← Ch.061 | Ch.063 → |
Trình Khanh nói nghiêm túc, Du Tam phảng phất như bị ai dẫm lên trên mặt, lui lại mấy bước, cách Trình Khanh rất xa, dường như trên người Trình Khanh có thứ đồ dơ gì sẽ dính vào trên người hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Trình Khanh cũng tất cả đều là chán ghét.
"Ngươi thế nhưng không biết xấu hổ đến loại tình trạng này, lời như vậy cũng có thể nói ra miệng, ta sẽ nhìn trúng ngươi?"
"Ngươi không muốn thừa nhận sao? Vậy được, ta hỏi ngươi, ngươi cũng đã tới tuổi có thể nghị thân, ngoại trừ ta ra, ngươi đã từng chú ý tiểu nương tử nhà ai chưa?"
Trình Khanh trộm thay đổi khái niệm, Du Tam lại không nghe ra được.
Hắn thật sự theo lời Trình Khanh mà suy nghĩ.
Chú ý tiểu nương tử?
Tiểu nương tử có cái gì hay!
Nữ quyến tới cửa tới làm khách hắn cũng đã từng gặp qua, mỗi người đều thực đoan trang, mỗi người cũng đều thực không thú vị, vừa hỏi ngày thường ở nhà làm cái gì, đều nói làm nữ hồng.
Không biết cưỡi ngựa, không biết chơi đá cầu, càng không ngồi cùng bàn uống rượu nói chuyện với hắn, hoàn toàn không có tiếng nói chung gì, Du Tam không nhấc lên nổi hứng thú.
Lại nói tiếp, hắn thật đúng là không chú ý tới tiểu nương tử nhà nào, ngay cả trên hội Văn trung thu, hắn chỉ lo bắt được Trình Khanh, cũng chưa lưu ý danh kỹ thanh lâu trông như thế nào...... So sánh ra, làm khó dễ Trình Khanh, chọc Trình Khanh tức giận giống như thật sự càng thú vị hơn.
Sắc mặt Du Tam đại biến.
"Gia dù có đoạn tụ, cũng coi thường loại chú lùn mặt vàng như ngươi, ngươi cũng không tự đái ra mà soi dung nhan của mình trong đó xem ra sao!"
Hắn thả lời tàn nhẫn, hai chân chạy vội.
Ha hả.
Trình Khanh thật đúng là không tin tà, làm gì có chuyện ngay cả một tên Du Tam mà chính mình cũng không thu thập được.
Du Tam dù cho da mặt có dầy đến đâu, từ giờ cũng sẽ tránh nàng, trừ phi hắn thừa nhận chính hắn là một tên đoạn tụ, còn coi trọng nàng!
Chọc cho Du Tam tức giận bỏ chạy xong, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát thêm vài phần.
Trình Khanh thi tháng lần thứ ba xong về nhà, liền chờ Tề Duyên Tùng tham gia khảo thí vào thư viện Nam Nghi.
Ba tháng được nghỉ dài một lần, nàng có thể ở trong nhà thêm hai ngày, Trình Khanh rút thời gian đi đến trấn Võ Tân một chuyến xem điền trang trên danh nghĩa của chính mình.
Ngũ lão gia mặc kệ, nàng liền phải tự quản lý điền trang này, trước mắt, thôn trang này là nơi cung cấp thu nhập lớn nhất của nhà Trình Khanh.
Năm nay thu hoạch vụ thu đã sớm qua, nhóm nông hộ làm việc ở trên ruộng màu mỡ, Trình Khanh bóp mũi dạo qua một vòng, nàng đối với loại sự tình làm ruộng này dốt đặc cán mai, thật sự không có kiến nghị tốt gì có thể cung cấp.
Nhưng dạo qua một vòng, nàng phát hiện bên cạnh điền trang có một ngọn đồi hoang nhỏ, hỏi rõ thì hóa ra ngọn đồi hoang nhỏ này cũng thuộc về nàng, Trình Khanh thực khó hiểu:
"Địa phương lớn như vậy, các ngươi không nghĩ tới lợi dụng một phen sao?"
Nông hộ cười nịnh nọt: "Hồi bẩm thiếu gia, gò đất kia nhiều đá, thổ nhưỡng không tốt, không giữ nước, không trồng được lương thực, chỉ có mọc được cỏ dại và cây nhỏ dùng làm củi lửa, nga, ngoại trừ có thể nhóm lửa, thỏ trên núi cũng không ít, tiểu nhân gọi người bắt mấy con tới hiếu kính thiếu gia!"
Thỏ hoang ăn không ngon, khô cằn không có bao nhiêu thịt, xử lý không tốt còn khá hôi.
Trình Khanh căn bản không phải thèm ăn, nàng tuy rằng không hiểu trồng trọt, nhưng rốt cuộc cũng là thương nhân, không thể chịu đựng tài sản trên danh nghĩa của chính mình có thể để đó không dùng.
Cho nên ngọn đồi hoang nhỏ này, nàng cần nghĩ biện pháp lợi dụng lên.
Trình Khanh từ trấn Võ Tân trở lại Nam Nghi liền nghe nói thư viện yết bảng, lần này quả thực một học sinh mới cũng không trúng tuyển.
Tư Mặc nói, trong căn nhà Tề Duyên Tùng thuê ở đang vô cùng loạn, hắn vì không thi đậu thư viện nên đập phá đồ trong nhà!
Tâm tình của Trình Khanh tức khắc trở nên tốt hơn.
Đại nương tử thấy nàng cả ngày đều cười, không nhịn được hỏi nàng:
"Tiểu lang, có hỉ sự gì sao?"
Trình Khanh cười hì hì dỗ dành nàng, "Có thể về nhà ở cùng mẫu thân và các tỷ tỷ, với đệ mà nói chính là hỉ sự nha."
Đại nương tử trừng nàng một cái:
"Đệ trước kia chưa bao giờ nói mấy lời kiểu này, bị bệnh một hồi miệng lưỡi trở nên trơn tru, về sau còn không biết sẽ gạt bao nhiêu tiểu nương tử!"
Trình Khanh nghĩ thầm, chính mình cũng không thể nói thật cho đại tỷ nha.
Chẳng lẽ nói nàng vừa mới hố vị hôn phu của tỷ ấy một trận?
—— đại nương tử khẳng định sẽ dùng cái chày cán bột trong tay đánh nàng.
Tề Duyên Tùng đối với kết quả khảo thí cũng không ngoài ý muốn.
Ngày khảo thí khi nhận được đề thi hắn đã cảm thấy khó.
Nương hắn để hắn tới huyện Nam Nghi, ở chỗ này không có người quản hắn, ngày thường hắn rất tự tại, đọc sách mấy ngày là có thể nghỉ hai ngày đi phủ thành thăm bạn tìm hoa, hắn cùng Thi Thi cô nương Minh Nguyệt Lâu ở sau hội Văn trung thu vẫn luôn có thư từ lui tới, thơ từ và âm luật, hắn và Thi Thi thật sự rất có tiếng nói chung, đó chính là hồng nhan tri kỷ của hắn!
Về phần khảo thí vào thư viện Nam Nghi, Tề Duyên Tùng vẫn chưa để vào mắt, bảo hắn thi lấy tú tài thì còn cần phải tốn chút công phu, chứ thi vào thư viện Nam Nghi không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng đề mục thi hôm đó lại khó đến tận trời, Tề Duyên Tùng cảm thấy không ổn.
Hắn gần đây say mê với phong hoa tuyết nguyệt, đâu có chân chính ôn sách, cơ sở vẫn còn ổn, nhưng đề mục hơi khó một chút thì hắn liền luống cuống......
Nhưng sau khi thi xong hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, đề mục khó không quan hệ, chỉ cần hắn làm tốt hơn so với những người khác vẫn có thể trúng tuyển.
Ai ngờ thư viện Nam Nghi cũng đủ tàn nhẫn, lần này thế nhưng một học sinh mới cũng không có!
Tề Duyên Tùng mất mặt mũi, ở trong thư phòng đập ném đồ vật cho hết giận.
Sao hắn khảo không trúng?
Buồn cười!
Hoàn toàn vô pháp giao đãi với trong nhà, hắn tới Nam Nghi có mang theo thư đồng, tỳ nữ và tôi tớ, còn có mấy trăm lượng bạc.
Hiện giờ bạc đã tiêu không sai biệt lắm, lại nói cho trong nhà chính mình không trúng tuyển vào thư viện, Tề Duyên Tùng khó có thể mở miệng.
"Nhị thiếu gia, việc này cũng không thể trách ngài nha, tiểu nhân nghe nói là thư viện không nghĩ tuyển thêm!"
Đang êm đẹp, sao thư viện lại không muốn tuyển thêm?
Tề Duyên Tùng không kiên nhẫn: "Lý do này về nhà cũng nói không thông, sau khi mẫu thân giao chuyện trong nhà cho đại tẩu quản, ta ở trong nhà liền nơi chốn chịu cản tay, lấy chút bạc từ trong trướng cũng bị tra khảo, chẳng nhẽ trong nhà ngay cả mấy trăm lượng bạc cũng không lấy ra được sao? Rõ ràng là cố tình gây phiền toái cho ta...... Đại tẩu kia của ta coi từng đường kim mũi chỉ trong nhà đều thành của chính mình, sợ ta dùng một phân liền ít đi một phân!"
Lời này quan hệ đến đại nãi nãi trong nhà, thư đồng không dám vọng ngôn.
Thư đồng tốt nên vì thiếu gia tận tâm tận lực, tròng mắt nhỏ của thư đồng chuyển động: "Thiếu gia nói rất đúng, bạc ngài đã tiêu, không thi được vào thư viện vô pháp giao đãi với trong nhà, thư viện Nam Nghi nói đến cùng chính là của Trình thị Nam Nghi, Tề gia và Trình thị có thân, tốt xấu gì cũng nên châm chước một chút nha!"
Đúng rồi, Tề gia và Trình thị là có thân.
Nhưng kia tính là thân gì nha, hắn có một cô cô gả tới nhị phòng Trình thị, nhưng đã c. h. ế. t mười mấy năm, nào còn có bao nhiêu tình cảm!
Huống chi, người dượng kia của hắn đã c. h. ế. t còn dính vào án tham ô.
Trong nhà còn thế hắn đính thân cùng biểu muội chưa từng gặp mặt...... Có một người dượng phạm tội đã chịu đủ rồi, còn muốn cho đối phương làm nhạc phụ, Tề Duyên Tùng trăm triệu không thể tiếp thu.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |