← Ch.114 | Ch.116 → |
Lý tri huyện liền phái người đứng ở trong viện cao giọng dò hỏi:
"Chu ma ma và Trình Khanh khi nào kết thù?"
"Chu ma ma mướn người phá hư Trình Khanh tham gia huyện thí, người nhà họ Chu có biết không!"
"Chu ma ma bị bệnh hiểm nghèo gì, mời đại phu nhà ai, kết luận mạch chứng ở đâu......"
Mấy câu hỏi này đều chọc trúng chỗ hiểm, Chu thị ở trên giường mồ hôi lạnh đầm đìa, vẫn là Trình Tri Tự không thể nhịn được nữa, bày ra bộ tịch quan viên đuổi người huyện nha đi ra ngoài.
Chu thị toàn bộ thoái thác không biết gì, đẩy sự tình đến trên người Chu ma ma đã chết.
Khi nào kết thù nàng sao biết!
Chẳng lẽ làm chủ nhân còn muốn đi tìm tòi nghiên cứu ý tưởng của nô tỳ sao?
Lý tri huyện không chịu thua.
Nô tỳ là tài sản riêng của chủ nhân, dù cho Chu thị nói không biết gì, Chu ma ma hầu hạ bà phạm tội, chủ nhân như Chu thị cũng có lỗi thất trách.
Chu thị có cáo mệnh trong người, không thể đánh trượng, Lý tri huyện cuối cùng vẫn là phạt bạc xong việc, lại ký công văn truy nã con thứ hai của Chu ma ma.
Số bạc này là bồi thường cho khổ chủ Trình Khanh.
Bởi vì Lý tri huyện phán quyết, trong huyện đều đã biết việc này.
Chu thị nói chính mình không biết sự tình liền không biết thật sao?
Thoát được khiển trách của luật pháp, nhưng không trốn được chỉ trích của dư luận, ai cũng không phải đồ ngốc, Chu ma ma chỉ là một nô tỳ đang yên đang lành sao phải hại Trình Khanh, nô tỳ nhà ai có chủ ý lớn như vậy, còn không phải là vì chủ nhân làm việc sao!
Trình Tri Tự tưởng diễn thúc cháu tình thâm cũng không có tác dụng, bá tánh trong huyện đã nhận định là Chu thị không hiền từ, Chu ma ma là nghe lệnh hành sự.
Bá tánh trong huyện chỉ biết đến vụ án của Chu ma ma, nhưng bọn họ không biết chính là Trình Ngũ lão gia làm tộc trưởng, tự mình tới cửa răn dạy Chu thị, nói Chu thị nếu như còn tái phạm, hắn tất lấy thân phận tộc trưởng Trình thị thượng tấu triều đình xóa cáo mệnh của Chu thị, cũng mở từ đường ấn tộc quy thay đại huynh hưu thê!
Chu thị đã lớn tuổi, Ngũ lão gia nói muốn thay Trình nhị lão gia đã c. h. ế. t hưu thê, Chu thị vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, nhân tố bên ngoài nguyên nhân bên trong chồng thêm, bệnh tình của Chu thị trở nên nghiêm trọng, đại phu trong huyện không dùng được, lại từ phủ thành mời danh y, nhị phòng từ trên xuống dưới cũng không có vui mừng khi Trình Tri Tự thăng quan, mà tràn ngập trầm trọng và căng chặt.
Ngay cả Trình Khuê cũng hướng thư viện xin nghỉ về nhà hầu bệnh.
Ngũ lão gia không lưu tình, Trình Tri Tự cực bực, nhị phòng và ngũ phòng gần như ngay cả mặt ngoài bình thản cũng không duy trì được.
Một sự kiện nho nhỏ, quấy đảo cho nhị phòng người ngã ngựa đổ, chỉ có Trình Khanh không chịu ảnh hưởng.
Nếu nói có ảnh hưởng kia cũng là phương diện tốt.
Học sinh trong thư viện đều cảm thấy Trình Khanh quá thảm, phụ thân vì giữ được bạc cứu tế hi sinh vì nhiệm vụ, kế tổ mẫu lại không hiền từ, không dung được cô nhi quả phụ, cũng dung không được Trình Khanh dựa vào khoa cử trở nên nổi bật.
Nhắc tới nhị phòng, khó tránh khỏi lại đề cập đến Trình Khuê.
Trình Khuê thật sự nửa điểm đều không biết sao?
Chu thị không cho Trình Khanh xuất đầu, là không nghĩ làm Trình Khanh nổi bật áp qua cháu trai đi.
Mọi người nghị luận sôi nổi, tình cảnh lúc này của Trình Khuê liền giống như đúc Trình Khanh trước kia, nghi ngờ và thành kiến như lưỡi d. a. o sắc bén, như sương lạnh, đợi đến khi thiếu niên trở lại thư viện, có lẽ sẽ bị áp lực dư luận đánh sập!
Đối với việc này, Trình Khanh không tỏ ý kiến.
Chu thị làm chuyện xấu bị vạch trần, Trình Khuê mới có một kiếp này.
Trình Khuê muốn trách, cũng nên trách Chu thị.
......
"Ê, ngươi có hối hận hay không?"
Trong miệng Du Tam ngậm một cây cỏ, ngồi ở đầu tường hỏi Trình Khuê.
Hầu bệnh không phải chỉ nói ở ngoài miệng, đun dược, nếm dược và đút dược, đều là sự tình Trình Khuê phải làm. Hắn làm những việc này không có nửa điểm lừa gạt, Chu thị một tay nuôi lớn hắn, Trình Khuê đối với Chu thị có tình cảm rất sâu.
Tình cảm là một chuyện, đúng sai lại là một chuyện khác.
Du Tam hỏi hắn hối hận hay không, Trình Khuê lại hỏi, "Ngươi thì sao? Làm chuyện tốt không lưu danh, A Hiển ngươi có cảm thấy ủy khuất hay không."
Du Tam phi một tiếng nhổ cọng cỏ ra, "Tiểu gia cũng không làm chuyện tốt, Trình Khanh thiếu ta ba phần, tiểu gia sớm muộn gì cũng sẽ đòi lấy thập phần hồi báo!"
Về phần hỏi Trình Khanh đòi lấy thù lao gì, Du Tam hiện tại còn chưa có nghĩ ra.
Trình Tri Viễn đã được rửa oan, người ta không phải tham quan tham ô bạc, mà là quan tốt không chịu cùng tham quan thông đồng làm bậy bị hại bỏ mình, điểm xuất phát Du Tam công kích Trình Khanh đều không đứng được chân.
Theo lý, hắn hẳn là cùng Trình Khanh mỗi người đi một hướng, không liên quan đến nhau, nhưng lại không khống chế được chính mình, tìm Trình Khanh phiền toái đã thành thói quen của Du Tam, hiện tại bảo hắn không đi chú ý Trình Khanh nữa, Du Tam sẽ mờ mịt vô thố.
Du Tam thấy Trình Khuê cũng không có ý tứ hướng Trình Khanh tranh công, vỗ vỗ tay nhảy xuống tường:
"Trình Khanh tránh được một kiếp, hiện giờ ta lại thành ác khách vào trong phủ các ngươi không được hoan nghênh, ngươi vẫn nhanh trở lại thư viện đi, ta tới nhà ngươi một lần quá phiền toái!"
Trở lại thư viện?
Trình Khuê cũng muốn nhanh trở lại thư viện.
Tháng tư là phủ thí, qua phủ thí chính là viện thí, Trình Khanh đã sắp đuổi kịp hắn, nói không vội là giả.
Nhưng tổ mẫu bệnh chính mình lại không thể mặc kệ.
Còn có Chu ma ma đã chết.
—— nói đến cùng vẫn là hắn không đủ trí tuệ, nghe được tổ mẫu và Chu ma ma mưu tính liền rối loạn, Trình Khanh không bị hại, nhưng nhị phòng lại gánh ô danh lớn, Chu ma ma còn mất mạng.
Trong lúc nhất thời, trái tim Trình Khuê cũng giống như chiếc ấm thuốc trên bếp lò, nước sôi thầm thì quay cuồng chua xót.
Hắn nên làm như thế nào mới đúng?
Lương tâm và tình cảm, thật sự rất khó lưỡng toàn!
Trình Tri Tự lo lắng cho bệnh Chu thị, viết thư xin giúp đỡ, mời một vị lão ngự y ra tay.
Lão ngự y là có công phu thật, kinh nghiệm phong phú, kết hợp lời đồn nghe được trong huyện Nam Nghi liền minh bạch nguyên nhân gây ra bệnh của Chu thị.
Tâm bệnh còn cần tâm dược, lão ngự y bảo Trình Tri Tự trấn an Chu thị.
Hai mẹ con đóng cửa lại nói chuyện cái gì ai cũng không biết, sau mấy thang dược xuống bụng, bệnh của Chu thị quả thực chậm rãi tốt lên, không qua mấy ngày là có thể xuống đất đi lại.
Chu thị có thể xuống đất, việc thứ nhất chính là đuổi Trình Khuê trở lại thư viện.
"Khuê ca, tổ mẫu dựa vào cháu, cháu phải thay tổ mẫu tranh khẩu khí!"
Trình Khuê gật đầu.
"Cháu sẽ không làm tổ mẫu thất vọng, tổ mẫu cứ an tâm dưỡng thân thể cho tốt, không cần để ý tới chuyện khác."
Không cần lại cố tình nhằm vào Trình Khanh.
Hiện giờ chỉ coi như hai bên huề nhau, từ nay về sau hắn và Trình Khanh tranh chấp đều ở trên khoa khảo, tranh quang minh chính đại, "Cháu sẽ kiếm cho tổ mẫu phong thưởng cáo mệnh cao hơn!"
Trên khuôn mặt tiều tụy của Chu thị tất cả đều là vui mừng.
"Cháu là hài tử hiếu thuận, tổ mẫu chờ cháu hướng triều đình thỉnh phong."
Thỉnh phong cho mẫu thân và nương tử là thường lệ, vì tổ mẫu thỉnh phong liền không thấy nhiều lắm, nếu không có công tích lóa mắt, quan viên bình thường cũng không dám hướng triều đình há mồm.
Lúc này Chu thị làm sao dám đả kích tính tích cực của Trình Khuê, bà rất tin Trình Khuê sẽ có tiền đồ lớn, tin Trình Khuê có thể làm được hứa hẹn hôm nay.
Chu thị đưa cháu trai đến thư viện, lại muốn đuổi nhi tử Trình Tri Tự rời Nam Nghi đi nhậm chức.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |