Cô mẫu
← Ch.09 | Ch.11 → |
Edit: wattpad uyenchap210
Hắn vừa dứt lời.
Tựa hồ phía dưới cũng biết thẹn theo nhịp thở của A Xá, bị quy đầu căng ra còn chưa khép, có thể nhìn thấy mị thịt ánh nước nhỏ giọt.
A Xá đứng hình hồi lâu. Hành động dâm đãng này, nàng không làm được, nhưng phía dưới đang sung sướng lại đột nhiên trống rỗng khó chịu, cánh hoa ngứa ngáy muốn thứ gì đó đi vào gãi cho.
Tay nàng cọ lên lòng bàn tay của Tạ Tu Hoành, tay hắn đầy vết chai, cọ mà ngứa ngứa.
Tạ Tu Hoành gạt tay nàng, hắn tựa vào đầu giường, mà A Xá lại đang ngồi trên người hắn, trong mắt mang theo vẻ ngạo nghễ ngang tàn.
Nhìn bộ dạng gợi tình của nàng, hắn khẽ cười, hai ngón tay thon dài sạch sẽ tìm tới động hoa, vừa chạm vào bên trong đã mút lấy mút để, vang ra tiếng nước "nhép nhép".
A Xá ngoan ngoãn làm theo, vạch banh ra.
Tạ Tu Hoành nằm ở vị trí này có thể thấy rõ bên trong nhấp máy thế nào, phun ra mật nước lấp lánh thế nào.
Lại nhìn lên gương mặt ửng hồng của A Xá, trán nàng lấm tấm mồ hôi, hai nhũ hoa bị hắn mút sưng đỏ.
Hắn không thể không điên cuồng.
Quy đầu vừa to vừa nóng còn chưa đi vào, A Xá đã rên rỉ, nắm lấy cánh tay lực lưỡng của hắn, nuốt xuống ngọc hành.
Rất dễ dàng xâm nhập, tư thế này làm hai người dán sát vào nhau, gậy th*t và tiểu huyệt như không có khoảng cách.
Bên trong chảy mật nước dòng dòng, xối ướt tất cả. Trong mắt cũng bị đê mê sung sướng xâm chiếm mà rơi lệ, ướt đẫm lông mi.
Tạ Tu Hoành ưỡn hông thúc vào nàng, mỗi nhấp đều đâm thẳng nơi mềm mại mẫn cảm nhất.
A Xá rên rỉ, đẫy đà cũng đung đưa theo, Tạ Tu Hoành nắm lấy, ngón tay khẩy nhẹ vân vê nhũ hoa.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa cũng không có âm thanh ồn ào, chỉ quẩn quanh tiếng mỹ nữ rên rỉ, tiếng đàn ông thở gấp ồm ồm, và tiếng nhóp nhép của mật nước.
Nơi mẫn cảm của A Xá bị quy đầu cọ sát không ngừng, khoái cảm tích lũy, tích lũy đến lúc không chịu được dâng trào.
Phía dưới mẫn cảm, nhấp máy không theo quy luật, A Xá run bần bật, trước sung sướng vỡ òa không kiểm được mà cắn lên ngực Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành đang thở bên tai nàng, ôm lấy vòng eo của nàng bắn ra rất nhiều.
Tạ Tu Hoành không rút ngay, để tầng tầng lớp lớp bao lấy mình. Hai người cứ ôm nhau như thế hồi lâu, cùng đắm chìm trong thăng hoa.
Phòng không có nước nóng, Tạ Tu Hoành đứng dậy tìm khăn sạch lau ướt dính giữa chân nàng, bôi một lớp cao thật dày lên.
Cũng lau qua cho bản thân, đổi y phục, vuốt ve khuôn mặt đang mơ màng của A Xá: "Đói không? Ta đi gọi cơm."
A Xá lại bắt lấy bàn tay dày rộng của hắn, nghiêng đầu nhìn. Có lẽ vì cuộc yêu vừa rồi quá nồng nhiệt khăn khít, nàng chợt to gan, hỏi về chuyện mình không dám hỏi suốt những ngày qua: "Tạ.. nương nương giờ sao rồi?"
Tạ quý phi rất tốt với cung nô bọn nàng, ngày đó Trường An thất thủ còn cho bọn nàng rất nhiều tiền của, bảo bọn nàng nhân lúc bạo loạn trốn khỏi cung.
Trường An phốn hoa tựa gấm mà chớp mắt đã bị dày xéo dưới khói lửa vó ngựa, dân chúng chạy nạn tứ phương, Trường Thu cung một mảnh điêu tàn.
A Xá định dẫn Tạ quý phi theo, nhưng sau khi Tạ quý phi sinh Tứ hoàng tử thì sức khỏe không còn như trước, bệnh tất liên miên, rất ít khi ra ngoài, cả ngày chỉ nằm trên giường, mới đầu bệ hạ còn hay tới nhưng sau đó ít dần, Tứ hoàng tử cũng không được mẹ đẻ nuôi.
"A Xá, ngươi trốn đi, đi tới nơi ngươi muốn tới, ngươi làm điểm tâm ngon như vậy, ở đâu cũng có thể nuôi sống bản thân." Tạ quý phi nằm đưa tay vuốt tóc A Xá, cười cười, "Ta nên chết đi từ lâu, chỉ đương sống nhờ chốn trần thế này thôi, giờ cũng phải chuộc tội rồi."
Tạ Tu Hoành nắm tay nàng, bình tĩnh đáp: "Cô mẫu rất khỏe, đang ở Tạ phủ trong thành Trường An."
A Xá không nhìn thấu Tạ Tu Hoành, nghe hắn nói vậy, dù giống như mọi người đồn thổi, chỉ thiếu hai chữ "cầm tù" nhưng nàng vẫn yên lòng đôi phần.
Còn sống thì tốt rồi.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |