← Ch.568 | Ch.570 → |
Thục phi hoảng sợ đến quên cả trốn.
"Là, là ngươi đúng hay không...... Ngươi hại hoàng nhi của ta...... Là ngươi!"
Là Hoàng Hậu!
Nhất định là Hoàng Hậu!
Thục phi ở một khắc cuối cùng trước khi chết, cảm thấy chính mình đã khám phá được gương mặt thật của Hoàng Hậu, tìm được hung phạm hạ dược cho đại hoàng tử, làm đại hoàng tử xúc động thất thố, đáng giận, đáng tiếc, nàng thế nhưng không có cơ hội ở trước mặt hoàng thượng tố giác Hoàng Hậu ——
Thục phi c. h. ế. t không nhắm mắt.
Hoàng Hậu nhìn nhìn tay của mình, đôi tay này có thể múa kiếm, có thể b. ắ. n cung, lại cuối cùng lưu lạc đến trong thâm cung nhiễm m. á. u của phụ nhân vô tri.
Thục phi có tội không?
Khẳng định có!
Nhưng tội ác tày trời vẫn là Ngô gia.
Năm đó một hồi ác chiến khiến toàn bộ nam đinh thành niên của Cố gia bị diệt, chính là Ngô Tái Hưng Dĩnh Xuyên hầu lãnh binh đi chi viện. Khi đó, Ngô Tái Hưng còn chưa phong hầu, Thục phi đã sinh hạ đại hoàng tử...... Ngô Tái Hưng cố ý kéo dài cứu viện, làm quân tinh nhuệ của Cố gia c. h. ế. t hết, món nợ này, Hoàng Hậu đã nhịn nhiều năm, Thục phi thế nhưng tưởng chỉ mấy lời ác độc của nàng ta, có thể chọc giận chính mình?
Ngô gia bị báo ứng.
Báo ứng này là Hoàng Hậu quạt gió thêm củi, nhưng cũng không phải là Hoàng Hậu kề đao trên cổ ép Dĩnh Xuyên hầu và đại hoàng tử nhất định phải tạo phản.
Đường là đại hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu tự chọn, hai người này cần phải tiếp thu được kết quả thắng làm vua thua làm giặc!
Hoàng Hậu hồi cung rửa mặt nằm xuống, ngủ đến nửa đêm, mép giường xuất hiện một bóng dáng, Hoàng Hậu đột nhiên bừng tỉnh.
Bóng dáng bên mép giường cúi cúi người trước Hoàng Hậu: "Chúc mừng nương nương, đã thân thủ giải quyết được kẻ thù hại Cố gia."
Hoàng Hậu nhấp môi không vui, "Người Ngô gia là tự làm chính mình diệt vong."
Bóng dáng nghe vậy lại dựa vào gần hơn một chút.
"Người Ngô gia đáng chết, Ngô Tái Hưng đã hại Cố hầu, còn từng đã làm sự tình thực xin lỗi Dục Chương thái tử, Chương tiên sinh cũng cảm thấy Ngô Tái Hưng đáng chết, cho nên vẫn luôn duy trì nương nương. Nương nương mượn lực lượng của chúng ta, Chương tiên sinh không cầu nương nương hồi báo bao nhiêu, chỉ có một yêu cầu, nương nương thế nhưng không thể làm được, Chương tiên sinh đối với nương nương thực thất vọng."
Hoàng Hậu thấp giọng quát lớn: "Sự tình Chương tiên sinh cầu bổn cung làm, bổn cung chẳng lẽ không có làm được? Các ngươi vì sao phải tiếp xúc cùng Trình Khanh bổn cung mặc kệ, Trình Khanh thiếu chút nữa khó thoát chết, là do các ngươi hành sự không cẩn thận bị bắt được dấu vết, để Trình Khanh rời xa kinh thành, hắn tự nhiên có thể sống sót."
Bóng dáng hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, lặng yên không một tiếng động rời khỏi tẩm cung Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cuốn chăn một lần nữa nằm xuống, lại như thế nào cũng không ngủ được.
Trong Khôn Ninh Cung, còn có một người không ngủ là Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn không nghĩ tới, bởi vì không ngủ, làm nàng nghe thấy được bí mật lớn như vậy!
Hoàng Hậu và Chương tiên sinh?
Trời ơi, chuyện này thiếu gia khẳng định không biết!
Trắng đêm khó ngủ không chỉ có Hoàng Hậu và Tiểu Bàn, người Trình gia cũng như thế.
Chiếu theo thánh chỉ, Trình Khanh phải lập tức khởi hành đi huyện Thái An nhậm chức, Liễu thị suốt đêm chuẩn bị bọc hành lý cho Trình Khanh.
Trình Khanh biết Liễu thị muốn đi theo đến Tây Bắc, nàng không phản đối, nhưng không tán thành Liễu thị lập tức liền đi theo.
Một là thời gian thu thập hành lý quá gấp sẽ không kịp, thứ hai Trình Khanh còn không biết độc của chính mình có thể giải hay không, nếu giải độc vô vọng, nàng đến huyện Thái An không lâu liền độc phát thân vong, lưu lại Liễu thị ở Tây Bắc nên làm cái gì bây giờ?
Trình Khanh tưởng chờ đến khi chính mình yên ổn, mới đón Liễu thị đi đến huyện Thái An.
Đương nhiên, Trình Khanh không thể nói sự thật, nàng bảo Liễu thị lưu lại, dùng lý do là việc thành thân của Trình Mẫn và Thôi Ngạn.
Liễu thị là thế khó xử, một bên là Trình Mẫn, một bên là Trình Khanh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, không biết nên chiếu cố ai trước.
Lúc này, là Hà Uyển đứng dậy bảo Liễu thị cứ yên tâm, Hà Uyển cùng đi Tây Bắc với Trình Khanh, có nàng ở đó, Trình Khanh tới huyện Thái An sẽ không phải một mình phấn đấu:
"Bá mẫu, Trình Khanh mạnh khỏe, ta liền mạnh khỏe, ta sẽ không trơ mắt nhìn Trình Khanh mạo hiểm."
Liễu thị bị Trình Khanh và Hà Uyển liên hợp lại thuyết phục.
Trình Khanh kỳ thật cũng không đồng ý Hà Uyển đi theo đến huyện Thái An, nhưng Hà Uyển nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
"Ngươi đã từng nói qua, làm 'vị hôn thê' của ngươi, sẽ tận khả năng để ta sống không có trói buộc, Tây Bắc ngươi có thể đi, ta vì sao không thể đi, chẳng lẽ ngươi cũng muốn dùng ánh mắt thế tục tới xem ta, cảm thấy rất nhiều chuyện chỉ có thể do nam tử làm, nữ tử liền không được?"
Ai, miệng của tiểu cô nương nhanh nhẹn hơn, khó đối phó.
Trình Khanh hỏi Hà Uyển mặc kệ sinh ý trong nhà sao, Hà Uyển nhoẻn miệng cười, "Ta có thể mang tơ lụa đi đến Tây Bắc bán!"
Trình Khanh nói ra các loại nguy hiểm có thể phát sinh, bảo Hà Uyển nghĩ kỹ, Hà Uyển vẫn cứ kiên trì cùng đi Tây Bắc, "Trình Khanh, đây là lựa chọn của ta."
Hà Uyển nghiêm túc nói: "Nếu không phải nhận thức ngươi, ta hiện tại đã gả chồng sinh con, sống cuộc đời nhìn như yên ổn lại không nhất định sẽ hạnh phúc, là ngươi làm ta biết được còn một loại nhân sinh khác, có nguy hiểm, không yên ổn, lại càng xuất sắc."
Lời đã nói đến nước này, Trình Khanh cũng không có gì để khuyên nữa.
Võ Nhị khẳng định muốn đi theo.
Võ Đại dưỡng thương lâu như vậy, tuy rằng thân mình còn hư, lại vẫn vỗ bộ n. g. ự. c hướng Trình Khanh bảo đảm, nói Trình Khanh chỉ lo đi Tây Bắc, hắn lưu tại kinh thành sẽ bảo vệ tốt phu nhân và ba vị tiểu thư.
Trời tờ mờ sáng, liền có người gõ vang cửa Trình gia.
Tư Nghiên sai người mở cửa, là Tôn An phủ Mậu Quốc Công, phía sau mang theo bốn người, dắt ngựa đứng ở cửa Trình gia.
"Quốc Công gia sai bọn tiểu nhân đi theo Trình đại nhân đến Tây Bắc nhậm chức."
Dường như sợ bị cự tuyệt, Tôn An lại bổ sung thêm một câu, "Chi phí ăn ở đều do phủ Quốc Công phụ trách, đại nhân không cần lo lắng bổng lộc không đủ tiêu dùng."
Được rồi, mọi người đều đã nói đến như vậy, Trình Khanh sao có thể cự tuyệt ân tình này.
Phủ Mậu Quốc Công là người thứ nhất tới lấy lòng.
Người thứ hai tới gõ cửa nhà Trình Khanh chính là Thôi Ngạn, Thôi Ngạn đưa một cái hộp cho Trình Khanh, xoay người liền chạy, Trình Khanh không đuổi theo.
Bên trong hộp là một chồng ngân phiếu của tiền trang Dụ Phong, thêm lên ước chừng năm ngàn lượng!
Tặng người chỉ có một nhà phủ Mậu Quốc Công, đưa tiền không chỉ có Thôi Ngạn, trước khi Trình Khanh khởi hành, Trình Lục lão gia, Mai gia, thậm chí là Chương thị lang, đều phái người tặng "lộ phí" cho Trình Khanh, hoặc nhiều hoặc ít đều là tâm ý của các gia đình, Trình Khanh không cự tuyệt được, chỉ phải đều nhận lấy.
Cộng thêm Đổng phu nhân đưa, Trình Khanh còn chưa có rời kinh, lại có thể thu được hơn một vạn "lộ phí".
Trước khi Trình Khanh khởi hành, ngay cả Trình Khuê cũng tặng chút lộ phí cho nàng.
Bạc không nhiều lắm, phỏng chừng là bổng lộc của bản thân Trình Khuê, những người khác của nhị phòng đều không có động tĩnh, Trình Tri Tự ngay cả thúc cháu ôn nhu cũng lười diễn...... Nếu Hoàng Thượng đã quên Trình Khanh, tân hoàng không phải Ngũ hoàng tử, có Trình Tri Tự ở Lại Bộ làm Thị Lang, phỏng chừng có thể vẫn luôn đè Trình Khanh ở biên thuỳ Tây Bắc làm tri huyện!
Giờ Tỵ nhị khắc, Tiểu Bàn từ trong cung chạy như bay trở về, sợ không đuổi kịp canh giờ xuất phát bị Trình Khanh bỏ quên ở kinh thành.
Tiểu Bàn mang về một ít ban thưởng của Hoàng Hậu, còn có một phong thơ của Ngũ hoàng tử.
"Thiếu gia, đây là trước khi nô tỳ ra cung, ngũ điện hạ sai người đưa tới."
Ngũ hoàng tử không thể giàu hơn so với Trình Khanh bao nhiêu, tự nhiên không đưa bạc cho Trình Khanh, hắn ở trong thư gửi kèm một ngọc bội, nói là tín vật của chính mình, nếu Trình Khanh ở Tây Bắc gặp phải phiền toái, bằng vào ngọc bội này đi xin Tiêu Vân Đình giúp đỡ.
Trình Khanh đương nhiên sẽ không xin Tiêu Vân Đình giúp đỡ, nhưng hảo ý của Ngũ hoàng tử nàng cần nhận.
Buổi trưa, Trình Khanh đúng giờ khởi hành, xe ngựa vừa mới động, Mạnh Hoài Cẩn cưỡi ngựa tới, Trình Khanh cười nói: "Sư huynh, ta có thứ này muốn giao cho sư huynh chăm sóc."
← Ch. 568 | Ch. 570 → |