← Ch.227 | Ch.229 → |
Đổng Kính Thu xem ở trong mắt lại cực kỳ đau lòng, âm thầm hối hận đêm tân hôn chính mình quá mức càn rỡ.
Chờ đến chạng vạng, Đổng Kính Thu trộm ra phủ một chuyến, cũng không nói cho Trình Tuệ hắn đi nơi nào.
Buổi tối, Trình Tuệ thống thống khoái khoái ngâm nước ấm giải lao, Đổng Kính Thu móc ra một cái bình sứ, ở bên tai Trình Tuệ nói nhỏ.
Mặt hai người đều đỏ bừng.
Đổng Kính Thu năn nỉ nói: "Thử xem đi, vạn nhất hữu hiệu thì sao?"
Trình Tuệ nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu có thể giảm bớt không khoẻ, vậy thật tốt quá.
Đổng Kính Thu lại hỏi có cần chính mình hỗ trợ bôi dược hay không, bị Trình Tuệ đuổi ra ngoài giường.
"...... Chàng đi xuống, chính ta tới."
Đổng Kính Thu xấu hổ, hắn thật sự chỉ định hỗ trợ, cũng không có ý niệm khác, nương tử sao không tin hắn vậy?
Tân hôn ba ngày, hai người gắn bó keo sơn, đường mật ngọt ngào.
Đổng phu nhân không những không có cảm thấy nhi tử và con dâu quá dính, còn thập phần cao hứng.
Sợ nhi tử mệt thân thể, còn phân phó phòng bếp hầm rất nhiều canh bổ dưỡng cho Đổng Kính Thu, làm cho Đổng Kính Thu bổ đến chảy m. á. u mũi, Đổng phu nhân mới nghỉ ngơi tay.
Phu thê tân hôn dính nhau có cái gì không tốt?
Không dính, nàng sao ôm cháu được!
Hai vợ chồng không thân cận, hài tử muốn từ kẽ hở cục đá nhảy ra sao.
Đổng Kính Thu ở sau khi tương xem đôi tay liền ngo ngoe rục rịch, rất muốn vẽ Trình Tuệ, chờ thật cưới người về nhà, có thể tùy tiện vẽ, Đổng Kính Thu nào có không đi thư phòng nha.
Ừm, hắn lại quan sát thêm một chút, nhất định phải khắc hết thần vận của Tuệ nương vào trong lòng mới động bút.
Đổng Kính Thu thuyết phục chính mình, dính Trình Tuệ càng hăng hái.
Ba ngày hồi môn, một nhà Trình Khanh căn bản không cần hỏi Đổng gia đối xử với Trình Tuệ có tốt không.
Tốt hay không, không cần dùng miệng nói, nhìn khí sắc của Trình Tuệ liền biết, hạnh phúc là muốn giấu cũng không giấu được.
Liễu thị đối với vị con rể Đổng Kính Thu này một vạn cái vừa lòng, thấy Trình Tuệ sống tốt, Trình Khanh tự nhiên cũng gặp Đổng Kính Thu liền trên mặt mang cười.
Trình Tuệ và Đổng Kính Thu thuận lợi thành hôn, chuyện Trình Khanh đi kinh thành cũng được lên lịch trình.
Kỳ thật đối với Trình Khanh tới nói, có đi Quốc Tử Giám hay không cũng không quan hệ, sang năm kỳ thi mùa xuân nếu nàng có thể thi đậu, thời gian chân chính ở Quốc Tử Giám sẽ không rất dài.
Nhưng có đi Quốc Tử Giám hay không, cùng cầu học giải thích nghi hoặc không quan hệ, đây là ấm tập hoàng đế ban cho, là thánh ân, cho nên cần phải đi!
Liễu thị không muốn rời khỏi Nam Nghi, kinh thành và huyện Nam Nghi cách xa nhau ngàn dặm, một đi một về phải ba bốn tháng, như vậy Liễu thị đi viếng mồ mả Trình Tri Viễn như thế nào?
"Tiểu lang ——"
"Phụ thân qua đời đã hơn ba năm, không cần đại tế, ở kinh thành cũng có thể lập từ đường, ngày ngày dâng hoa quả tươi điểm tâm, hương khói không ngừng hiến tế phụ thân. Mẫu thân nếu không đi kinh thành, ai tới quan tâm con và đại tỷ tỷ?"
Liễu thị có một chút do dự, Trình Khanh lập tức có thể giải quyết hết nỗi lo này.
Trình Tuệ bên kia còn đỡ, hiện giờ đang cùng Đổng Kính Thu là tân hôn tình nhiệt, nhìn bộ dáng Đổng Kính Thu hẳn là cũng sẽ không ức h. i. ế. p Trình Tuệ.
Nhưng thật ra Trình Khanh, nữ giả nam trang, bí mật hiện tại chưa bị vạch trần, là nhờ bản thân Trình Khanh cẩn thận.
Không biết vì sao, Trình Khanh mấy năm nay chỉ cao lên, không có tới quỳ thủy, n. g. ự. c cũng không phát dục, đặc thù nữ tính không rõ ràng, giảm bớt khả năng bí mật giới tính của Trình Khanh bị vạch trần —— nhưng đều là tạm thời, Trình Khanh 16 tuổi không tới quỳ thủy, ai biết 17 tuổi có thể tới hay không?
Có thể là ngày mai, có thể là tháng sau.
Có lẽ là sang năm, có lẽ là năm sau.
Hết thảy đều không nói trước được!
Nếu Trình Khanh tới quỳ thủy, ai sẽ giúp nàng che giấu bí mật này?
Dù cẩn thận như thế nào, cũng khó tránh khỏi sẽ làm dơ quần áo.
Liễu thị tưởng tượng như vậy, cũng không dám để Trình Khanh một mình lên kinh, nói cái gì cũng muốn đi theo.
Trình Khanh liền nói chính mình đã hẹn với Đổng Kính Thu, sẽ xuất phát trước, chờ nàng ở kinh thành tìm được tòa nhà, Liễu thị lại mang theo Nhị Nương tử, Tam Nương tử chậm rãi lên kinh.
Liễu thị cơ bản cũng đồng ý an bài này.
Người một nhà có thể không xa rời nhau, Nhị Nương tử và Tam Nương tử đều cực kỳ cao hứng.
Chỉ có Lý thị nghe nói an bài của Trình Khanh là phản đối.
"Mẫu thân và hai tỷ tỷ của cháu lưu tại Nam Nghi, trong tộc sẽ tự chiếu cố, các nàng đi kinh thành cháu lại phải lo lắng dàn xếp."
Liễu thị là khổ mà không nói nên lời, Trình Khanh làm Giải Nguyên, bí mật 'nữ giả nam trang' liền càng không thể nói ra.
Lý thị không nhịn được nắm chặt cánh tay nàng, "Ngươi không phải là tưởng đem hai tỷ muội các nàng vào kinh thành, vì các nàng tìm một hôn sự nhà cao cửa rộng chứ?"
Không cần đi.
Không thể đi!
Lý thị nháy mắt liền nghĩ tới nữ nhi Trình Dung.
Nếu Dung nương lưu tại Nam Nghi sẽ không phải chết, trong mắt Lý thị hiện lên đau đớn.
Đã qua đi lâu như vậy, Lý thị cũng chưa quên được cái c. h. ế. t của nữ nhi, nhưng bà ngày thường che giấu loại tình cảm này tốt, chỉ có bị chuyện gì xúc động, cảm xúc mới có thể sông cuộn biển gầm ——
"Thím, không phải như vậy, là ta không bỏ xuống được Khanh ca và Tuệ tỷ."
Liễu thị chỉ có thể ôm nguyên nhân lên trên người chính mình.
Liễu thị quyết tâm muốn đi theo Trình Khanh lên kinh, Lý thị cũng không thể ngạnh ngăn cản.
Lý thị trở về khó tránh khỏi oán giận vài câu, Ngũ lão gia cũng không giống như để ý:
"Các nàng muốn đi liền đi thôi, Liễu thị là quả phụ, Khanh ca cũng là thiếu niên tang phụ, hai mẹ con tình cảm thâm hậu chút cũng không phải sai."
Trình Khanh bên này muốn thu thập lên kinh, năm nay Quốc Tử Giám khảo thí tuyển chọn 'cống giam' cũng kết thúc.
Trình Khuê và Chu Hằng có tên trên bảng, Thôi Ngạn bên kia, khảo tịch không ở bổn tỉnh, có lẽ là Thôi Bằng động tay động chân, Thôi Ngạn cuối cùng không thể kiếm được danh ngạch đi Quốc Tử Giám, Thôi lão gia giai đoạn trước chạy quan hệ tiêu không ít bạc đều coi như là ném vào trong nước.
Trình Khanh vừa nghe tin tức này liền đi tiểu viện hiện giờ Thôi gia đặt chân.
Cảm xúc của Thôi Ngạn cũng không tệ lắm.
"Vốn dĩ cũng không có hy vọng quá lớn, dù cho có thể đi Quốc Tử Giám, chân ta cũng không có phương tiện động."
Trình Khanh trầm mặc một lát, Thôi Ngạn lại nói lên bệnh tình Thôi lão gia: "Hiện giờ phụ thân ta không chỉ có thể nói, tay chân cũng có thể nhúc nhích, chỉ chưa thể đi đường, ông mỗi ngày đều ồn ào muốn xuống đất, ta thấy tinh thần ông no đủ, càng hơn cả ta!"
Thôi Ngạn nhắc tới chuyện này liền dở khóc dở cười.
Trước kia khi Thôi lão gia trái ôm phải ấp, Thôi thái thái là hiền thê, Thôi lão gia coi Thôi thái thái hiền huệ là việc đương nhiên.
Hiện tại bên người Thôi lão gia đã không có oanh oanh yến yến, Thôi thái thái thành người đàn bà đanh đá, một ngày đều phải mắng Thôi lão gia mười trận tám trận, Thôi lão gia bị mắng liền kiểm điểm sai lầm của chính mình, kiểm điểm xong lại cợt nhả cầu xin Thôi thái thái tha thứ, vừa thấy hắn cợt nhả, Thôi thái thái lại muốn mắng hắn khựng lại, tuần hoàn lặp lại như thế, hai người đều giống như không biết mỏi mệt.
Thôi Ngạn và Thôi Ngũ Nương ngay từ đầu không biết nên khuyên như thế nào, cãi nhau mấy ngày, Thôi Ngạn nhìn ra tên tuổi.
Đây là bị mắng sao?
Thôi lão gia giống như thích thú!
Thôi Ngạn cũng dứt khoát phủi tay mặc kệ.
Thôi Ngạn tỏ vẻ chính mình tuy rằng không đi Quốc Tử Giám được, nhưng sẽ không rơi xuống việc học, hắn tính toán dưỡng thương chân, tháng giêng sang năm khởi hành đi kinh thành tham gia thi hội.
"Dư lại hai ba tháng, ta sẽ trở lại thư viện."
"Chân của ngươi ——"
← Ch. 227 | Ch. 229 → |