt cục lại nghe thấy người nãy giờ một tiếng cũng không nói nhẹ giọng mở miệng. Cúi đầu thật sự rất thấp cho nên âm thanh nghe có chút nặng nề, có chút mơ hồ.
"Học trưởng... Anh có phải hay không đã biết. Ừ, hẳn là biết đi, anh cùng nhóm trưởng quan hệ tốt như vậy, cô ấy có lẽ đã nói cho anh biết." Sớm nên nghĩ tới, là chính mình quá trì độn mà thôi.
"... Là thật." Thích, là thật.
"Hắc hắc, thực không chút hợp lý nhỉ. Lúc ấy, ngay cả anh là bộ dạng như thế nào cũng không biết liền..."
"Sau lại gặp được, đã cảm thấy học trưởng người thật ôn nhu thật tốt lắm. So với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn."
"Chính là." Tô Nhiên rốt cục nâng lên ánh mắt, trước mắt đã muốn một mảnh sương mù.
"Cái loại đùa giỡn này, vẫn là nói không buồn cười chút nào a. Muốn gặp tôi linh tinh gì đó."
"Có vẻ như..." nhẹ nhàng nở nụ cười, "Giống như cảm thấy tôi thực đáng thương. Bởi vì biết tôi... mới nói như vậy đi."
Kỳ thật cũng không khó đoán, dù sao đây cũng là đại thần Trì Quy luôn ôn nhu chiếu cố người khác.
Dù sao, đây cũng là người học trưởng mà mình thích, Quý Hàng.
Dùng sức khó khăn lau mắt một chút, nặn ra một cái tươi cười vô cùng khó coi đối với người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, "Quả nhiên vẫn là rất khẩn trương, bất quá cuối cùng nói ra rồi. Hắc hắc, cái kia, tôi còn phải về trường học."
Âm cuối cùng vì bị đại thần đột nhiên đứng lên cũng thuận tiện đem mình túm lên ôm vào trong ngực rồi hung hăng mà hôn chặn lại. Khóe miệng mang theo chút vị mặn không hề phòng bị đã bị môi người nào đó dùng sức mà đè ép lên, thân mình cũng bị hai tay đối phương gắt gao ôm chặt.
Một người có vẻ lạnh lẽo, một người lại quá mức nóng rực, môi cùng môi quấn quít lẫn nhau trở nên sinh động hơn mà càng không bị khống chế. Triền miên hôn môi, ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu của Trì Quy cũng chỉ là: Người này, như thế nào có thể làm cho mình đau lòng đến loại tình trạng này.
Nghĩ như vậy, ngoài miệng lực đạo liền không khỏi giảm nhẹ lại, biến thành từng nụ hôn nhợt nhạt, từ khóe miệng lan tràn đến đôi môi có vẻ đơn bạc, tinh tế hôn qua mỗi một nơi vốn dĩ vẫn lạnh lẽo hiện tại đã có chút nóng lên, mang theo tâm ý trấn an, không tiến sâu hơn.
Ngực dựa vào thật gần, nhịp tim đập liền dần dần không thể phân rõ, dồn dập mà nhiệt liệt.
Thời điểm rốt cục tách ra, Trì Quy mới nhìn đã thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra làm cho mình khó chịu đến không nói nên lời.
"Đừng khóc, ngoan. Tiểu Nhiên, đừng khóc." Trì Quy dùng sức bắt lấy bả vai đối phương nắm thật chặt, ngữ khí rất kiên định, "Không phải trò đùa cũng không phải vì thương hại em, tuyệt đối không phải! Anh thề!"
"Thích, không phải chỉ là quyền lợi của một mình em."(Ôi, ta kết nhất câu này)
"Anh thừa nhận, nếu không phải A Cửu thường xuyên nhắc đến, anh có lẽ quả thật không chú ý đến em. Cho dù sau đó... Thời điểm bắt đầu anh thật sự không có ý nghĩ nào khác." Không nghĩ tới sẽ cứ như vậy mà phát triển một đoạn tình cảm, cũng không nghĩ tới, sẽ đối với em rung động.
"Bất quá có lẽ chính là vì gặp gỡ kỳ quái như vậy, chính anh cũng không có biện pháp." Cứ thế mà thích.
Trì Quy cúi đầu, hai cái trán liền thân mật mà dán cùng một chỗ chẳng phân biệt được, có thể cảm giác được hô hấp của đối phương mang theo chút ẩm ướt lại có vẻ không ổn định.
"Tuy rằng có lẽ đã không khiến cho em khổ sở như vậy, bất quá-"
"Tiểu Nhiên, anh thích em."
Đang nói đến đó liền cảm nhận rõ ràng đứa nhỏ vẫn liều mạng chịu đựng nhưng vẫn là không thể khống chế được mà từ trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở, cùng với thân thể tự nhiên hơi hơi run rẩy, cuối cùng là trở nên thổn thức, "... Tôi dễ bị lừa lắm. Người khác nói gì, tôi sẽ nghiêm túc tin tưởng. Thật sự, tôi sẽ nghiêm túc..."
"Ngu ngốc, anh thực sự rất nghiêm túc. Chưa bao giờ nghiêm túc giống như lúc này." Đem người thật nhanh ôm vào trong lồng ngực, nhịn không được mà nhẹ nhàng cười cười, nói.
Đứa nhỏ rốt cục nhịn không được mà bậc khóc thành tiếng, dường như phải khóc ra tất cả tức giận cùng ủy khuất mà lâu nay cất giấu trong lòng.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |