← Ch.122 | Ch.124 → |
Thi Thi mang theo tỳ nữ chặn đường rời đi.
Không có náo nhiệt để xem, đám người vây quanh xe ngựa Trình gia tự nhiên tan.
Quần chúng vây xem như lọt vào trong sương mù, đây là đã xảy ra chuyện gì nha, kỹ nữ Minh Nguyệt Lâu cho người ngăn cản xe ngựa của Án Đầu phủ thí năm nay, hai người nói nói mấy câu, Trình Khanh tặng cho Thi Thi một trăm lượng bạc, lại không đầu không đuôi tan đi.
Một chút cũng không ái muội.
Người xem náo nhiệt đều cảm thấy không thú vị.
Chỉ ẩn ẩn bắt được trọng điểm, Thi Thi Minh Nguyệt Lâu nói chính mình phải rời khỏi Tuyên Đô phủ.
Nhưng chuyện này lại liên quan gì đến Trình Khanh!
Hai người đứng chung một chỗ, vóc dáng của Trình Khanh so với Thi Thi còn lùn hơn, nói Trình Khanh đi thanh lâu tìm hoa hỏi liễu tuyệt đối là bậy bạ, hai người như vậy một chút đều không xứng đôi.
Mấy tộc huynh của Trình Khanh lại minh bạch nội tình.
Trên đường trở về Nam Nghi, nhìn Trình Khanh đều không biết nên nói cái gì.
"Tiểu lang vẫn là mềm lòng, Thi Thi chính là đầu bảng Minh Nguyệt Lâu, dù cho phải rời khỏi Tuyên Đô phủ, trên người cũng sẽ không thiếu bạc, tiểu lang cho nàng một trăm lượng lộ phí, thật là......"
Thật là có tâm thương hương tiếc ngọc nha!
Tộc huynh nói nửa tiếng chính mình đều cười.
Thương hương tiếc ngọc không phải khuyết điểm, Trình Khanh nếu thật là ý chí sắt đá, bọn họ còn không dám yên tâm lui tới cùng Trình Khanh.
Trình Khanh chỉ cười cười, không có giải thích.
Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao! Dù sao Thi Thi cũng là làm sinh ý phong nguyệt, nàng rời khỏi Tuyên Đô phủ còn có địa phương khác. Nhưng Trình Khanh một chút đều không nghĩ đại nương tử lại bị người nghị luận, Thi Thi có thể rời đi đương nhiên là tốt nhất.
Về phần đối với Thi Thi có công bằng hay không?
Trình Khanh không rảnh lo.
Khi thu lễ vật của Tề Duyên Tùng, cũng không thấy Thi Thi khiêm nhượng nha.
Chuyện này, Trình thị Nam Nghi đảm đương nhân vật rất cường ngạnh, người tốt và người xấu vốn dĩ rất khó định ra ranh giới, đối với Trình Khanh tới nói, nàng hiện tại chỉ có năng lực lớn như vậy, đương nhiên muốn chiếu cố tốt cho thân nhân bên người trước.
Ở trong lòng nàng, mười Thi Thi thêm lên cũng không nặng bằng một ngón tay của đại nương tử......
Một trăm lượng bạc không phải lương tâm của Trình Khanh, lương tâm nàng nhẹ như lông hồng, khả năng một lượng bạc cũng không đáng. Nhưng Trình Khanh có tiêu chuẩn hành sự của chính mình, nếu không thể một lần nhổ cỏ tận gốc, vậy không ngại lưu một đường ngày sau còn gặp lại.
Mấy tộc huynh hoàn toàn đã hiểu lầm, Trình Khanh hiển nhiên cũng sẽ không cố tình giải thích.
Tâm thương hương tiếc ngọc có một chút, chỉ là rất ít, rất ít!
Ra khỏi Tuyên Đô phủ, tương phản với phương hướng mấy người Trình Khanh trở về huyện Nam Nghi, Thi Thi đồng dạng Đang thúc giục mã phu khởi hành.
Tỳ nữ Hồng Tiêu vẫn tức giận: "Trình Khanh kia thật là đáng giận, một chút tâm đồng tình đều không có, còn tưởng rằng hắn tuổi tác nhỏ, da mặt mỏng, khẳng định sẽ không ở trước mặt mọi người cự tuyệt thỉnh cầu của cô nương, nào ngờ cũng là người xấu.". Truyện Tổng Tài
"Được rồi, chúng ta đã sớm tính toán phải rời khỏi Tuyên Đô phủ, đi tìm Trình Khanh cũng chỉ là thử một lần nhìn xem có đường sống cứu vãn hay không mà thôi. Hắn tuổi tác tuy nhỏ, có thể đánh bại nhiều thí sinh đoạt được Án Đầu phủ thí như vậy, lại há là dễ lừa gạt...... Không chấp nhận cho ta ở lại Tuyên Đô phủ không phải Trình Khanh, mà là Trình thị Nam Nghi, cũng không có can hệ với hắn."
Thi Thi cũng thập phần ảo não.
Loại bao cỏ trong bụng trống trơn như Tề Duyên Tùng, Thi Thi cũng không chỉ đã từng lừa gạt một hai tên, không có nhóm bao cỏ truy phủng, danh kỹ từ đâu ra giá trị con người?
Chỉ không nghĩ tới Tề Duyên Tùng lại có hôn ước cùng tỷ tỷ Trình Khanh.
Trình, Tề hai nhà lui hay không lui hôn không quan hệ, cố tình là Thi Thi lại thành nguyên nhân làm hai nhà từ hôn, huyện Nam Nghi truyền ồn ào huyên náo, Thi Thi nhất thời diễm danh lan xa, không những không có bị ảnh hưởng, ân khách muốn gặp nàng một lần càng nhiều!
Tề gia phái người muốn tìm phiền toái cho nàng, đều bị Minh Nguyệt Lâu chắn trở về.
Trình thị Nam Nghi cũng chào hỏi qua, không đồng ý Thi Thi Minh Nguyệt Lâu dùng việc đoạt phu trong tay Trình Tuệ làm mánh lới kiếm khách. Minh Nguyệt Lâu không để ý tới Tề gia, lại không có biện pháp cự tuyệt Trình thị Nam Nghi, không tình nguyện đáp ứng.
Đó là chuyện năm trước.
Tháng trước, bỗng nhiên tình thế thay đổi, Trình thị Nam Nghi không những không cho Minh Nguyệt Lâu lấy sự kiện đoạt phu làm mánh lới lôi kéo khách, còn không cho Thi Thi tiếp tục lưu tại Tuyên Đô phủ.
Tuyên Đô cách Nam Nghi quá gần, sự tồn tại của Thi Thi gây tổn hại đến mặt mũi của nữ nhi Trình thị!
Cây rụng tiền vất vả bồi dưỡng không thể nói thả liền thả, đổi một địa phương khác tái tạo thanh thế, Thi Thi còn có thể vì Minh Nguyệt Lâu kiếm tiền.
Trước khi đi đến tìm Trình Khanh xoát một đợt cảm giác tồn tại, chính là vì tạo thế cho Thi Thi.
Đáng tiếc Trình Khanh cũng không phối hợp, một hồi náo nhiệt bị diệt trừ trong vô hình.
Trình Khanh là dạng người gì Thi Thi còn chưa có minh bạch, nhưng khi nàng đối thượng với Trình Khanh lại không dám cùng đối phương tranh chấp.
Không quan hệ với tuổi tác, chính là nói không ra cảm giác kia.
Xe ngựa lung lay xuất phát, Thi Thi cầm ngân phiếu Trình Khanh cho nàng ra, bỗng nhiên cảm khái với tỳ nữ Hồng Tiêu vẫn còn đang tức giận:
"Ta thật hâm mộ Trình đại nương tử."
"Con gái của nhà quan, ai không hâm mộ, không có Tề gia Nhị công tử, cũng có thể tìm được việc hôn nhân tốt khác......"
Hồng Tiêu lẩm bẩm tự nói, vì Thi Thi bất bình, cũng hoài cảm cho bản thân.
Vừa vào tiện tịch, liền chung thân không có trông cậy vào.
Thi Thi lại lắc đầu, "Ta không hâm mộ gia thế của Trình đại nương tử, ta hâm mộ nàng có một đệ đệ tốt."
Hôn sự không ổn, liền lui.
Có người gây trở ngại đến Trình đại nương tử, liền đuổi đối phương đến rất xa.
Loại cảm giác được bảo hộ này, Thi Thi chưa bao giờ thể hội quá!
"Hồng Tiêu, ta có cảm giác, chúng ta cũng nhìn thấy Trình án đầu."
......
Trình Tuệ được đầu bảng Minh Nguyệt Lâu hâm mộ, lúc này đang ở hẻm Dương Liễu chờ đợi.
Tư Mặc đang cùng nàng nói chuyện điền trang, Trình Tuệ có hơi chút thất thần.
"Tư Mặc, ngươi nói tiểu lang bao lâu sẽ tới nhà?"
"Tiểu nhân không biết, người báo tin hôm qua đã trở về đến Nam Nghi, thiếu gia bọn họ hôm nay cũng nên trở về đi."
Lời này đã hỏi vài lần, người hỏi không chê phiền, người đáp cũng không có không kiên nhẫn.
Không tồi, ngày hôm qua phủ thí vừa yết bảng, gia phó ngũ phòng liền trở về Nam Nghi báo tin.
Trình Khanh thiếu gia lại trúng đầu danh phủ thí, lại lần nữa bắt được 'Án Đầu'...... Huyện thí, phủ thí cùng viện thí, cũng được xưng là tiểu tam nguyên, Trình Khanh trúng liền hai nguyên, Trình gia từ trên xuống dưới là hỉ khí dương dương.
Đừng nói Tư Nghiên và Tư Mặc hai gã sai vặt đã đi theo Trình gia trải qua giai đoạn khó khăn, ngay cả hạ nhân mới mua về thấy Trình Khanh ở trên khoa khảo có tiền đồ, khi làm việc cũng thập phần ra sức.
Người báo tin vừa đi, hai nha đầu đều không cần Liễu thị cố ý phân phó, từng người xách thùng nước, dùng giẻ chà lau trong nhà ngoài nhà sạch sẽ, chờ đón Trình Khanh trở về!
Làm hạ nhân không có nhiều lý tưởng lắm, đi theo gia chủ có phát triển không ngừng, cuộc sống liền sẽ không quá kém.
Trình Tuệ liên tiếp thất thần, rốt cuộc chờ được thân ảnh Trình Khanh xuất hiện ở hẻm Dương Liễu, các hàng xóm láng giềng quá nhiệt tình, bắt gà vịt muốn nhét cho Trình Khanh, Trình Khanh thật vất vả mới chen được về nhà, trên cánh tay còn treo một con cá chép lớn, là ai sấn loạn đưa cho, nàng cũng không biết.
Ba tỷ muội Trình Tuệ nhìn thấy thật vui vẻ, Trình Khanh đưa cá cho nữ đầu bếp:
"Buổi tối thêm đồ ăn!"
Trình Khanh rốt cuộc là không ăn được món cá chép kho tàu kia, nàng vừa mới nghỉ chân ở trong nhà một lúc đã được Ngũ lão gia sai người tới gọi đi.
← Ch. 122 | Ch. 124 → |