← Ch.102 | Ch.104 → |
Nhưng hắn ngầm đồng ý Du Tam giáo huấn Trình Khanh, lại không nghĩ tới chặn tiền đồ Trình Khanh. Theo việc học của Trình Khanh tiến bộ, Trình Khuê thậm chí còn khát vọng cùng Trình Khanh ở trên khoa khảo phân cao thấp, Trình Tri Tự nói Trình Khanh không xứng làm đối thủ của hắn, Trình Khuê từng có một đoạn thời gian mê mang.
Mê mang qua đi, hắn một lần nữa kiên định ý nghĩ của chính mình.
Mặc kệ hắn về sau sẽ gặp được đối thủ lợi hại như thế nào, hiện giờ Trình Khanh đích xác có thực lực so cùng hắn, hắn không nên xem nhẹ Trình Khanh.
Nếu Trình Tri Viễn nhất định sẽ bị hạch tội, Trình Khuê thậm chí hy vọng phán quyết của triều đình tới chậm hơn một ít, để hắn nhìn xem Trình Khanh rốt cuộc có thể đi được bao xa!
Trình Khuê không nghĩ tới chính là, tổ mẫu không nhìn được Trình Khanh áp hắn một đầu, không nghĩ làm Trình Khanh lấy được huyện Án Đầu.
Khi Trình Khuê rời đi chính viện bước chân chột dạ.
Ngày mai chính là một hồi huyện thí cuối cùng.
Hắn nên thuận nước đẩy thuyền, làm bộ không có nghe thấy trù tính của tổ mẫu và Chu ma ma hay không?
Hay là thuận theo bản tâm, quang minh chính đại phân cao thấp cùng Trình Khanh......
"Trình Khuê, Trình Khuê!"
Cánh tay Trình Khuê bị bắt lấy, có người dùng sức lay động hắn.
Hóa ra hắn bất tri bất giác thế nhưng đã ra phủ, đang lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường cái huyện thành.
Người bắt lấy cánh tay hắn đúng là Du Tam.
A, Du Tam nhất định lại từ trong nhà trộm đi ra ngoài, Du tri phủ hiện tại đối với Du Tam cũng mắt nhắm mắt mở, Du Tam mới luôn có cơ hội chạy tới Nam Nghi.
Du Tam là vì Trình Khanh mà tới đây, ngày mai là một hồi huyện thí cuối cùng.
Du Tam chú ý không tầm thường với Trình Khanh.
Nếu Du Tam biết Trình Khanh phải vứt bỏ danh hiệu 'huyện Án Đầu', sẽ là phản ứng gì?
"Trình Khuê, ngươi có phải bị bệnh hay không, sắc mặt quá kém!"
Du Tam quan tâm bằng hữu, Trình Khuê mặt trắng bệch bỗng nhiên trở tay bắt lấy hắn: "A Hiển, ngươi muốn nhìn thấy Trình Khanh lấy được huyện Án Đầu không?"
Du Tam mạc danh chột dạ, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bạn tốt, ngữ khí không tốt, "Ta chán ghét hắn đều không kịp, sao muốn nhìn hắn lấy được huyện Án Đầu. Nhưng tiểu tử Trình Khanh kia đích xác có vài phần khảo vận, một huyện có nhiều thí sinh như vậy, thế nhưng Trình Khanh lại khảo tốt nhất, thật là kỳ quái!"
Du Tam hoài nghi Mạnh Hoài Cẩn trước khi lên kinh đã cho Trình Khanh bí tịch khoa khảo gì đó.
Hai người kia đang cất giấu bí mật lớn không thể lộ ra ánh sáng đi?
Tư duy của Du Tam phát tán càng ngày càng xa, lại nghe Trình Khuê lẩm bẩm tự nói:
"Nếu Trình Khanh ngày mai không đi khảo được một hồi cuối cùng, sẽ lỡ mất dịp tốt cùng huyện Án Đầu......"
Du Tam nháy mắt hoàn hồn.
"Trình Khanh vì sao không khảo một hồi cuối cùng?"
Sự tình không thích hợp.
Trình Khuê cũng không thích hợp.
Ánh mắt Du Tam trở nên sắc nhọn lên.
......
"Tiểu lang, hôm nay là một hồi huyện thí cuối cùng......"
Bốn tràng đều đứng đầu, đã khiến Liễu thị cùng ba tỷ tỷ phấn chấn vô cùng.
Liễu thị từ phản đối đến tiếp thu, lại cho tới bây giờ kích động vui mừng.
Liễu thị sợ Trình Khanh sẽ bị vạch trần thân phận nữ tử, rồi lại ở trên người Trình Khanh thấy được bóng dáng của vong phu, đứa nhỏ này thật là hoàn toàn kế thừa thiên phú đọc sách của Tri Viễn.
Trình Khanh sửa sang lại quần áo, đỉnh sương sớm ra cửa.
"Mẫu thân đừng lo lắng, con đã chuẩn bị tốt." Trong bụng có học thức, đề dù khó như thế nào nàng cũng không sợ.
Bọn nha dịch cùng đưa nàng đi khảo thí tươi cười đầy mặt hướng nàng vấn an, trong miệng nói lời cát tường, còn có người trực tiếp sửa lại xưng hô kêu nàng là 'Trình án đầu', trước ngạo mạn sau cung kính khiến Trình Khanh phải cảm thán tình đời hiện thực.
"Sai gia, ta còn chưa phải Án Đầu đâu......"
Trình Khanh chỉ ra điểm này, nha dịch chỉ cười.
Cùng so sánh với trận đầu huyện thí, hôm nay không khí thật sự thực nhẹ nhàng, thẳng đến khi Trình Khanh ở hẻm Dương Liễu nhìn thấy một người quen.
Du Tam ngồi trên lưng ngựa, hướng nàng cười lạnh, cảnh tượng thật quen thuộc, Trình Khanh nhớ lại ngày nàng đi thi vào thư viện Nam Nghi.
Giơ cao đèn lồng vừa thấy, người trên lưng ngựa thật là Du Tam.
Du Tam hẳn vẫn còn bị nhốt lại mới đúng, sao lại tới Nam Nghi.
Ai, nhà Du tri phủ cấm đoán thật là quá sơ sài, Trình Khanh cho rằng Du Tam cho dù muốn ra tới, ít nhất cũng phải đợi sau khi huyện thí kết thúc!
Nha dịch cũng kinh hãi, "Tam thiếu sao lại tới đây?"
Nha dịch là người Du tri phủ phái tới, đương nhiên nhận thức Du Tam.
Trình Khanh bất đắc dĩ, "Hai vị sai gia, ta cùng Du Tam thiếu chính là có thù oán."
Nha dịch so với Trình Khanh càng khẩn trương hơn.
Ai không biết hai người này có thù oán!
Tam thiếu chọn lúc này lại đây, không phải là muốn phá hư Trình Khanh đi huyện thí chứ?
Không được, bọn họ không thể nhìn tam thiếu phạm sai lầm, khoa khảo là quốc sách căn bản để triều đình tuyển chọn nhân tài, đừng nói nhi tử tri phủ, ngay cả bản thân tri phủ cũng không thể phá hư...... nếu Trình Khanh là thí sinh tầm thường cũng thôi đi, cố tình là độ chú ý của hắn cực cao, 'huyện Án Đầu' nắm chắc là Trình Khanh, lúc này nếu xảy ra chuyện, Du Tam thiếu căn bản chạy không thoát!
Hai nha dịch bảo vệ Trình Khanh, mọi cách bảo đảm, muốn đưa Trình Khanh bình an đến trường thi.
Du Tam thấy Trình Khanh như lâm đại địch, cười ha ha:
"Ngươi cũng chỉ như thế thôi sao, đồ nhát gan!"
Trình Khanh vặn đầu đến một bên, hôm nay là một hồi huyện thí cuối cùng, bất luận ai ý đồ ngăn cản nàng lấy huyện Án Đầu...... Trình Khanh đều sẽ lựa chọn nhẫn nại.
Một chút chế nhạo tính là cái gì, dù có người chỉ vào cái mũi nàng mắng, cũng phải chờ khảo xong một hồi cuối cùng nàng mới có thể đòi về!
Trình Khanh cùng hai nha dịch đi trước, Du Tam cưỡi ngựa lộc cộc đi đằng sau, dọc theo đường đi nha dịch đang lo lắng đề phòng, may mà Du Tam tuy sắc mặt đáng giận, rốt cuộc không chân chính làm cái gì với Trình Khanh, thẳng đến khi cách trường thi còn có nửa con phố, hai nha dịch đều tưởng sai sự hôm nay có thể bình an giao phó, bỗng nhiên từ trong ngõ nhỏ lao ra vài người ——
"Trình Khanh, ngươi hại con ta khổ!"
"Ngươi cũng không sợ gặp báo ứng......"
"Ô ô ô."
Lông tơ của bọn nha dịch chợt dựng lên, bội đao đều ra vỏ, nhìn qua lại là mấy người phụ nữ và trẻ em quần áo tả tơi.
Phụ nhân trẻ tuổi đẩy hai đứa bé một phen, hai đứa trẻ một trái một phải ôm lấy chân Trình Khanh khóc lớn.
Trình Khanh đề phòng các loại khả năng ngoài ý muốn sẽ xuất hiện, duy độc không có loại trước mắt này.
Hai đứa nhỏ đều cả người dơ hề hề, ôm ống quần nàng không bỏ, nước mũi cọ tới trên quần nàng —— chính mình đây là bị ăn vạ?
Trình Khanh nhìn nước mũi dính lên quần, trong lòng từng đợt buồn nôn.
Nàng có thể chịu khổ, không thể chịu dơ.
Chịu khổ là nhất thời, nàng sớm muộn gì cũng có thể thay đổi hiện trạng.
Trình Khanh có thói ở sạch, sau khi nàng tới triều Đại Ngụy đã kiệt lực nhẫn nại, đường phố huyện thành thường thường sẽ thấy phân súc vật, đi WC không có bồn cầu tự hoại, mùa đông khi tắm rửa không tiện, đại đa số trên người mọi người đều có mùi khó nói, nàng đều nhẫn, giờ này khắc này, thật sự sắp nhịn không nổi nữa!
Nếu ôm chân nàng không phải hai tiểu hài tử, Trình Khanh đã sớm một chân đá bay.
"Sai gia!"
Bọn nha dịch hoàn hồn, bội đao vào vỏ, muốn đi kéo hài tử ra, lão phụ kia ngã xuống đất không dậy nổi, ồn ào quan sai đánh người, phụ nhân trẻ tuổi đầu bù tóc rối vừa khóc vừa nháo, hướng về phía nha dịch nhổ nước miếng, hài tử hơi lớn kia thậm chí miệng lưỡi sắc bén, một ngụm cắn ở trên tay nha dịch.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |