← Ch.163 | Ch.165 → |
Tiêu Vân Đình chợt thân cận, làm Nhu Gia cho rằng chính mình đã chờ được mây tan thấy trăng sáng, trong mắt tràn ngập đều là Đình biểu ca, xem nhẹ Trình Khanh bọn họ.
Về phần Tiêu Vân Đình vì sao lại bảo ba người Trình Khanh ngủ lại, tất nhiên là vì suy nghĩ cho nàng, không muốn hành vi của nàng quá chói mắt bị người nghị luận.
Trong lúc nhất thời, Nhu Gia ngay cả đầu lưỡi cũng ngọt.
Nhớ tới Tiêu Vân Đình đưa khăn gấm bên người cho Trình Khanh, lại b. ắ. n cho Trình Khanh một con mắt hình viên đạn.
Một cái khăn gấm mà thôi, căn bản không có ý nghĩa gì nha.
Trình Khanh dung mạo bình thường, cho Nhu Gia cảm giác an toàn lớn nhất!
Trình Khanh nghĩ thầm, Tiêu Vân Đình quả nhiên là cố ý, làm chính mình và Nhu Gia huyện chúa ngủ lại trong một thôn trang suối nước nóng, Trình Khanh hoài nghi chính mình khả năng sẽ không nhịn được nửa đêm bò dậy một đao thọc c. h. ế. t Nhu Gia.
"Sư huynh ——"
"Thịnh tình của Tiêu thế tử không thể chối từ, vậy ngày mai hẵng trở về thành đi."
Mạnh Hoài Cẩn đêm nay rõ ràng là ở trạng thái không đúng, Trình Khanh cũng không biết phải làm sao sửa lại hắn, nàng tổng không thể một mình trở về thành.
Đừng đùa, không có Mạnh Hoài Cẩn thân thủ bất phàm đưa đi, Trình Khanh nào dám đi đêm một mình.
Nàng tay nhỏ chân nhỏ, còn chưa đủ cho sơn tặc, cướp đường nhét kẽ răng.
Trình Khanh cũng chỉ đành ở lại.
Tỳ nữ Tiêu Vân Đình phái tới hầu hạ nàng, giúp nàng lấy mảnh sứ vỡ trong tay ra, cẩn thận băng bó, lại kiệt lực giới thiệu suối nước nóng trong thôn trang, nói trước khi ngủ ngâm một chút có thể thư giãn, tốt cho giấc ngủ.
Ha hả.
Suối nước nóng là thực tốt, đáng tiếc nàng không dám cởi quần áo đi xuống ngâm.
Nhưng Trình Khanh rốt cuộc ý thức được không đúng chỗ nào.
Mặc kệ là khi Tiêu Vân Đình đi đến Thượng Thư phủ, hay là Trình Khanh tới thôn trang suối nước nóng Tiểu Thang Sơn, cũng chưa nhìn thấy tỳ nữ tên Tiểu Kế kia!
Chẳng lẽ Tiêu Vân Đình rốt cuộc đã phát hiện ra tỳ nữ ở bên người chính mình có bao nhiêu lệnh người chán ghét?
Không thể nào.
Tiểu Kế tự đại, tuyệt đối là do Tiêu Vân Đình dung túng.
"Sao không thấy Tiểu Kế đâu?"
Tỳ nữ hầu hạ Trình Khanh cười trả lời: "Công tử nhận thức Tiểu Kế tỷ tỷ sao? Tiểu Kế tỷ tỷ là người bên cạnh thế tử, tự nhiên đang hầu hạ thế tử."
Nói bậy.
Hôm nay cả ngày cũng chưa nhìn thấy Tiểu Kế xuất hiện ở bên người Tiêu Vân Đình.
Nhưng biểu tình của tỳ nữ không có khác thường, hẳn là Tiểu Kế kia cũng không có bị thất sủng.
Trình Khanh lòng dạ hẹp hòi rất là thất vọng!
Đuổi đi mọi hạ nhân trong phòng, Trình Khanh mặc cả áo ngoài nằm xuống giường đệm, nàng ngủ ở địa bàn của Tiêu Vân Đình ngay cả quần áo cũng không dám cởi, rốt cuộc Tiêu Vân Đình cũng là một tên bệnh kiều có hứng thú sẽ phái người nửa đêm vào nhà mời đi.
Buổi tối không cần ngủ sao?
Trình Khanh hoài nghi Tiêu Vân Đình có thể là hàng năm mất ngủ, chính hắn ngủ không tốt, cũng không thích người khác có thể ngủ ngon.
Nàng không ngủ, nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Tới nửa đêm, nàng nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ, thế nhưng một chút cũng không ngoài ý muốn.
"Ai!"
"...... Là ta."
"Mạnh sư huynh?"
Di, lại có thể không phải Tiêu Vân Đình, mà là Mạnh Hoài Cẩn.
Trình Khanh vội vàng xuống giường mở cửa sổ ra.
Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng nhảy vào, động tác uyển chuyển tiêu sái, ánh mắt cũng không có mơ màng hồ đồ như vừa rồi.
Đây mới là Mạnh Hoài Cẩn mà Trình Khanh quen thuộc.
Mạnh Hoài Cẩn có thể là đã hồi phục, cũng có thể là hiện tại chỉ có hắn và Trình Khanh, không cần diễn kịch ——
"Ta suy nghĩ, lời Tiêu Vân Đình hôm nay, ít nhất cũng có tám phần là thật, còn có hai phần là giả! Mà là thật, hay giả, liền phải do chính chúng ta đi kiểm chứng, ngươi đừng ngây ngốc bị hắn nắm cái mũi dắt đi."
Mạnh Hoài Cẩn không lãng phí thời gian đi vào thẳng chủ đề, Trình Khanh cũng không vòng vo cùng hắn:
"Ta cũng nghĩ như vậy, chín câu thật một câu giả dối là không dễ dàng bị vạch trần nhất, nguyên nhân cái c. h. ế. t của Dung cô cô khẳng định không làm giả được, thắt cổ tự vẫn là dấu vết vô pháp che lấp, Tiêu Vân Đình nếu ngay cả điểm này cũng nói dối, đợi ta trở lại Thượng Thư phủ sẽ có thể dễ dàng vạch trần hắn. Bức tử Dung cô cô, hẳn chính là những người Tiêu Vân Đình nói, nhưng không phải chỉ có mấy vị kia, từng người bọn họ ở trong sự kiện này đảm đương nhân vật gì, còn cần phải kiểm chứng!"
Trong mắt Mạnh Hoài Cẩn có nhận đồng, "Ngươi có hoài nghi là tốt nhất, ta sợ Tiêu Vân Đình nói cái gì, ngươi liền tin cái đó."
Trình Khanh tưởng trợn trắng mắt.
Kia sao có thể!
Không có ai là có thể tin trăm phần trăm, bản chất của nhân loại là ích kỷ, có tư tâm, sẽ nói dối.
"Điểm đáng ngờ thứ nhất là, Tiêu Vân Đình nói Nhu Gia huyện chúa không dung được người khác nổi bật quá nàng, cho nên muốn tìm Dung cô cô gây phiền toái...... Lời này đột nhiên nghe tới không có tật xấu gì, Nhu Gia huyện chúa là tính tình gì, ngay cả ta lần đầu tiên thấy nàng cũng có thể cảm giác ra được. Nhưng Nhu Gia huyện chúa ngu xuẩn, Phúc Trinh Trưởng công chúa cũng không thể ngu xuẩn như vậy, Nhu Gia tuy là nhìn Dung cô cô không vừa mắt, nhưng vì sao nhất định phải chọn ở lần đầu tiên Dung cô cô tiến cung liền động thủ? Đây chính là chói lọi vả mặt Thái Hậu, Dung cô cô dù sao cũng là 'ân nhân cứu mạng' của Thái Hậu!"
Thái Hậu hạ chỉ triệu Trình Dung tiến cung, Trình Dung còn chưa có ra cung đã bị Nhu Gia giáo huấn, Thái Hậu khẳng định không xuống được đài.
Phúc Trinh Trưởng công chúa có thể được hoàng đế sủng ái, mặc kệ ở bên ngoài hành sự như thế nào, ít nhất sẽ không đối nghịch cùng hoàng đế và Thái Hậu, trong mắt hai vị này tất nhiên là cực hiểu chuyện.
Nhu Gia làm Thái Hậu không xuống được đài, Thái Hậu không trách phạt Nhu Gia, cũng sẽ ghi lại ở trong lòng.
Cùng tồn tại ở kinh thành, Nhu Gia có rất nhiều cơ hội có thể giáo huấn Trình Dung, đặc biệt là sau khi vết thương của Trình Dung khỏi hẳn, sẽ phải một lần nữa xuất hiện ở trong giao tế kinh thành, Nhu Gia là huyện chúa, Trình Dung cũng là huyện chúa, hai người sẽ không chỉ có thể chạm mặt ở trong cung!
Là cái gì, thúc đẩy Nhu Gia một khắc cũng không thể chờ, muốn ở trong hoàng cung nhiều người nhiều miệng xuống tay với Trình Dung?
Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu, đối thượng với ánh mắt nghi hoặc của Trình Khanh:
"Ngươi nói chính là thứ nhất, còn có thứ hai. Theo ta được biết, người muốn Dung tiểu thư làm hoàng tử phi căn bản không phải đại hoàng tử, đại hoàng tử là người có dã tâm bừng bừng, lại bởi vì chiếm vị trí trưởng tử, đối với vị trí Thái Tử đã giống như nắm trong tay, hắn rất là yêu quý vỏ bọc của chính mình, ở ngoài cung cũng không chịu phóng túng, sao có thể ở trong cung khinh nhục Dung tiểu thư, lưu lại một khuyết điểm cho Hoàng Thượng?"
Mạnh sư huynh quả nhiên không có mê mang.
Vừa rồi thất hồn lạc phách, phỏng chừng cũng ba phần thật bảy phần giả, là thủ đoạn mê hoặc Tiêu Vân Đình.
Mạnh Hoài Cẩn nói đại hoàng tử không ngốc, Trình Khanh thực có thể lý giải. Con cháu hoàng thất đều được thừa hưởng giáo dục tinh anh, trừ phi hoàng đế chỉ có một người con trai độc nhất, phàm là số lượng hoàng tử nhiều, liền không có ai là đồ ngốc.
Không phải nói hoàng thất không sinh ra con trai có chỉ số thông minh thấp, mà là con trai có chỉ số thông minh thấp rất khó sống đến thành niên.
Đường đường là hoàng tử, dù cho chưa cưới chính phi, bên người cũng không thiếu nữ nhân, sao lại cơ khát đến mức muốn ở trong cung xuống tay với Trình Dung?
Vì sắc, không quá có khả năng.
Vì Trình thị Nam Nghi sau lưng Trình Dung...... Vậy càng não tàn, nhà ai có khuê nữ bị người làm bẩn, còn phải khuynh lực đi trợ giúp người nọ cướp lấy ngôi vị hoàng đế?
Đại hoàng tử làm như vậy, không phải muốn cùng Trình thị kết thân, là muốn cùng Trình thị kết thù!
"Đây là hai điểm đáng ngờ, ta cũng hoài nghi việc này có người khác ở phía sau màn quạt gió thêm củi, Dung cô cô sống không được, là bởi vì nàng liên quan vào bên trong hoàng thất, các hoàng tử sôi nổi thành niên, hoàng đế chậm chạp không phong thái tử, Dung cô cô là người bị hại thứ nhất vì ngôi vị kia, lại không phải là một người cuối cùng!"
Trình Khanh là thật sự sầu lo.
Nhu Gia vì sao muốn vội vàng đối phó Trình Dung.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |