← Ch.266 | Ch.268 → |
Trình Khanh cũng nhàm chán, lập tức đáp ứng.
Chơi cờ có thể rèn luyện tư duy, có thể g. i. ế. c thời gian, Trình Khanh cũng không muốn làm danh thủ quốc gia, nhưng sau khi chơi vài ván cùng người khác, chậm rãi cảm nhận được lạc thú và tư vị trong đó.
Cờ phong thấy tính nết, Trình Khanh là tiến công mãnh liệt, Mạnh Hoài Cẩn liền rất có thể nhẫn, Trình Khanh tiến công, hắn liền phòng thủ, một chút đều không nóng nảy.
Cờ nghệ của Mạnh Hoài Cẩn rất tốt, mặc kệ Trình Khanh tiến công như thế nào, Mạnh Hoài Cẩn đều có thể phòng thủ thành thạo.
Trình Khanh hoài nghi nếu Mạnh Hoài Cẩn nguyện ý, có thể phản sát nàng đến mảnh giáp cũng không còn—— cho nên sư huynh chính là sư huynh, làm cái gì cũng rất lợi hại, Trình Khanh nhìn phòng tuyến của Mạnh Hoài Cẩn sắp khép lại, vừa định sảng khoái nhận thua, xe ngựa lắc một chút, bàn cờ rối loạn.
"Mạnh học sĩ, Trình giải nguyên, là đường phố hẹp, đụng phải xa giá của thế tử Nghiệp Vương."
Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được bốn chữ: Âm hồn không tan.
"Không có việc gì, để xa giá của thế tử đi trước."
Mạnh Hoài Cẩn cất cao giọng nói.
Trình Khanh tò mò, qua khe hở mành nhìn xem, xe ngựa của Tiêu Vân Đình cũng đi về phương hướng phủ Trưởng công chúa, Trình Khanh không nhịn được bát quái:
"Nghe nói Tiêu thế tử chưa bao giờ tham gia Hội Thưởng Mai của phủ Trưởng công chúa."
Mạnh Hoài Cẩn dựa vào ký ức phục hồi lại bàn cờ đã lộn xộn như cũ, không để ý lắm: "Xem ra Tiêu thế tử năm nay sửa lại chủ ý, chúng ta không cần để ý đến hắn, nếu ngươi đối với người này hiếu kỳ, bị hắn tìm được một khe hở nhỏ, hắn liền sẽ được như ước nguyện."
Trình Khanh gật đầu, nghĩ nghĩ, vẫn kể lại chuyện trước đó Tiêu Vân Đình tối muộn đi phủ Thượng Thư tìm nàng nói chuyện.
Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày, "Khó trách ngươi muốn vũ khí phòng thân mới, chuyện này ta để ở trong lòng, nhất định sẽ mau chóng làm tốt cho ngươi."
"Sư huynh, vũ khí phòng thân ta muốn, nhưng ta hiện tại nói không phải vũ khí, ta là nói tin tức Tiêu Vân Đình để lộ."
Trình Khanh khoa tay múa chân chữ "Một", ý tứ là đại hoàng tử và Nhu Gia liên hôn.
Mạnh Hoài Cẩn quả quyết phủ nhận:
"Không có khả năng, hắn còn chưa có từ trong sự tình hai năm trước hoãn trở lại, hắn không đánh cuộc nổi."
Nhu Gia từ huyện chúa giảm xuống thành hương quân, hoàng đế còn cố ý chọn ở ngày sinh nhật 18 tuổi của nàng hạ chỉ, giá trị liên hôn của Nhu Gia hạ thấp cực lớn. Dù sau này hoàng đế sẽ tha thứ, Nhu Gia nhặt lại được thánh sủng, cũng rất khó thay đổi được hình tượng của Nhu Gia ở trong cảm nhận của văn võ cả triều.
Đại hoàng tử lại cùng Nhu Gia liên hôn, không chiếm được trợ lực, sẽ chỉ làm ấn tượng của triều thần đối với đại hoàng tử không tốt—— đại hoàng tử vì sao vẫn luôn là người có khả năng trở thành Thái Tử nhất, bởi vì đại hoàng tử là hoàng trưởng tử nên được một bộ phận triều thần duy trì!
Cho nên đại hoàng tử không dám đánh cuộc.
Trình Khanh sách một tiếng, "Vậy lúc này ai yêu cầu cưới hương quân, tuyệt đối là chân ái."
Nhu Gia vốn là hoàng tử phi được chọn mà các vị hoàng tử đều tưởng tranh đoạt, một chút từ vị trí đứng đầu biến thành ít được lưu ý, Trình Khanh cảm thấy gáy của chính mình lạnh căm căm, đều nói con trai giống phụ thân, con gái giống mẫu thân, nếu tính nết của Nhu Gia là di truyền từ Trưởng công chúa, vậy Hội Thưởng Mai hôm nay, đối với chính mình tới nói chỉ sợ cũng là Hồng Môn Yến!
Nhưng Mạnh sư huynh thực chắc chắn liên hôn giữa đại hoàng tử và Nhu Gia sẽ gác lại, Tiêu Vân Đình còn đi Hội Thưởng Mai làm gì?
Tổng không có khả năng là đi đưa ấm áp cho Nhu Gia đi!
Khi Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đến phủ Trưởng công chúa, Du Tam cũng tới.
Cốc Hoành Thái kẻ xui xẻo kia, tuy rằng được nha môn Thuận Thiên Phủ phóng thích, về sau có thể trở lại Quốc Tử Giám hay không cũng thành vấn đề, lại bị Tĩnh Ninh Bá dùng gia pháp đánh cho khựng lại, hiện giờ xuống giường cũng khó khăn, tự nhiên không có khả năng tới tham gia Hội Thưởng Mai.
Dù có nguyện ý chịu đựng đau lại đây, phủ Trưởng công chúa cũng sẽ không hoan nghênh Cốc Hoành Thái.
Du Tam phát huy tình đồng môn, tự mình đến thăm Tĩnh Ninh Bá phủ, từ trong tay Cốc Hoành Thái bắt được thiệp Hội Thưởng Mai.
Không nghĩ tới ở cửa phủ Trưởng công chúa liền gặp phải Trình Khanh.
Du Tam nhìn thấy Trình Khanh, nhưng Trình Khanh lại không nhìn thấy hắn, Mạnh Hoài Cẩn bên người Trình Khanh quay đầu nhìn qua, cho Du Tam một ánh mắt cảnh cáo.
Vừa nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn, bả vai Du Tam liền ẩn ẩn đau.
Miệng vết thương trên da thịt đã sớm khỏi, bóng ma tâm lý tổng phải trừ —— xem ra phải cùng Mạnh Hoài Cẩn đánh một trận, còn phải đánh thắng, mới có thể đòi về.
Du Tam cũng hướng Mạnh Hoài Cẩn cười lạnh.
Do Mạnh Hoài Cẩn ở đây, Du Tam nhịn xuống không tiến lên tìm Trình Khanh nói chuyện, chính mình cầm thiệp đi vào.
Du Tam đáp ứng hỗ trợ Cốc Hoành Thái đưa lễ vật sinh nhật đến, con cháu huân quý khác chỉ đơn thuần muốn lấy lòng Nhu Gia, Cốc Hoành Thái ngu ngốc kia lại có hai phần thiệt tình, khi Du Tam đi Tĩnh Ninh Bá phủ lấy thiệp mời, nói đến việc Nhu Gia bị tước đoạt phong hào huyện chúa giáng xuống làm hương quân, Cốc Hoành Thái thế nhưng lại thế Nhu Gia khổ sở.
Du Tam không hiểu có gì khổ sở, đây là kỹ năng không bằng người bại bởi Trình Khanh, nếu Trình Khanh thật sự bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám, lúc này chính là Nhu Gia đang đắc ý cười to.
Nguyện đánh cuộc liền phải chịu thua!
......
Không thể tức giận.
Phải hướng Trình Khanh xin lỗi.
Không thể tức giận ở trước mặt gia quyến quyền quý kinh thành.
Chính mình phải làm cho hoàng đế cữu cữu nhìn một cái.
Chính mình có thể khống chế được tính tình.
Nhu Gia làm rất nhiều chuẩn bị tâm lý, một tỳ nữ lại đây, trên mặt có vui mừng không áp được:
"Hương quân, Tiêu thế tử tới!"
Bang.
Khuỷu tay Nhu Gia đụng vào góc bàn, nhưng Nhu Gia một chút cũng không cảm thấy đau.
"Ngươi lặp lại lần nữa, ai tới?"
"Hương quân, thật là Tiêu thế tử......"
Tỳ nữ nói xong, liền thấy biểu tình Nhu Gia ban đầu ảm đạm nháy mắt liền biến thành vui sướng.
Trong vui sướng này còn mang theo ba phần thẹn thùng.
"Đình biểu ca tới."
Nhu Gia vui mừng khôn xiết.
Hội Thưởng Mai phủ công chúa, Tiêu Vân Đình hàng năm đều thu được thiệp mời, lại mỗi năm đều lễ đến người không đến.
Chỉ có năm nay, bản thân Nhu Gia cũng không ôm hy vọng, Tiêu Vân Đình cố tình lại tới!
Theo quan điểm của Nhu Gia, đây tất nhiên là do Tiêu Vân Đình biết nàng bị tước phong hào, đặc tới an ủi nàng —— trong lòng Đình biểu ca có nàng, ngày xưa có băn khoăn nên mới không thân cận với mình.
Hiện giờ hoạn nạn thấy chân tình, ngược lại có thể nhìn thấy vài phần tâm ý của Đình biểu ca đối với nàng.
Nếu biết sự tình sẽ có biến chuyển như vậy, Nhu Gia tuyệt sẽ không vì thánh chỉ tước phong hào mà tức giận, so sánh với Tiêu Vân Đình, một cái phong hào huyện chúa lại tính là gì?
Đừng nói Nhu Gia vui mừng thất thố, ngay cả Phúc Trinh Trưởng công chúa nghe hạ nhân hồi bẩm việc này, cũng có vài phần kinh ngạc.
—— chẳng lẽ chính mình đã nhìn lầm Tiêu Vân Đình, hắn không phải ma ốm lãnh tâm lãnh phổi, mà là một kẻ thâm tình?!
Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa ở kinh thành thanh danh rất lớn, các nữ quyến cả ngày ngốc ở hậu trạch, khó được có một cơ hội ra ngoài nói chuyện, thưởng mai, tâm sự.
Nhị nãi nãi Mai thị phủ Trường Hưng Hầu vừa mới vào cửa một năm đi theo bà mẫu, cũng vội vàng tới phủ công chúa dự tiệc.
Hôm nay, nữ quyến tới tham gia Hội Thưởng Mai, hoặc nhiều hoặc ít đều muốn nhìn chê cười của Nhu Gia, Nhu Gia mấy năm nay đã đắc tội không ít quý nữ, tất cả mọi người trước đây không so đo cùng nàng không phải rộng lượng, là không thể không nhẫn.
Không nghĩ tới Nhu Gia cũng có hôm nay, phong hào huyện chúa bị tước, thật đúng là ném mặt mũi lớn!
Tính tình Nhu Gia như vậy, hiển nhiên rất khó kết giao bằng hữu tri tâm, mọi người xem chê cười của nàng một chút đều không có chần chờ.
← Ch. 266 | Ch. 268 → |