← Ch.571 | Ch.573 → |
Hiện giờ Trình Khanh ở huyện nha đợi lâu như vậy, huyện thừa cùng các quan lại khác không một người xuất hiện, chỉ có hai loại tình huống: Một là tiểu binh thủ thành to gan lớn mật, muốn đánh bạc tiền đồ của chính mình giấu mà không báo; hai là quân lính thủ thành đã sớm báo tin, huyện thừa không cho là đúng, không lập tức chạy tới nghênh đón vị thượng quan Trình Khanh này.
Nghĩ như thế nào, tình huống giấu mà không báo đều không hợp lý, vậy chỉ còn lại một khả năng, huyện Tần An này không lớn, lại nuôi không ít đám con rùa tưởng ngấm ngầm làm loạn!
Hà Uyển một chút đều không nóng nảy, mang theo hạ nhân trong nhà, động thủ thu thập nhà cửa sau huyện nha.
Huyện Tần An nhìn dáng vẻ không giàu có, Hà Uyển không nghĩ tới có thể nghèo thành như vậy.
"Tiểu thư, trong phòng bếp một chút củi lửa đều không có, ngay cả nồi trên bếp cũng bị cạy đi!"
Tây Bắc gió cát lớn như vậy, tất cả mọi người đi xe mệt nhọc, bọn họ làm hạ nhân còn có thể nhịn một chút, tổng muốn trước đun mấy nồi nước ấm to cho Trình Khanh và Hà Uyển rửa mặt một phen, thay quần áo sạch sẽ...... Hạ nhân không để bụng thể diện, Trình Khanh chính là quan phụ mẫu một huyện, bộ dáng phong trần mệt mỏi có tổn hại đến uy nghiêm của quan phụ mẫu.
Hà Uyển cũng đã nhìn ra, huyện Tần An bên này là muốn cho Trình Khanh ra oai phủ đầu.
Trình Khanh mất mặt, Hà Uyển càng mất mặt.
Mới đến đã gặp đãi ngộ như vậy, nữ quyến bình thường khả năng sẽ kinh hoàng sợ hãi, không biết cuộc sống về sau sẽ phải như thế nào, Hà Uyển lại chẳng hề để ý: "Không nồi không củi thì có gì mà hoảng, có bạc còn sợ không mua được củi lửa và cái muôi sao?"
Hà Uyển không nghĩ để Trình Khanh nhọc lòng vì việc vặt, nàng cảm thấy chính mình có thể an bài thỏa đáng.
Hiện làm gia cụ khẳng định không kịp, Hà gia ở huyện Nam Nghi có hiệu cầm đồ, Hà Uyển đối với mấy việc loanh quanh lòng vòng này biết đến rõ ràng, một mặt tống cổ người đi mua nồi và chén đũa, giải quyết vấn đề ăn cơm, một mặt lại phái người đi gọi người môi giới, muốn giải quyết sự tình chỗ ngủ buổi tối.
Người môi giới sau khi vào huyện nha, tròng mắt trộm ngắm nơi nơi, không nghĩ tới tân tri huyện đại nhân lặng yên không một tiếng động liền đến nhận chức.
Ai, hiện tại Tây Bắc loạn như vậy, lúc này bị triều đình phái tới Tần An làm quan, vị tân tri huyện này hơn phân nửa là đã đắc tội người, khó trách huyện thừa đại nhân không để tân tri huyện vào mắt.
Người môi giới trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không dám bất kính.
Hà Uyển vừa nói muốn mua nguyên bộ gia cụ, người môi giới vui vẻ ra mặt, đây chính là một bút sinh ý không nhỏ.
"Ngoại trừ gia cụ, còn muốn tìm thợ bùn, thợ xây, nhà cửa huyện nha rách nát như thế, không tu chỉnh một phen, thường trú như thế nào?"
Người môi giới vừa nghe vậy liền rất kinh ngạc.
Tân tri huyện thật tính toán muốn ở lâu ở huyện Tần An?
Chẳng lẽ không sợ đại quân Bắc Man đánh lại đây sao!
Trong lòng nghĩ như vậy, trong miệng người môi giới lại khen tặng Hà Uyển.
Chờ người môi giới nhớ xong toàn bộ nhu cầu của Hà Uyển, rời đi, rẽ đông rẽ tây tới cửa sau của một tòa nhà, sửa sang lại quần áo mới gõ cửa.
Tòa nhà này, là biệt viện của huyện thừa huyện Tần An, huyện thừa đại nhân hôm nay chính là ở trong biệt viện này nạp thiếp!
Người môi giới kiếm lời từ tân nhiệm tri huyện, quay đầu lại báo tin cho huyện thừa, hắn cho rằng hành tung của chính mình chu đáo chặt chẽ, lại không biết phía sau hắn có nhãn tuyến không ngừng đi theo.
Cốc Hoành Thái một đường đi theo Trình Khanh tới Tây Bắc, thấy Trình Khanh tới địa phương nhỏ này lại bị tiểu quan lại ném mặt mũi, Cốc Hoành Thái trong lòng khó chịu, tổng cảm thấy quan lại huyện Tần An là biến tướng hạ mặt mũi của Cốc tổng kỳ hắn.
Thật là buồn cười!
Vinh Cửu làm một sư gia dự bị chưa được Trình Khanh tiếp thu, tới huyện Tần An liền tự phát tiến vào nhân vật sư gia, sai người đi hỏi thăm tình huống huyện Tần An, vừa lúc cũng phát hiện hành vi của người môi giới.
"Đám người huyện Tần An này nha, quả thực là vô tri không sợ!"
Trình Khanh là ai nha, có thể để một đám tiểu quan lại bài bố?
Quả nhiên, sau khi Trình Khanh đợi hai canh giờ, cũng chưa có người phản ứng tri huyện đại nhân nàng, liền sai Võ Nhị ở bên ngoài huyện nha dán một phần bố cáo.
"Huyện thừa đại nhân."
"Chủ bạc đại nhân."
"Điển sử đại nhân."
"Tiểu nhân thỉnh an ba vị đại nhân!"
Người môi giới ngả mũ hành lễ với ba người huyện thừa, đầy mặt đều là cười lấy lòng.
Huyện thừa huyện Tần An họ Chu, mặt đen mập mạp, thể trạng rắn chắc, từng mấy quyền đánh c. h. ế. t cướp, hung danh hiển hách.
Chu huyện thừa diện mạo hung ác, Chủ bạc và điển sử lại nhìn rất văn nhã, bên trong ba người lấy Chu huyện thừa là chủ.
Điển sử họ Hồ, Chủ bạc họ Vi, ngày thường nghe lời Chu huyện thừa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vị tri huyện trước Trình Khanh nói là từ quan rời đi, kỳ thật cũng là bị ba người này bức cho ở huyện Tần An không đứng được chân, vừa nghe nói quân đội Bắc Man sắp đánh tới, tri huyện sợ ba hạ quan này nhân cơ hội an bài chính mình "hi sinh vì nhiệm vụ", nhìn chuẩn cơ hội suốt đêm rời đi.
Trong thời kỳ vô cùng đặc biệt này, tri huyện ban đầu không làm, Chu huyện thừa có cơ hội bổ khuyết, Chu huyện thừa đã chuẩn bị xong, chờ công văn ủy nhiệm đến là có thể đi nhậm chức, từ Chu huyện thừa lắc mình biến hoá lên làm Chu tri huyện.
Ai ngờ, triều đình thế nhưng phái tới một tân tri huyện!
Vị tri huyện này, xuất thân rất cao, là Trạng Nguyên lang Lục Nguyên Cập Đệ, trước khi tới huyện Tần An, là cận thần của thiên tử.
Nhân vật như vậy, nên ở kinh thành làm quan văn thanh lưu, chạy tới Tây Bắc làm cái gì?
Nhưng từ tứ phẩm hạ xuống thất phẩm, Chu huyện thừa cũng biết tân tri huyện là bị giáng chức...... Chu huyện thừa làm việc nhiều năm, mong chờ vị trí kia, nhưng đối với tân tri huyện Trình Khanh tới nói, lại là trừng phạt của quan trường, ngẫm lại liền thực tức giận, dưới rất nhiều nhân tố đan chéo, Chu huyện thừa cần phải cho Trình Khanh một cái ra oai phủ đầu.
Ở kinh thành là con rồng, tới huyện Tần An, trước mặt Chu huyện thừa sẽ trở thành một con trùng!
Người môi giới sinh động như thật kể lại những gì chính mình đã trải qua khi đi huyện nha, nói không có nhìn thấy mặt tân tri huyện, nhưng lại gặp được gia quyến của tân tri huyện.
"Huyện thái gia mới tới cực kỳ có tiền, phân phó tiểu nhân mua gia cụ, mời thợ bùn, thợ xây sửa phòng, mang theo mười mấy gia đinh, lại có mười mấy tỳ nữ, hòm xiểng chất đầy ở trong sân, tiểu nhân không dám nhìn nội quyến của Huyện thái gia, chỉ nhìn tỳ nữ của Huyện thái gia, dù không ăn diện lộng lẫy, một cây châu thoa trên đầu cũng bằng một năm bổng lộc của Huyện thái gia!"
Người môi giới thay người khoác lác không đau eo, không khuếch đại sự phú hào của Trình tri huyện một chút, người môi giới ở trước mặt Chu huyện thừa khó có thể báo cáo kết quả công tác.
Về phần thổi xong, ba người Chu huyện thừa sẽ đối phó Trình tri huyện như thế nào, không phải việc người môi giới nhọc lòng.
Người môi giới nói làm Chu huyện thừa cười lạnh.
Ngẫm lại chính mình nạp một mỹ thiếp hết 100 lượng, chỉ đủ cho tỳ nữ của tân tri huyện gia mua một cây châu thoa, Chu huyện thừa mặt càng đen.
Sau khi đuổi người môi giới đi, Vi chủ bạc liền cười: "Chúc mừng đại nhân, hôm nay đại nhân là song hỷ lâm môn nha!"
Nạp mỹ thiếp thật là vui vẻ, Chu huyện thừa không hiểu một hỉ khác, Vi chủ bạc vuốt chòm râu giải thích: "Nghe nói tân tri huyện xuất thân đại tộc, nhìn quen phương nam giàu có đông đúc và kinh thành phồn hoa, tới Tây Bắc cằn cỗi này, nơi nào ở được lâu dài? Chỉ sợ sẽ nghĩ mọi cách điều đi, đại nhân không cần phải nhẫn nại lâu lắm!"
Hồ điển sử cũng phụ họa, "Của cải phong phú lại như thế nào, ở nơi biên thùy này, trong tay tân tri huyện không có lương thực, không có binh lính, ngay cả nha dịch huyện nha cũng không nghe theo mệnh lệnh của hắn, nếu hắn thành thật một chút, chúng ta để cho hắn làm tri huyện hữu danh vô thực một đoạn thời gian, nếu hắn không thành thật......"
Hồ điển sử nói còn chưa dứt lời, Chu huyện thừa và Vi chủ bạc đều hiểu ý tứ của Hồ điển sử, ba người cùng cười to.
Chu huyện thừa hôm nay nạp thiếp bày bàn rượu, huyện nha công văn, nha dịch đều tới cửa chúc mừng, trong đó hẳn là có người biết tân tri huyện tới, nhưng Chu huyện thừa không lên tiếng, đám người huyện nha không có một ai dám nói đi.
Ba người này, ai cũng không cảm thấy Trình Khanh có tiền là cái sự tình ghê gớm gì, rốt cuộc ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, Trình Khanh ở huyện Tần An không lấy được bổng lộc sẽ rất khổ đi?
Ba người Chu huyện thừa cười một hồi, nghĩ đến tân tri huyện ở huyện nha tứ phía lọt gió chờ khô cả họng, không khỏi lại uống thêm mấy chén.
← Ch. 571 | Ch. 573 → |