Ôm
← Ch.18 | Ch.20 → |
Ngay khi tiếng súng vang lên Ngôn Mặc gần như chạy ngay hàng đầu tiên. Nhưng cô không chạy bán mạng để giành vị trí đầu tiên, mà chạy theo đội hình dẫn sau, dùng tốc độ đều đặn để chạy. Thật ra trước kia Ngôn Mặc đã từng tham gia đội điền kinh của trường, thầy giáo nói tính cách Ngôn Mặc bình thản, có thể nói là cô đơn, chịu được khổ, hơn nữa tốt chất vốn có tốt, có thể bồi dưỡng. Nhưng cô chỉ được huấn luyện một thời gian ngắn, mẹ đã chạy đến ngăn cản.
Ngôn Mặc vẫn còn nhớ đến lời nói kháy của mẹ: "Đàn bà con gái hoạt động thể thao làm cái gì, không có tiền đồ."
Khi đó, Ngôn Mặc rất muốn hỏi mẹ một câu: "Âm nhạc cũng không được, thể dục cũng không được, vậy con phải làm cái gì đây?"
Thế nhưng, việc dạy dỗ bằng máu, da thịt đau đớn khiến Ngôn Mặc không thể nói hết những lời này khỏi miệng, bởi vì cô biết, chỉ cần là thứ mẹ không muốn cô học, bà đều sẽ tìm được lý do.
Đã lâu rồi chưa chạy nhanh, Ngôn Mặc cảm giác máu nóng trong cơ thể đang bứt rứt nhốn nháo, dần dần nóng lên, bốc hơi ra ngoài làm da cô toát mồ hôi.
Người ở trong trận đấu, dần dần sẽ tiến vào một thế giới của bản thân, giống như một thế giới tách khỏi hiện thực bên ngoài, cho dù tiếng cổ động bên ngoài vang lên càng lúc càng mạnh mẽ, có to lớn hơn nữa, sôi nổi hơn nữa, cô cũng không nghe thấy gì.
Ngoại trừ ánh sáng của mặt trời chiếu vào trước mắt và cả tiếng gió vù vù kích thích qua tai, thì chỉ còn lại những bóng dáng các tuyển thủ khác đang lao nhanh giống như người đang chạy trốn.
Ngôn Mặc giữ khoảng cách theo sát người chạy trước, so với lúc mở đầu, nhịp thở lúc này của cô đã bắt đầu trở nên dồn dập, nhưng vẫn chưa có gì đáng ngại.
Phía sau đã có người rục rịch muốn vượt qua Ngôn Mặc, Ngôn Mặc cũng không tranh chấp với người đó, mời cô ta vượt qua.
Lúc này cô đã chạy xong vòng đầu tiên. Lúc chạy đến điểm xuất phát, Ngôn Mặc chợt nhìn thấy hình bóng cậu đứng ở bên sân chạy.
Ngay khi Ngôn Mặc chạy đến bên cạnh cậu thì cậu chạy chậm theo Ngôn Mặc, không ngừng vỗ tay, lớn tiếng hô với Ngôn Mặc: "Cố lên, chính là như vậy, cố lên!"
Ngôn Mặc chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, chưa nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cậu thì đã chạy qua đường vòng.
Sau khi tiến vào vòng thứ hai đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, tất cả mọi người đều muốn đột phá chướng ngại.
Ngôn Mặc cảm thấy có mồ hôi chảy qua hai má, vị mặn thấm dần vào trong cổ họng, cảm giác không ổn lớn dần thêm. Từng quầng sáng lớn nhỏ hấp thu hết màu sắc của thế giới, hình ảnh trước mắt Ngôn Mặc dần mấy đi ánh sáng, biến thành những đoạn phim đen trắng cổ xưa.
Có điều, Ngôn Mặc thích cảm giác thế này, cảm giác giống như đang vùng vẫy trên ranh giới số mệnh, dù cho là đau khổ đến tận xương tủy.
Sắp đến chỗ ngoặt cuối cùng.
Chắc là có thể.
Ngôn Mặc đoán chắc thời cơ, điều chỉnh nhịp thở cùng bước chạy, đột nhiên tăng tốc.
Một bước, hai bước, ba, bốn, năm...
Muốn vượt qua, chỉ có tốc độ thì không được, đang chạy trong trận đấu cự li dài nếu hao phí tốc độ quá sớm bạn sẽ thất bại, trừ phi, bạn rất có tự tin đối với sức chịu đựng và tốc độ của bản thân mình.
Lúc Ngôn Mặc vượt qua Tiểu Đồn, cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tiểu Đồn. Bước chạy của Ngôn Mặc càng lúc càng nhanh, mồ hôi bay ngược lại, giữ tốc độ lâu làm cho Ngôn Mặc không thể ngừng lại.
Cuối cùng cô vượt qua tới vị trí thứ ba.
Đã tiến vào năm mươi mét cuối cùng.
Hơi thở của Ngôn Mặc đã bắt đầu trở nên ồ ồ, bóng hai người phía trước càng đấu đá ác liệt hơn, không ai chịu nhường ai, Ngôn Mặc nghĩ, cũng không tồi lắn, về vị trí thứ ba là đủ rồi. Mặc dù ban đầu cô vốn không có ý định giành huy chương, nhưng vừa rồi bản thân quá mức đắm chìm vào trận đấu, trong giây lát đã đạt tới tình trạng này.
Ngôn Mặc dần dần thả chậm tốc độ, giữ tốc độ nhất định nhằm về phía đích.
Đúng lúc này, xuất hiện một màn khiến cho người ta không ngờ được, hai người tranh giành phía trước bởi vì dùng sức quá lớn, đều lần lượt té ngã trên đất, hơn nữa còn là một người ngã đè lên người kia, chạy cự li dài chính là như vậy, người không dừng lại còn có thể không có cảm giác chân nhũn ra, nhưng một khi đã ngã xuống sẽ rất khó để tiếp tục đứng lên.
Trên khán đài ào ào.
Ngôn Mặc cũng ngẩn cả người, nói như vậy cô là trở thành hạng nhất sao?
Đây là tình huống không có trong dự liệu của cô, nhưng cô không muốn đoạt giải nhất một chút nào.
Đúng vào mấy giây này, trong đầu Ngôn Mặc lập tức nghĩ đến một chủ ý, một giây sau, Ngôn Mặc liền không chút do dự dùng hành động thay đổi điều này.
Hai chân cố tình bước loạn, làm ra vẻ bối rối như bị vướng chân, sau đó, ngã xuống đúng chỗ hai người trước vừa té xong.
Thế nhưng vào một khắc khi cô ngã xuống đất, đau đớn như kim châm khiến Ngôn Mặc hít một ngụm khí lạnh. Ngôn Mặc không nghĩ rằng mình lại diễn giả thành thật, chân của cô thật sự bị trẹo rồi, hơn nữa còn trẹo không nhẹ. Cô đau ngã xuống đất, hoàn toàn không thể dậy nổi. Thân thể đang nóng đột nhiên lạnh đi, một đống mồ hôi lạnh chảy từ trán Ngôn Mặc xuống tới cằm, lại nhỏ xuống đường chạy nhựa đỏ, đau đớn khiến Ngôn Mặc không thể không há miệng thở dốc, tay cô nắm chặt mắt cá chân của mình, không dám buông lỏng.
"Làm sao vậy?" Nam Cung Nguyên từ một chỗ không xa chứng kiến Ngôn Mặc ngã xuống đất nhưng lại không đứng dậy nổi, còn chưa nghĩ ngợi đã chạy vọt tới bên cạnh cô.
Ngôn Mặc cắn răng đau đớn ngẩng đầu nhìn Nam Cung Nguyên.
"Mắt cá chân sao? Là chỗ này sao?" Nam Cung Nguyên nhìn thấy tay Ngôn Mặc ép lên mắt các chân phải, không kìm được vươn tay ra, lo lắng hỏi, "Trẹo chân rồi sao?"
"Đừng chạm vào, đau"
"Hình như rất nghiêm trọng."
Một giây sau, Ngôn Mặc liền cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ đi.
"Cậu, cậu làm gì vậy?"
Ngôn Mặc không thể tin được nhìn Nam Cung Nguyên, sao cậu ta có thể làm như vậy?
Nam Cung Nguyên ôm ngang Tả Ngôn Mặc chạy về phía phòng y tế.
"Nam Cung Nguyên, cậu thả tôi xuống!"
Chân Ngôn Mặc vô cùng đau đớn, bị Nam Cung Nguyên ôm như vậy lại không thể dùng sức giãy dụa, nhưng mà lúc này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ đấy, cô chẳng còn dũng khí đi nhìn vào mặt những người đó nữa rồi. Khuôn mặt Ngôn Mặc tái nhợt, môi đã bị cô cắn tới đỏ ửng. Mồ hôi của cô lại giống như vòi nước bị mở ra, không ngừng chảy xuống.
"Đau chân thì đừng cử động, sắp tới rồi"
Cánh tay Nam Cung Nguyên ôm Ngôn Mặc rất chặt, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, chu đáo tránh chỗ mắt cá chân bị thương của cô.
Ngôn Mặc ở trong lòng Nam Cung Nguyên đã gấp đến độ sắp điên mất rồi, cô cảm giác mình thật sự quá dại dột, thay vì cái kiểu tình huống hiện tại chi bằng an phận thủ thường lấy cái giải nhất còn tốt hơn.
Qua hôm nay, quan hệ của cô và cậu ta sẽ có bao nhiêu đồn đại đây? Bọn họ sẽ nói thành thế nào? Ngôn Mặc ngẫm lại càng cảm thấy đáng sợ. Hiện tại, đầu Ngôn Mặc bởi vì đau đớn, buồn rầu, hoảng sợ mà trở nên hỗn loạn một đống.
Nhưng mà mắt cá chân thật sự rất đâu, cho dù cô vẫn cắn chặt răng không phát ra một chút tiếng động nào, nhưng mồ hôi đã chảy ướt đẫm quần áo cô, tóc mái của cô cũng bị thấm ướt, dính chặt trên trán.
Bọn họ đi vào phòng y tế, bên trong ngay lập tức im lặng như ờ, mấy cặp mắt lớn nhỏ nhìn chằm chằm bọn họ. Có mấy nữ sinh còn bắn ra ánh mắt sắc nhọn như tia la-de quét từ đầu đến chân Ngôn Mặc, nhìn đi nhìn lại đến hai lần còn chưa bỏ qua.
Ngôn Mặc thẳng thừng nhắm mắt lại, không nhìn, không để ý tới.
"Thầy, thầy mau qua xem chút, chân bạn em bị đau rồi"
Nam Cung Nguyên hoàn toàn không hiểu được ánh mắt của mọi người, lập tức đi đến trước mặt thầy y tế nói.
Thầy giáo kia ngẩng đầu nhìn Nam Cung Nguyên và Ngôn Mặc, Ngôn Mặc thoáng mở mắt ra, phát hiện chính là thầy y tế lần trước giúp cô băng tay. "Cậu đặt cô bạn ấy sang ghế bên kia đi"
Nam Cung Nguyên do dự đi đến bên ghế dựa trước mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Mặc dùng ánh mắt lạnh như băng nghiêm túc cảnh cáo, cậu lập tức nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, còn tìm một cái ghế nhỏ, kéo cái chân bị thương của cô đặt xuống đấy.
"Ngôn Mặc! Cậu làm sao vậy?" Yên Nhiên hấp tấp đi vào, Tiểu Nhã lo lắng đi theo phía sau.
Nhưng hai người bọn họ vừa nhìn thấy Nam Cung Nguyên liền giật mình nửa giây, cũng may sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
"Không biết, rất đau." Ngôn Mặc nhíu mày lắc đầu nhìn các cô, lại nhìn vê phía thầy: "Thầy, chân của em thế nào rồi?"
Thầy y tế cúi đầu xem xét mắt cá chân của Ngôn Mặc, đưa tay xắn quần dài của Ngôn Mặc lên, ngay lập tức một vết sưng phù lớn giống như bánh bao xuất hiện trước mắt mọi người. Tất cả đều giật mình, Ngôn Mặc cũng hoảng sợ, hèn chi lại đau như vậy, thì ra đã sưng thành thế này rồi.
Thầy y tế nói với Ngôn Mặc: "Em chịu khó một chút, để tôi xem có phải bị thương đến xương cốt hay không."
"Nhẹ một chút" Nam Cung Nguyên ở một bên nhịn không được nói một câu.
"Đương sự còn chưa nói, cậu xen vào làm gì." Thầy y tế kia cũng chẳng buồn nhìn đến Nam Cung Nguyên, thản nhiên trả lời.
"Em chuẩn bị xong rồi, thầy xem đi"
Ngôn Mặc liếc xéo Nam Cung Nguyên, bình tĩnh nói với thầy y tế.
Nam Cung Nguyên bị ánh mắt Ngôn Mặc bắt ngậm miệng, im lặng ngồi một bên. Tuy thầy y tế đã rất cẩn thận, nhưng Ngôn Mặc vẫn cảm thấy rất đau. Tay cô nắm chặt lấy góc áo, muốn phân tán chút lực chú ý của mình. Đột nhiên có bàn tay tách tay cô khỏi góc áo rồi cầm lấy. Ngôn Mặc giật mình, nhưng không dám quay đầu lại, cũng chẳng dám rụt tay về, cứ để mặt cậu nắm như vậy.
Nam Cung Nguyên nhìn thấy thế tay của thầy y tế, cảm thấy động tác của thầy không nhẹ, nhiều lần muốn mở miệng, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn Mặc dìm chết.
"Tôi chỉ có thể giúp em xử lý khẩn cấp thôi, em vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện thì tốt hơn."
Thầy y tế cẩn thận kiểm tra sau đó nghiêm túc nói.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Nam Cung Nguyên nghe nói như thế, sắc mặt liền trầm xuống.
"Bị ảnh hướng đến xương cốt, cần phải xử lý tốt."
"Như vậy, chúng ta đi đến bệnh viện ngay đi"
Nam Cung Nguyên đứng lên, nói với Ngôn Mặc.
"Sau lần nào cậu cũng vội vã như vậy? Tôi còn chưa băng bó cố định cho bạn này đâu, nếu không làm đợi đến lúc tới bệnh viện vết thương sẽ chuyển biến xấu hơn đấy."
Tiểu Nhã và Yên Nhiên từ đầu đến cuối đều cau mày nhìn Ngôn Mặc, rồi lại nhìn sang Nam Cung Nguyên, sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Chờ sau khi thầy y tế băng bó xong, Ngôn Mặc lấy tay chống ghế muốn đứng lên.
Yên Nhiên vội vàng đỡ lấy cô ; "Tụi mình cùng cậu đến bệnh viện"
"Ừ"
Ngôn Mặc chỉ đi bằng một chân được, có chút khó khăn khi di chuyển."Tôi cõng cậu đi"
Nam Cung Nguyên đi đến trước mặt Ngôn Mặc, cúi người xuống.
"Không cần"
Hoàng tử điện hạ cúi người cô đâu có thể tiếp nhận nổi. Vừa rồi cô đã chảy mồ hôi lạnh một trận rồi.
"Cậu bị như vậy đi thế nào được, mau lên đây" Lần này Nam Cung Nguyên không thuạn theo Ngôn Mặc.
"Bạn học, tôi thấy nên để cho cậu nam sinh này cõng em đi ra ngoài đi. Em đừng cậy mạnh như vậy nữa." Thầy y tế đột nhiên lại đứng về phía Nam Cung Nguyên.
Ngôn Mặc nhìn Nam Cung Nguyên giữ một tư thế từ nãy đén giờ, bất đắc dĩ đành nằm sấp trên lưng cậu
"Xong chưa?"
"Ừ"
Yên Nhiên cùng Tiểu Nhã đi theo sau bọn họ, Ngôn Mặc tựa vào đầu vai Nam Cung Nguyên, đã không còn sức đế suy nghĩ sau tất cả chuyện này sẽ có điều gì chờ mình nữa.
Chỉ có điều, Nam Cung Nguyên vừa ra khỏi sân vận động liền dừng bước.
Ngôn Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Đạm đang dựa lưng vào xe nhìn bọn họ.
Anh cười đi đến trước mặt bọn họ, trực tiếp bỏ qua Nam Cung Nguyên, chỉ nhìn lên Ngôn Mặc, nói: "Nếu em không ra anh sẽ phải đi vào đấy"
"Sao anh lại chắc chắn như vậy?" Ngôn Mặc có chút kinh ngạc.
"Nhìn vẻ mặt kia của em là biết phải đến bệnh viện rồi. Mau, anh lái xe đưa em đi"
Ngôn Mặc lập tức muốn xuống khỏi lưng Nam Cung Nguyên. Có điều, Nam Cung Nguyên lại không có chút ý định bỏ cô ra.
"Cậu để tôi xuống đây đi"
Ngôn Mặc cảm thấy sống lưng của Nam Cung Nguyên đang cứng lại, nhưng khi nghe đến lời cô lại mềm xuống.
Ngôn Mặc vừa mới được đặt xuống đất Bạch Đạm đã dẫn cô đến bên mình. Sau đó lịch sự quay sang Nam cung Nguyên cùng Yên Nhiên còn cả Tiểu Nhã nói: "Tôi dẫn em ấy đi là được rồi, mọi người cứ trở về đi."
"Không có vấn đề gì chứ?" Tiểu Nhã lo lắng nhìn Ngôn Mặc.
"Không có việc gì, mọi người quay lại đi"
Nam Cung Nguyên chỉ nhìn cô, rồi lại từ từ đưa tầm mắt chuyển sang Bạch Đạm bên cạnh, sau đó chuyển tới cánh tay anh đang đặt trên người cô.
Ngôn Mặc gần như đem toàn bộ sức nặng cơ thể đặt lên người Bạch Đạm, chân bước cẩn thận.
"Anh ôm em đi qua"
Bạch Đạm thấy Ngôn Mặc bước đi vất vả như vậy, thật sự là không nhìn được.
Ngôn Mặc lắc đầu, đột nhiên lại dừng bước.
Cô quay đầu lại, quả nhiên vẫn thấy Nam Cung Nguyên còn đứng ở đó.
"Hôm nay, cám ơn cậu" Tiếng nói của Ngôn Mặc không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Nam Cung Nguyên.
Nam Cung Nguyên thoáng nở một nụ cười mỉm: "Không có gì, cậu mau đi đi, chú ý nghỉ ngơi"
Ngôn Mặc gật đầu, vịn lấy Bạch Đạm đi về phía xe, ngồi vào trong.
Tô Bạch Đạm đóng cửa xe cho Ngôn Mặc, quay đầu lại nhìn Nam Cung Nguyên, Nam Cung Nguyên cũng đang nhìn anh. Đây là lần thứ hai bọn họ đối mặt, mặc dù không có vẻ khiêu khích rõ ràng như lần trước, nhưng hai người đều nhìn ra vẻ lạnh lẽo trong mắt đối phương.
Bạch Đạm cũng ngồi vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe hiên ngang rời đi.
Còn Nam Cung Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người quay trở lại.
Tiểu Nhã và Yên Nhiên thì hoàn toàn choáng váng.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |