← Ch.169 | Ch.171 → |
Ngũ lão gia đại khái sẽ báo thù cho cái c. h. ế. t của Trình Dung, nhưng cụ thể làm như thế nào, thật không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nàng cũng muốn làm một chút gì đó, nhưng không nhảy đến sân khấu lớn kinh thành kia, nàng cái gì cũng không làm được.
Từ Nam Nghi lên kinh, Trình Khanh và Ngũ lão gia dùng không đến một tháng, từ kinh thành trở lại Nam Nghi, ước chừng mất hai tháng.
Vì cầu ổn định, từ bỏ tốc độ lên đường.
Khi đi kinh thành là chưa hết tháng giêng, khi trở lại huyện Nam Nghi đã là đầu tháng 5.
Quan cữu của Trình Dung vận chuyển trở lại huyện Nam Nghi, muốn lấy thân phận nữ nhi chưa gả táng nhập phần mộ tổ tiên, tự nhiên động tĩnh không nhỏ, chuyện Trình Dung c. h. ế. t liền rốt cuộc không giấu được.
Ngũ lão gia vào kinh hóa ra là lo việc tang ma!
Đại bộ phận tộc nhân đều vì cái c. h. ế. t của Trình Dung mà thương tiếc.
Dù cho không phải tộc nhân Trình thị, nghe xong tin tức như vậy cũng cảm thấy thổn thức.
Thôi Ngạn cuối cùng cũng biết Trình Khanh vì sao vội vàng xin nghỉ vào kinh, du học là giả, lo việc tang ma mới là thật!
"Tiểu lang và ngũ phòng rất thân, việc này hắn đích xác bụng làm dạ chịu muốn hỗ trợ, chỉ là chậm trễ việc học, chúng ta cần thế hắn nhọc lòng."
Thôi Ngạn nói, Chu Hằng gật đầu tán đồng.
Rõ ràng bọn họ vì Trình Khanh bảo vệ 'địa bàn' lớp Ất 3, lại không có tâm tình tranh công, ở trước chuyện lớn sinh tử, tranh đoạt giữa bọn họ và Du Tam càng giống như là tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ.
Cũng có một bộ phận người cực nhỏ, trời sinh đã thiếu tâm đồng tình, ngũ phòng có tang sự, những người này không vì vậy mà bi thương, ngược lại còn vui mừng, Chu lão phu nhân nhị phòng chính là một vị trong số rất ít người này.
Trình Dung được phong huyện chúa, Chu lão phu nhân cảm thấy ông trời mắt mù, dệt hoa trên gấm cho ngũ phòng, đem chỗ tốt đều cho ngũ phòng.
Phong hào huyện chúa vẫn còn nóng hổi, Trình Dung bỗng nhiên đã chết, Chu lão phu nhân cảm thấy ông trời đại khái là trợn mắt —— đây là phúc phận quá lớn, mệnh quá nhẹ, không áp được!
Chu lão phu nhân giấu đi vui sướng khi người gặp họa, gọi Chung thị tới hỏi chi tiết, nghe nói phu thê Ngũ lão gia mang quan cữu Trình Dung về, cũng tính toán táng nhập Trình Dung vào phần mộ tổ tiên, Chu lão phu nhân hô to vớ vẩn:
"Đừng nói nữ nhi chưa gả, ngay cả nữ nhi đã xuất giá sau lại hòa li, cũng không có đạo lý táng về phần mộ tổ tiên nhà mẹ đẻ, phong thuỷ Trình thị còn muốn hay không, lão thất phu ngũ phòng muốn làm loại sự tình này, lão thân là người thứ nhất không đáp ứng!"
Chung thị to cả đầu, "Nương, ngài nói nhỏ chút ——"
Chu lão phu nhân lúc này tự giác chiếm lý, đương nhiên không chịu nhỏ giọng.
"Tức phụ Lão nhị, chuyện này cũng không thể thỏa hiệp, ngũ phòng làm như vậy, hư chính là toàn bộ phong thuỷ Trình thị, hắn muốn an táng nữ nhi của chính mình thì tự đi tìm địa phương, muốn đánh chủ ý đến phần mộ tổ tiên không có khả năng! Ngươi cũng đừng sợ lão thất phu kia, ngươi phải suy nghĩ cho Khuê ca bọn họ, ai biết phong thuỷ phần mộ tổ tiên bị như vậy, đám tiểu bối Khuê ca bọn họ sẽ như thế nào, còn có con đường làm quan của Tri Tự...... Không được không được, lão thân muốn đi tìm tộc lão, lão thất phu ngũ phòng tuổi già hoa mắt ù tai, trước triệt chức tộc trưởng của hắn, miễn cho hắn xằng bậy!"
Từ khi một nhà Trình Khanh trở lại Nam Nghi, tính tình Chu lão phu nhân càng thêm kỳ quái, nhốt ở trong phủ không được đi ra ngoài giao tế, ý tưởng liền càng cực đoan.
Nhưng lần này, Chung thị cũng biết lời của bà mẫu nói là đúng.
Chung thị từ trong lòng cũng không muốn Trình Dung táng nhập vào phần mộ tổ tiên.
Không có đạo lý như vậy!
Nữ nhi chưa gả c. h. ế. t sớm, nhà không chú ý sẽ tùy tiện tìm một sườn núi an táng, cập kê còn tốt hơn một chút, có thể đắp một nấm mồ nhỏ, nữ nhi chưa cập kê chưa gả đều không tính là thành niên, nấm mồ nhỏ cũng không xứng có!
Gia tộc giống như Trình thị Nam Nghi, dân cư đông đảo, cũng có biện pháp giải quyết, sẽ ở phụ cận phần mộ tổ tiên tích ra một miếng đất an táng nhóm nữ nhi chưa gả mà c. h. ế. t trong gia tộc —— Trình thị có địa phương như vậy, gò đất nhỏ sau núi ngay cạnh phần mộ tổ tiên!
Chưa gả mà c. h. ế. t là không may mắn, nếu táng nhập vào phần mộ tổ tiên, va chạm anh linh tổ tiên, hỏng số phận hậu thế làm sao bây giờ?
Nhưng Trình Dung lại không giống.
Trình Dung do đích thân hoàng đế hạ chỉ muốn hậu táng.
Ý chỉ của hoàng đế lớn hay quy củ của tổ tông lớn?
Chung thị cảm thấy là quy củ của tổ tông lớn, nhưng Ngũ lão gia cường thế như vậy, có lẽ sẽ dùng thánh chỉ tới áp đảo mọi người, mạnh mẽ táng nhập Trình Dung vào trong phần mộ tổ tiên.
"Nương, chuyện này đã có trong tộc đi tranh luận cùng Ngũ thúc, ngài cần gì phải gấp."
Chung thị một phen suy nghĩ cặn kẽ, vẫn lựa chọn đè Chu lão phu nhân lại.
Chung thị cũng cảm thấy quyết định này của Ngũ lão gia sẽ làm tộc nhân bất mãn, nếu toàn tộc đều phản đối, vị trí tộc trưởng của Ngũ lão gia cũng ngồi không xong.
Nhưng không đáng từ nhị phòng là người thứ nhất nhảy ra phản đối nha!
Chung thị tưởng chờ một chút, nhìn xem tình thế.
Điệu thấp không nhất định sẽ an ổn, nhưng điệu cao khẳng định không an ổn.
Tựa như đại phòng.
Mấy năm trước tuy rằng động tĩnh không lớn, lại thái thái bình bình, sau khi Trình Hành cứu Hà gia tiểu thư một hai phải đắn đo người ta, không phải liền bị Hà gia xử lý sao?
Lại nói tiếp, đại phòng cũng hận c. h. ế. t Ngũ lão gia 'thấy c. h. ế. t mà không cứu', hận Ngũ lão gia không chu toàn cùng Hà lão viên ngoại, hại đại phòng tổn thất lớn như vậy.
Chung thị cảm thấy đại phòng lần này sẽ không nhẫn nại được mượn cơ hội khó xử ngũ phòng, cho nên bà mẫu thật không cần vội vàng kéo tay áo tự mình ra trận như vậy.
Chu lão phu nhân tưởng tượng thật đúng là đạo lý này.
Lại hỏi chi tiết, nghe nói sau khi Trình Dung c. h. ế. t lễ tang hết sức trọng thể, khi ở kinh thành đại quan quý nhân đi phủ Thượng Thư phúng viếng nối liền không dứt, Chu lão phu nhân lại mắng Ngũ lão gia bất công:
"Loại chuyện tốt này, sao không nghĩ tới Khuê ca? Khuê ca còn lớn hơn so với tên tiểu súc sinh kia, đối nhân xử thế lại không kém, phong nghi cũng tốt, so với tiểu súc sinh kia càng thích hợp hơn!"
Tưởng tượng đến Trình Khanh đi theo Ngũ lão gia lên kinh, nương tang sự Trình Dung không biết kết bạn với bao nhiêu đại quan quý nhân, Chu lão phu nhân liền tâm hoả bay lên.
Trên đời này chính là có người như vậy, một mặt nói nữ nhi chưa gả đã c. h. ế. t là không may mắn, sợ đen đủi nhiễm thân, nhưng mà khi có chỗ lợi, lại ngại Ngũ lão gia không có nghĩ đến nhị phòng đầu tiên.
Chỉ nghĩ đòi lấy không muốn trả giá, đi khắp thiên hạ cũng khó gặp phải chuyện tốt như vậy được không!
Chung thị không tán đồng bà mẫu đi nháo sự, nhưng lời bà mẫu nói lại đều nghe vào tâm.
Trình Khanh có tiền đồ hay không, Chung thị có thể mặc kệ, nhưng liên quan đến nhi tử Trình Khuê của nàng đích xác không nên, có thể mang Trình Khanh đi, sao không thể mang cả Trình Khuê đi cùng?
Trình Khuê cũng không ném mặt mũi Trình thị Nam Nghi!
Tựa như bà mẫu nói, so với Trình Khanh gầy yếu đơn bạc, phong nghi của Trình Khuê càng tốt hơn, càng có thể diện.
Ngũ lão gia thật là quá bất công.
Duy nhất có thể an ủi Chung thị chính là Trình Khuê không dính chỗ tốt, cũng không bỏ xuống việc học, Trình Khanh đi kinh thành một đi một về lăn lộn hết ba bốn tháng, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng sang năm thi hương sao?
Chu lão phu nhân thúc giục Chung thị mau phái người đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, việc Trình Dung táng nhập phần mộ tổ tiên cũng không thể thỏa hiệp.
......
Hẻm Dương Liễu.
Trình Khanh phong trần mệt mỏi về nhà, Liễu thị lôi kéo nàng nhìn một phen, nói nàng gầy.
← Ch. 169 | Ch. 171 → |