← Ch.157 | Ch.159 → |
Quản gia muốn đưa Trình Khanh về nơi nghỉ, Trình Khanh lại hỏi quản gia muốn ngựa:
"Không cần, ta tưởng cùng Mạnh sư huynh ôn chuyện, thay ta dắt ngựa đến đây đi!"
Trình Khanh tuy rằng tuổi không lớn, quản gia lại không dám có lệ.
Đây chính là tiểu tam nguyên của tộc, vừa rồi ở trên linh đường ngay cả Thượng Thư đại nhân cũng dám cãi, quản gia không dám vuốt râu hùm —— Ngũ lão gia đến kinh thành, ngay cả cháu ruột cũng chưa mang, trong tộc nhiều con cháu như vậy chỉ dẫn theo một mình Trình Khanh, có thể thấy được rất coi trọng và yêu thích Trình Khanh.
"Khanh thiếu gia, bên ngoài lạnh như vậy, nơi nơi đều trụi lủi, không hoa cũng không cỏ, ngài tưởng cùng Mạnh Trạng Nguyên ôn chuyện, không bằng để tiểu nhân thế nhị vị an bài một địa phương thanh tĩnh ấm áp, cũng không chậm trễ chuyện của ngài......"
Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, Trình Khanh cũng không kiên trì.
Quản gia rất nhanh liền thu thập một phòng, mời Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn đi qua, Trình Khanh học theo, cũng cưỡng chế bọn hạ nhân dời đi, còn mở rộng cửa sổ ra, ngăn chặn khả năng có người nghe lén.
Sau đó nàng đổ một ly trà cho Mạnh Hoài Cẩn:
"Dung cô cô mới mất, ta là cháu trai cũng muốn giữ đạo hiếu, chỉ có thể lấy trà thay rượu cùng sư huynh uống một bữa."
Trình Khanh bày ra trận trượng như vậy, Mạnh Hoài Cẩn làm sao có thể không hiểu!
Uống lên trà Trình Khanh kính, hắn phải nói cho Trình Khanh chân tướng, ít nhất là những gì chính mình biết đến.
Mạnh Hoài Cẩn nhớ tới linh đường lạnh băng.
Nhớ tới phong hào rất là buồn cười của Trình Dung.
Nhớ tới trước khi rời đi Nam Nghi, Trình Dung đuổi theo thuyền của hắn, hỏi hắn vì sao trước khi làm Giải Nguyên không phản đối hôn sự, sau khi trở thành Giải Nguyên lại không đồng ý, hay bởi vì nữ nhi Trình thị không xứng với chí hướng rộng lớn của hắn, chậm trễ hắn với đến quý nhân...... Hắn muốn Trình Dung hết hy vọng, liền theo Trình Dung nói "Đúng vậy", Trình Dung tát hắn một cái, mắng hắn là người nhu nhược.
"Mạnh Hoài Cẩn, ngươi hỗn đản, vì không cưới ta, ngươi ngay cả thanh danh vong ân phụ nghĩa cũng dám nhận, ngươi thật là xem thường ta, chẳng lẽ nhi lang tốt khắp thiên hạ đều đã c. h. ế. t sạch, Trình Dung ta nhất định phải gả cho ngươi sao?"
Trình Dung tát hắn một cái, không phải bởi vì hắn cự hôn, là cho rằng hắn coi thường nàng.
Hiện tại nghĩ đến, lời Trình Dung nói, hắn mỗi một chữ đều nhớ rõ.
Hắn cũng nhớ rõ bộ dáng khi Trình Dung cười rộ lên.
Tết Nguyên Tiêu năm Thừa Bình thứ ba, hắn đã gặp qua Trình Dung.
Nếu không phải...... Hắn và Trình Dung đã sớm thuận theo lệnh của cha mẹ, lời người mai mối kết làm vợ chồng.
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ nghĩ liền thất thần, thẳng đến khi Trình Khanh nhẹ nhàng khụ một tiếng, Mạnh Hoài Cẩn mới nhớ tới Trình Khanh còn đang đợi hắn giải thích nghi hoặc.
"Mười bảy tháng trước, qua tết Nguyên Tiêu không đến hai ngày, Dung tiểu thư cùng Thượng Thư phu nhân tiến cung hướng Thái Hậu tạ ơn. Các nàng ở Thọ Khang Cung bồi Thái Hậu nói chuyện, sau khi rời khỏi Thọ Khang Cung, Thượng Thư phu nhân bị Thục phi nương nương phái người mời đi, Dung tiểu thư liền do cung nữ Thọ Khang Cung dẫn trở lại thiên điện Thọ Khang Cung chờ...... Sau đó Dung tiểu thư liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một ngày kia đã xảy ra chuyện gì, Mạnh mỗ cũng không thể hiểu hết, mười tám tháng giêng, trong cung trả về xác c. h. ế. t của Dung tiểu thư, hoàng đế hạ chỉ hậu táng Dung tiểu thư, lại cho Dung tiểu thư thêm phong hào 'Nhu Bình'."
Mạnh Hoài Cẩn nói xong khựng lại, Trình Khanh ha hả cười lạnh:
"Sư huynh cũng cảm thấy phong hào 'Nhu Bình' này cực kỳ chói tai sao, ngươi nói chỉ là biểu tượng, Dung cô cô tử tuyệt không phải thương thế tái phát mà c. h. ế. t đúng hay không?"
Đương nhiên không phải!
Ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn phát lạnh.
"Xác c. h. ế. t của Dung tiểu thư được nhập liệm ở trong cung, trả về Trình gia, trong cùng một ngày, trong cung xử lý không ít cung nhân, những người đã từng chứng kiến đều không thấy đâu, người dư lại dù cho biết chân tướng cũng tuyệt sẽ không nói ra miệng. Đáng tiếc người trong hoàng cung nhiều, nơi nào giấu được bí mật, Dung tiểu thư và thượng thư phu nhân trắng đêm chưa về, ở lại trong cung đêm hôm đó, ngự y cũng không được triệu vào khám!"
Ân nhân cứu mạng của Thái Hậu, huyện chúa do hoàng đế đích thân phong, ở khi tiến cung tạ ơn tái phát thương thế, chẳng lẽ không mời ngự y tận tâm trị liệu?
Ngay cả ngự y cũng chưa kinh động, đây nơi nào là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của Thái Hậu.
—— cho nên Trình Dung căn bản không có vết thương cũ tái phát! Hoàng đế dùng một đạo thánh chỉ che đậy nguyên nhân c. h. ế. t chân chính của Trình Dung, tận khả năng bịt miệng cung nhân, rồi lại không chịu ở trên chi tiết tiêu phí công phu, ngay cả kết luận mạch chứng của ngự y viện cũng không thay đổi!
Đây là cảm thấy, một đạo thánh chỉ xuống dưới, là khổ là ngọt, Trình gia đều chỉ có thể tiếp thu cách nói 'bị thương nặng không trị', sẽ không miệt mài theo đuổi, lười đi chiếu cố chi tiết?
Trình Khanh lẳng lặng nghe, không làm đánh giá.
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy nàng quá mức bình tĩnh, dù cho chính hắn vừa mới biết được cũng dị thường tức giận.
"Đêm Dung tiểu thư không ra cung, còn có người khác cũng không ra cung, Nhu Gia huyện chúa nữ nhi của Phúc Trinh Trưởng công chúa, nàng và Phúc Trinh Trưởng công chúa đều ở Càn Thanh cung. Càn Thanh cung là tẩm cung của hoàng đế, Phúc Trinh Trưởng công chúa mặc dù muốn lưu tại trong cung, cũng không nên ở Càn Thanh cung."
Trình Khanh nhanh chóng bắt được mấu chốt:
"Sư huynh cho rằng Dung cô cô c. h. ế. t có quan hệ cùng Phúc Trinh Trưởng công chúa và Nhu Gia huyện chúa?"
Mạnh Hoài Cẩn không nói gì, nhưng biểu tình kia, hiển nhiên là có cùng loại ý tưởng với Trình Khanh.
Phi tử ngủ lại tẩm cung của hoàng đế thực bình thường.
Trưởng công chúa và huyện chúa lưu lại tẩm cung của hoàng đế liền rất không bình thường!
Phúc Trinh Trưởng công chúa.
Trình Khanh phân biệt rõ phong hào này một chút, vừa nghe liền biết là rất được sủng ái.
Nữ nhi của công chúa là huyện chúa, phong hào Nhu Gia...... Trình Khanh một chút nghĩ tới phong hào của Trình Dung là 'Nhu Bình'. Hoàng đế có lẽ là thấy Nhu Gia huyện chúa, thuận miệng liền cho Trình Dung phong hào 'Nhu Bình'?
Như vậy, khi hoàng đế hạ chỉ, Nhu Gia huyện chúa chính là người chứng kiến!
Nếu có thể gặp Nhu Gia huyện chúa này một lần thì tốt rồi.
Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu, "Nhu Gia huyện chúa tính tình kiêu căng, bởi vì gia thế và thánh sủng, quan viên tầm thường còn không được nàng để vào mắt, ngươi không dễ thấy được nàng."
Trình Khanh không tin.
"Trên đời này không có người nào là không có điểm yếu, mỗi người đều có uy hiếp, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa, dù cho muốn nhìn thấy bản thân hoàng đế cũng có khả năng!"
Nếu nàng chế tạo ra một điềm lành lớn, hoàng đế có lẽ sẽ triệu nàng tới hỏi chuyện.
Nhưng hoàng đế hiển nhiên sẽ không phối hợp để nàng điều tra, so với đế vương cao thâm khó đoán, vẫn là tiểu cô nương dễ lừa hơn một chút!
Trình Khanh đối với nữ tính có loại thương tiếc bản nang.
Nhưng loại thương tiếc này khi đề cập đến người nàng thân cận để ý, lại cái gì cũng đều không phải.
Nàng chính là hai mặt như vậy, không lấy làm hổ thẹn, cũng không cho rằng vinh dự, hết thảy chỉ là thuận theo lương tâm làm việc.
Đừng cùng nàng giảng tiết tháo, tiết tháo chính là dùng để rớt.
(*) Tiết tháo: Lòng dạ trong sạch ngay thẳng không đổi.
Trình Khanh cảm thấy chính mình có thể bất cứ giá nào, khả năng trong lời nói của nàng để lộ manh mối, Mạnh Hoài Cẩn không có khả năng nói thẳng:
"Trước không nói ngươi có thể nhìn thấy Nhu Gia huyện chúa hay không, dù cho gặp được, cũng không có khả năng khiến Nhu Gia huyện chúa thân cận ngươi, hơn phân nửa kinh thành đều biết, Nhu Gia huyện chúa thích thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình!"
Trình Khanh so với Tiêu Vân Đình kém quá xa.
Mạnh Hoài Cẩn nói trực tiếp, Trình Khanh cũng khó có thể tiếp thu.
Nàng hiện tại là thật sự tin tưởng đầu óc Nhu Gia huyện chúa không quá thông minh, lại có thể sẽ thích tên bệnh kiều Tiêu Vân Đình kia. Bệnh kiều rất biến thái, thấy Tiêu Vân Đình hẳn nên đi đường vòng, mà không phải chủ động sáp đến bên người!
← Ch. 157 | Ch. 159 → |