Thăm hỏi
← Ch.13 | Ch.15 → |
Ngôn Mặc lập tức bóp nát suy nghĩ không thực tế vừa rồi của mình, ai cũng có thể, chỉ mình cậu ta là không có khả năng.
"Được rồi, tôi cúp máy đây."
Nếu không chịu nói Ngôn Mặc cũng không muốn tiếp tục dây dứa với "cô" hoặc "cậu" ấy.
"Đợi một chút, là tôi, đừng cúp"
Giọng nam thấp, ở trong điện thoại có vẻ không thật, không có cảm giác sạch sẽ thuần túy hơn như trong hiện thực, cảm giác trong điện thoại giống như rượu vang say lòng người, đê mê mà gợi cảm.
Ngôn Mặc cầm điện thoại, kề sát ống nghe bên tay, giống như đang phân biệt chủ nhân giọng nói đầu bên kia.
Thật sự là cậu ta. Ngôn Mặc khó hiểu, tại sao cậu ta lại có thể gọi cho cô? Điểm này chẳng hợp logic chút nào? Tuy rằng cô quả thật có xúc động muốn cúp điện thoại, nhưng Ngôn Mặc vẫn nhịn được.
"Có chuyện gì sao?"
"À, cậu, thân thể có khỏe không?"
"Cần nghỉ ngơi."
"Cảm mạo sao? Hay là..."
"Không phải, không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Ngôn Mặc không kiên nhẫn cắt đứt lời Nam Cung Nguyên hỏi.
Nam Cung Nguyên trầm mặc nói: "Thật ra cũng không có gì, ừm, à, là chuyện đại hội thể thao."
Giọng nói của cậu không tự nhiên cho lắm.
"Đại hội thể thao thì sao?"
"Hôm nay phải báo danh, nhưng cậu vắng mặt, cho nên, ủy viên thể dục giúp cậu báo 800m, tôi muốn hỏi cậu thấy được hay không?"
Ngôn Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao đột nhiên lại tìm cô thi đấu? Hơn nữa, đây hình như không phải là công tác của bí thư chi đoàn mà. Nhưng nữ chạy 800m quả thật là không ai dám đấu trong đại hội thể thao cả, có rất ít nữ sinh có dũng khi báo danh tham gia hạng mục này.
Ở phương diện thể thao Ngôn Mặc không có bản lĩnh gì, chỉ có sức chịu đựng tốt.
Nhưng mà, có nên tham gia hay không đây? Ngôn Mặc do dự.
"Nếu cậu không muốn tham gia cũng không có vấn đề gì"
"Không, tôi tham gia" Đầu bên kia điện thoại rõ ràng là sửng sốt.
"Cậu xác định?" Tiếng Nam Cung Nguyên giống như rất giật mình, hiển nhiên là không ngờ rằng Ngôn Mặc sẽ đồng ý. Hơn nữa vừa rồi cậu còn để lộ ra giọng điệu hi vọng Ngôn Mặc từ chối.
"Ừ, nếu không còn chuyện khác, tôi cần nghỉ ngơi, tạm biệt."
"Tạm biệt"
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Mặc nhìn điện thoại không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cách làm việc của Nam Cung Nguyên thật sự khiến Ngôn Mặc nghĩ hoài vẫn không ra, khi thì cậu ta ôn hòa khi thì lại nóng nảy, khi không đứng đắn khi lại thật sự nghiêm túc, khi thì lạnh lùng khi lại nhiệt tình. Thật ra, không chỉ Ngôn Mặc, hiện tại toàn bộ mọi người trong trường đều không rõ Nam Cung Nguyên rốt cuộc có lối suy nghĩ thế nào, nhất là sự kiện kết đôi của cậu, không ai mò ra được thái độ của cậu. Nhưng thái độ của cậu ta đối với cô hẳn phải rõ ràng mới đúng, chuyện hai lần trước ra về đã chẳng vui vẻ gì, thậm chí lộ rõ rành rành ra ngoài mặt, vậy mà cậu ta vẫn giống như mấy lần trước coi như chưa từng có chuyện gì, còn có thể chủ động liên hệ với cô. Ngôn Mặc chưa bao giờ để ý người khác, nhưng khi một người năm lần bảy lượt dùng các kiểu khác nhau xâm nhập vào cuộc sống của bạn, dù bạn có hờ hững đến mấy cũng không chịu nổi mà để tâm đến. Ngôn Mặc cũng giống như vậy.
Ngôn Mặc buồn bực xoa nhẹ huyệt thái dương, Nam Cung Nguyên này thật sự là "khắc tinh" của cô sao? Luôn khiến cuộc sống yên bình của cô nổi sóng, khiến tâm tĩnh như nước của cô biến hóa.
"Thế nào?" Ôn Lĩnh thấy Nam Cung Nguyên cúp điện thoại, bước lên trước hỏi,
"Cậu ấy không cúp điện thoại của cậu chắc là tốt rồi đi?" Nam Cung Nguyên nhìn di động nửa ngày không phản ứng gì, sau đó nghiêng mặt qua, cứng ngắc nói: "Tốt cái đầu cậu, giọng cậu ta tôi nghe còn tưởng bây giờ đang dưới 0 độ nữa đấy. Còn hỏng bét hơn nữa là cậu ta đồng ý chạy 800m."
"Không phải chứ, cậu xong rồi. Bịa đặt lại ngây ra họa rồi."
"Sao lại đồng ý cơ chứ?" Nam Cung Nguyên chán nản gãi gãi đầu. Vừa rồi thật ra cậu chỉ lấy cái cớ, tùy tiện giật một cái, không ngờ lại kéo phiền phức vào mình.
"Ha ha, Nguyên, bây giờ mình bắt đầu cảm thấy cô bạn Tả Ngôn Mặc này có điểm thú vị đấy."
Nam Cung Nguyên nghiêm mặt thối nhìn Ôn Lĩnh cười đến mức híp mắt lại, hất cái tay đang để trên người mình xuống.
"Cậu còn không mau đi chặn Tiêu Hà lại, mình vừa thấy cậu ta chạy tới chỗ "lão yêu" nộp danh sách đấy."
"Đáng chết, tại sao cậu không nói sớm!"
"Mình cũng vừa mới nhìn thấy mà" Ôn Lĩnh với theo bóng lưng vội vàng chạy xuống lầu của Nam Cung nguyên, tiểu tử này, có cần phải vội vã như vậy không?
Tiêu Hà chỉ cầm bản phụ thôi, bản chính ở trên tay cậu đây.
Tới ngày thứ ba Ngôn Mặc mới đi đến trường.
Lúc soi gương buổi sáng, chỗ sưng trên mặt đã giảm hơn nhiều, không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng vết thương cũng đã đóng vảy, chỉ nhìn xuống một chút có thể thấy nó lộ rõ trên khuôn mặt trắng nõn, vốn muốn dán lên hai miếng dán, nhưng nghĩ làm vậy lại càng nổi hơn, cho nên đành thôi Đứng ở trước cửa phòng học, Ngôn Mặc lo lắng vuốt tóc ra phía trước, che dưới lớp tóc, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, chôn đầu xuống, vội vàng đi vào phòng học, cúi đầu lấy sách, sau đó, cố ý rủ tóc dài khe khuất khuôn mặt.
Yên Nhiên nhìn một chuỗi hoạt động liền hạnh của Ngôn Mặc thì rất lấy làm kinh ngjac, hơn nữa từ khi tiến vào đầu cô cũng chưa ngẩng lên chút nào. Trực tiếp lấy sách tiếng Anh ra đọc.
"Cậu đã khỏe chưa?"
"Rồi?"
Yên Nhiên nhích lại gần chỗ Ngôn Mặc, có chút thần bí hỏi cô: "Sao cậu đột nhiên đăng ký chạy 800m vậy?"
"Muốn đăng ký thì đăng ký thôi"
"Nhưng mà cậu có biết không, 800m không phải 80m đâu, làm sao cậu đột nhiên lại điên như vậy?" Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn vào khuôn mặt Ngôn Mặc xuyên qua lớp tóc dài, ngày hôm qua lúc cô vừa nhìn thấy tờ danh sách tên đăng ký tham gia đại hội thể thao của trường liền hoảng sợ. Mà mấy nữ sinh bất đắc dĩ bị buộc báo danh thì kích động đến tột cùng, giống như gánh nặng cả đời vậy.
"Không có gì, chỉ là có chút nhớ cảm giác chảy mồ hôi thôi."
Lý do này còn ngạc nhiên hơn, Yên Nhiên tiếp tục thần bí hỏi han: "Nghe nói là hoàng tử điện ha tiến cử cậu?"
"Ai nói?"
"Tiểu Đồn nói, cậu ấy nói Nam Cung Nguyên nói cậu đồng ý báo danh, Trụ Tử còn cảm thán cậu giúp lớp giải quyết một vấn đề không nhỏ."Lão yêu" cũng không phải bỏ phiếu trắng cho hạng mục này." Tiểu Đồn là ủy viên thể dục đại diện nữ sinh của lớp, Trụ Tử là ủy viên thể dục đại diện nam sinh. Hai người này đều là cao thủ trong giới thể thao.
Ngôn Mặc đặt sách xuống, nghiền ngẫm nghĩ lại lời Yên Nhiên nói: "Nam Cung Nguyên nói cậu đồng ý báo danh."
Quả nhiên có nói dối. Nam Cung Nguyên cố ý.
Ngôn Mặc không biết trong lòng đang cảm thấy mùi vị gì.
Chỉ có điều, việc này cũng chính là Ngôn Mặc tự nguyện, cho nên không thể nói gì được. Ngôn Mặc cũng không có ý truy cứu vấn đề này, nhưng hảo cảm đối với Nam Cung Nguyên lại giảm hơn, bây giờ đã gần như đã xuống đến số âm, thứ duy nhất chống đơ chính là cái cớ "cậu ta biết kéo violin" ngoài ra, chẳng còn gì hơn.
"Ế, mặt của cậu làm sao vậy?"
Yên Nhiên nhân lúc Ngôn Mặc thoáng kinh hoàng ban kĩnh trộm nhìn vào mặt cô, cô nhìn thấy gì vậy? Hai vết sẹo thật dài, mà sắc mặt của Ngôn Mặc còn rất khó coi nữa, môi tái nhợt trông còn trắng hơn cả sắc da.
"Xuỵt!"
Ngôn Mặc kéo Yên Nhiên qua: "Nhỏ giọng một chút, sắp vào học bây giờ đấy."
"Tại sao cậu có thể như bị như vậy?" Yên Nhiên lo lắng nhìn mặt Ngôn Mặc.
"Không có gì, không cẩn thận ngã thôi. Không có gì lớn đâu, đừng ngạc nhiên."
"Nhưng mà..."
Yên Nhiên nhìn xuống ở khoảng cách gần mới phát hiện mặt Ngôn Mặc có hơi có chút sưng đỏ, ngã kiểu gì lại thành như vậy? Trực giác của cô nói cho cô biết Ngôn Mặc đang dấu cô điều gì đó.
"Mình nói không có việc gì là không có việc gì. Được rồi, đọc sách đi." Buông cánh tay Yên Nhiên ra, Ngôn Mặc lại cầm sách lên đọc. Yên Nhiên buồn bực ngồi một bên, nhìn thấy bộ dạng Ngôn Mặc không muốn nói gì thếm nữa, hết nhẫn rồi nhịn cuối cùng bực bội cầm lấy sách của mình. Cô biết Ngôn Mặc nếu mà không muốn nói, thì có kề dao trên cổ cô nàng cũng không nói.
"Tụi mình không nói cái này nữa, cậu có biết hai ngày này cậu đi vắng "chuyện tình yêu của Nguyên Du" tiến triển thế nào không?" Yên Nhiên thong minh đổi chủ đền, chỉ có điều, chủ đề cô lựa chọn chứa mưng cô còn chưa đủ thông minh.
Đúng là ba câu không dứt khỏi Nam Cung Nguyên.
"Có người ngày hôm qua nhìn thấy Nam Cung Nguyên nổi giận với Du Chi ở hành lang, vo cùng hung dữ, nhìn bộ dạng kia của cậu ta, nếu không phải Du Chi Âm là con gái, có khi cậu ta đã xông lên đánh cô ta một trận rồi." Yên Nhiên nói hùng hổ giống như chính mình tận mắt chứng kiến.
Ngôn Mặc lúc này không ngờ lại có phản ứng.
"Bọn họ chẳng phải đang quen nhau sao?"
"Thì đúng vậy a, cho nên hiện tại chuyện này càng ngày càng thú vị. Ngẫm lại thì, Nam Cung Nguyên đối với ai cũng rất tốt thế nhưng lại đi nổi giận với bạn gái đang ở trong giai đoạn "tình yêu cuồng nhiệt", thật là làm cho người ta không thể tưởng nổi." Yên Nhiên vuốt vuốt cằm, bày ra bộ dạng già đời nói.
"Lần trước thấy bọn họ không phải vẫn tốt sao?"
Ngôn Mặc thấp giọng lẩm bẩm.
"Cậu nói cái gì?"
Yên Nhiên thính tai chộp lấy lời nói nhỏ của Ngôn Mặc.
"Không có gì"
"Đừng có chối, nói mau, mình nghe thấy rồi, cậu thấy bọn họ cái gì?" Yên Nhiên nhạy bén ngửi ra được Ngôn Mặc tuyệt đối đang ôm chuyện trong người.
Lần này Ngôn Mặc có đánh chết cũng không nói, đóng chặt miệng lại không chịu mở, cô chẳng thích tám chuyện, chuyện về Nam Cung Nguyên chuyện nào cũng hay, cô đúng là ăn khổ.
"Đừng làm ồn, "Lão yêu" nhìn cậu kìa"
Ngôn Mặc mày không nhăn mặt bình tĩnh tự nhiên lật sách, nhỏ giọng nhắc nhở Yên Nhiên.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Yên Nhiên lập tức bày ra tư thế ngồi an ổn, cẩn thận nhìn, "Lão yêu" quả thật đang giương tròng mắt ếch âm trầm nhìn Yên Nhiên. Yên Nhiên giật mình hít một hơi, ngoan ngoãn ngồi im.
"Hôm nay nhất định mình phải hỏi cho ra nhẽ" Mím chặt môi, nhỏ giọng đè thành tiếng, hôm nay cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ngôn Mặc. Động đến chuyện riêng của Ngôn Mặc cô có thể không hỏi nhiều, nhưng chuyện này quan hệ đến phúc lợi của mọi người, cô nhất định phải hỏi ra vấn đề sau.
Ngôn Mặc cảm thấy bộ dạng của Yên Nhiên bây giờ rất khủng khiếp.
"Tiểu Mặc..."
"Mình đi WC."
"Tiểu Mặc à."
""Lão yêu" tìm mình"
"Tả Ngôn Mặc..."
"Mình đi căng tin." Lần nữa thoát khỏi ma trả của Yên Nhiên, Ngôn Mặc bất đắc dĩ chạy lên trên sân thượng, kéo cửa ra muốn đi vào. Nhưng lại vừa vặn đụng trúng người đang định đi ra.
"Thật xin lỗi"
Đau quá, Ngôn Mặc xoa xoa cái mũi, đỡ cái kinh mắt bị đụng trúng, cũng không nhìn xem là ai, nói xin lỗi xong liền đứng sang một nên nhường đường cho người đó đi.
Nhưng đúng lúc cúi đầu, đạp vào mắt Ngôn Mặc chính là một đôi giày nike cứng, đôi giày này rất quen mắt, cũng rất chói mắt.
Giờ khắc này Ngôn Mặc thật sự rất hối hạn, sớm biết vậy thì để Yên Nhiên chộp được còn hơn đụng phải Nam Cung Nguyên ở chỗ này.
Đôi giày kia tiến hai bước về phía Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc lùi về sau hai bước.
Cậu lại đi tới một bước
Ngôn Mặc tiếp tục lùi về phía sau hai bước
Cho đến khi gót giày đụng vào vách tường, hết chỗ lui.
Ngôn Mặc rất phản cảm với cải kiểu nhìn từ trên cao nhìn xuống của Nam Cung Nguyên, cũng rất phản cảm với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái chỉ phát ra riêng trên người cậu, Ngôn Mặc còn phản cảm với cảm giác mình như con mồi bị rình rập này.
Trên sân thượng gió lớn đụng vào cửa, cửa gỗ lâu năm chưa sửa chữa vang lên tiếng cót két, phối hợp với không khí hiện tại, kỳ lạ nói không ra lời.
Lucsn ày, Ngôn Mặc cảm thấy cằm hơi đau, ngón tay của Nam Cung Nguyên hơi dùng lực nâng mặt Ngôn Mặc lên. Khoảng khắc tầm mắt nhìn nhau, vẻ chán ghét hiện rõ trong ánh mắt Tả Ngôn Mặc khiến Nam Cung Nguyên rối răm. Nhưng, lực hấp dẫn sự chú ý của cậu nhất không phải ánh mắt của cô.
"Mặt của cậu sao lại thế này?"
Vết sẹo trên mặt Ngôn Mặc tuy rằng không sâu, nhưng lại rất lớn, mới vừa kết vảy nên nhìn qua còn hơi nồi. Hơn nữa, má của cô còn sưng.
"Buông ra."
Ngôn Mặc lạnh lẽo nhìn Nam Cung Nguyên, cô không giãy dụa giống như hai lần trước. Hai lần kinh nghiệm kia đã nói cho cô biết muốn đọ sức với Nam Cung Nguyên, cô nên tỉnh táo lại thì hơn.
"Tại sao lại như vậy? Ai đánh?"
"Chuyện này không liên quan đấn cậu."
Nam Cung Nguyên vươn tay, chậm rãi tới gần Ngôn Mặc, giống như muốn đưa tay sờ lên vết sẹo.
"Cậu muốn làm gì?"
Ngôn Mặc cảnh giác nhìn bàn tay đang vươn về phía mình.
"Cậu không tới trường thì ra là vì vậy sao?"
Khi đầu ngón tay của Nam Cung Nguyên sắp chạm đến má Nôn Mặc thì đột nhiên lại buông xuống. Cậu nắm tay đặt bên cạnh, đôi mắt màu hổ phách đau lòng nhìn chăm chú vết thương trên gương mặt Ngôn mặc.
Ngôn Mặc nhìn hai tay cậu rũ xuống hỏi: " Nam Cung Nguyên, cậu cảm thấy tôi rất thú vị hay là cậu cảm thấy tôi không giống bình thường sao?"
"Vì sao lại nói như vậy?" Ngôn Mặc cười cười, thế nhưng nụ cười lại khiến Nam Cung Nguyên có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Trong lòng cô luôn đè nén một thứ nào đó, giống như sóng biển hỗn loạn đánh vào cô. Cảm giác luôn luôn ân nhẫn khi tìm được thời cơ đột phát dường như không thể vãn hồi lại được.
"Hoàng tử điện hạ hấp dẫn vô cùng, thế nhưng Tả Ngôn Mặc hèn mọn lại không nhìn vào mắt, sau đó trong lòng hoàng tử điện hạ tức giận, từ đấy bám riết không ngừng. Không phải sao? Trừ bỏ điều này, tôi thật sự không nghĩ ra cậu là vì cái gì mà nhằm vào tôi. Nam Cung Nguyên, làm người thì đừng ngây thơ như vậy?
Được rồi, bây giờ ở đây tôi nói cho cậu một lần cuối cùng cho cậu biết, Tả Ngôn Mặc tôi rất tẻ nhạt, cũng vô cùng bình thường, tôi không phải nữ sinh sống trong giấc mơ đầy hoa hồng, tôi chỉ hy vọng cuộc sống của tôi có thể trôi qua yên ổn.
Nếu bởi vì chuyện dùng cơm lần trước khiến cậu canh cánh trong lòng, bây giờ tôi đồng ý, cậu chọn thời gian đi, tôi nhất định sẽ đến. Sau đó, chúng ta không ai thiếu nợ ai, cậu đi đường cậu, tôi đi đường tôi."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |