Quân trưởng cầu cưới!
← Ch.03 | Ch.05 → |
Tô Hạ ngồi trên xe, trên mặt đã được bôi thuốc, lành lạnh rất thoải mái.
"Quân trưởng, anh........."
Bàn tay đang thoa thuốc của Lăng Mặc Thiên dừng lại một chút, "gọi tôi là Mặc."
"Khụ khụ" Tô Hạ lúng túng ho khan hai tiếng, nhìn Lăng Mặc Thiên đang bôi thuốc cho mình, yếu ớt hỏi: "Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Đường đường là quân trường, lại đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như thế, nhưng sao cô lại có cảm giác kinh khủng vậy a?
Lăng Mặc Thiên bôi thuốc cho cô xong mới nói: "Có chuyện!"
"Vậy tôi yên tâm rồi." Tô Hạ thấy anh kì quái nhìn mình, nháy mắt cười, "có câu nói, vô sự hiến ân cần, ách ý tôi không phải vậy, ý tôi là quân trưởng ngài có gì cần sai bảo, Tô Hạ nhất định lên núi đao, xuống biển lửa vì tổ quốc mà xông pha!"
Cảm giác lời mình vừa nói không thích hợp, Tô Hạ nửa đường vội vàng sửa lại đồng thời biểu đạt quyết tâm.
Uh, lời cô nói là vì tổ quốc, chứ không phải vì quân trưởng ngài đâu nha!
Lăng Mặc Thiên bật cười, cưng chiều đưa tay búng trán cô một cái "Quỷ linh tinh".
Tô Hạ ngơ ngác, quân trưởng ngài đây là có ý gì?
"Hạ Hạ" Lăng Mặc Thiên đột nhiên gọi.
"Vâng" sống lưng Tô Hạ thẳng tắp, chớp mắt chờ đợi.
Lăng Mặc Thiên chăm chú nhìn cô, "Chuyện tối hôm qua cô nhất định phải chịu trách nhiệm."
Trong đầu Tô Hạ hiện lên ba chữ Tội Phạm Cưỡng Gian, theo bản năng liền muốn chạy, nhưng kéo nửa ngày cửa xe vẫn không mở ra, xoay người buồn bã nhìn người trước mắt, "Quân trường, tôi trên có cha mẹ, dưới có em trai."
Nếu như quân trưởng bắt cô vào tù, mọi người sẽ chết vì khóc mất.
"Nếu như cô nguyện ý, tôi sẽ chăm sóc họ."
Ý Lăng Mặc Thiên là chuyện của cô không can hệ đến họ.
Lỗ mũi Tô Hạ chua xót, nước lấp đầy khóe mắt, "Tôi còn trẻ, không muốn cứ như vậy mà...........".
"Cho nên càng phải tranh thủ." Lăng Mặc Thiên xoa đỉnh đầu cô.
"Quân trưởng." Hít sâu một hơi Tô Hạ tranh thủ "Tối hôm qua là tôi say rượu mất lý trí, hy vọng ngài có thể cân nhắc tình lý mà phạt nhẹ một chút."
Anh ngàn vạn lần không được tử hình cô, bởi vì cưỡng gian là tội chết, cô sẽ xuống địa ngục mà ưu thương, mà cô cũng không biết chuyện đó xảy ra như thế nào, đêm đó một chút cảm giác cũng không có.
"Hạ Hạ, chúng ta kết hôn đi!"
"Anh nói cái gì?" Tô Hạ há mồm ngơ ngác nhìn quân trưởng ngồi đối diện.
Lăng Mặc Thiên nhíu mi, lần nữa nhấn mạnh, "Chuyện đêm qua cô phải chịu trách nhiệm, gả cho tôi"
"Không phải là bắt tôi bỏ tù sao?" Tô Hạ ngu ngơ hỏi anh.
Lăng Mặc Thiên nhếch miệng, "Cô tình tôi nguyện thì không tính là cưỡng gian."
Kết hôn, ngươi tình ta nguyện.......
"Oanh" một tiếng, đầu Tô Hạ như muốn nổ tung, đôi mắt trợn tròn nhìn Lăng Mặc Thiên ngồi đối diện.
Một lúc sau mới phản ứng, lúng túng cười, "Quân trưởng, chuyện này không nên nói giỡn."
Dù ngủ chung một đêm, hai người cũng không thể kết hôn chứ!
Cũng không còn nguyên nhân nào khác......
Lăng Mặc Thiên cau mày "Tôi không nói giỡn."
Đúng rồi, không có chút tế bào hài hước, sao mà nói giỡn được.
"Nhưng mà, anh.... tôi......." Tô Hạ lắp bắp, không biết nên biểu đạt như thế nào.
Quân trưởng cầu hôn cô, thật quá huyễn hoặc rồi.
Lăng Mặc Thiên không vội, kiên nhẫn chờ cô, cho đến khi mặt Tô Hạ kìm nén đến đỏ bừng cô mới nói, "nhưng tôi mới biết anh được hai ngày".
"Tôi biết em từ lâu rồi." lâu đến nỗi anh cho rằng mình đã không còn cơ hội, trong thâm tâm Lăng Mặc Thiên thêm một câu. Anh hạ quyết định, cầm tay Tô Hạ "Hạ Hạ............."
"Lăng quân trưởng!" thanh âm Tô Hạ cao tám độ, cô giật mình né tránh đôi mắt nóng bỏng của anh, "Xin ngài tự trọng."
"Thật xin lỗi" Lăng Mặc Thiên thu tay.
Là anh quá nóng lòng, dọa chết cô rồi.
Tô Hạ nghe câu xin lỗi, trong tâm lại không đành lòng, nhưng cô tốn bảy năm cũng không nhìn thấu Tiêu Hàn, hơn nữa mới biết hai ngày sao có thể kết hôn cùng quân trưởng?
Coi như đây là một trò đùa cô cũng không chơi nổi.
Môi mỏng Lăng Mặc Thiên mím lại, "Hạ Hạ, anh chỉ hy vọng người cùng anh đi hết cuộc đời này chính là em!"
[Nguyệt: yêu chết câu nói này!!!]
Một câu nói đơn giản, nhưng Lăng Mặc Thiên nói một cách trịnh trọng, Tô Hạ trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp lùi một bước, "Cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.".
← Ch. 03 | Ch. 05 → |