Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 03

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 03
Đồng hành - Phó thác - Ngã rẽ
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vùng đất núi đông thành Hán Bảo thuộc nhánh cuối trong dãy núi Ô Lan phía bắc Nam Hạ nằm ở giữa cao nguyên Vân Hồ và đồng bằng Giang Trung, đại để theo hướng tây bắc – đông nam. Phía bắc từ dãy Hán Lĩnh Nam gần với Uyển Giang, kéo dài tới hơn bảy trăm dặm, thế núi từ Bắc dần lắng dịu xuống Nam, tới ngoài thành Hán Bảo đã hình thành địa thế rừng núi bằng phẳng.

Đám A Mạch sau khi đi xuyên vào vùng rừng núi bao la này đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật may mắn sống sót. Nếu quân Bắc Mạc không nổi hứng săn bắn tiêu khiển thì tính mạng của ba người tạm thời có thể giữ được. Cũng may lúc này là đầu thu, trong rừng có rất nhiều hoa quả chín, ba người sốt sắng hái vài quả ăn. Từ Tú Nhi còn cẩn thận chọn vài quả ngọt mọng nước, nhai nhỏ rồi cho vào mồm đứa trẻ.

"Quân giặc người ngựa vướng víu như vậy sẽ không thể nào đi xuyên qua rừng rậm này được, chúng chỉ có thể đi men theo đường lớn, sau khi vòng qua rừng mới về thành Thái Hưng được. Nếu đi theo lộ trình trên ít nhất bọn giặc phải mất ba ngày."

Đường Thiệu Nghĩa vừa nói vừa dùng cành cây vạch sơ sài trên đất. Chịu sự hạn chế về điều kiện thông tin trong thời đại này, hơn nữa lại chỉ là một hiệu úy đóng quân ở một thành nhỏ nên Đường Thiệu Nghĩa cơ bản không cách nào có được tin tức hoàn chỉnh về cục diện cuộc chiến giữa Nam Hạ và Bắc Mạc. Chàng chỉ dựa vào tuyến đường tấn công của đại quân Thường Ngọc Thanh để suy đoán mục tiêu tiếp theo của quân Bắc Mạc là thành Thái Hưng. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa không hề hay biết tình hình gì về cánh quân khác của Bắc Mạc, và cũng không biết rằng thành Thái Hưng đã bị quân Bắc Mạc bao vây từ lâu, thậm chí còn trước cả thành Hán Bảo.

A Mạch ngồi im lặng một bên lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc xéo Đường Thiệu Nghĩa một cái, rồi cúi đầu tiếp tục gặm quả táo dại còn xanh. Nàng từng có ấn tượng sâu sắc về cái đói nên một khi có thứ gì có thể ăn được, nàng luôn không ghìm được nhu cầu ăn no hơn một chút.

Thái độ này của A Mạch rõ ràng chọc tức Đường Thiệu Nghĩa – người đang sốt sắng muốn được nghe ý kiến, chàng ta vứt mạnh cành cây trong tay xuống đất rồi xẵng giọng hỏi: "A Mạch, ngươi muốn thế nào hả?".

"Hả?" A Mạch ngẩng đầu, trên khuôn mặt ngay lập tức nở nụ cười xun xoe: "Đường đại nhân, ngài đang hỏi tiểu nhân à?".

Đường Thiệu Nghĩa sầm mặt gật đầu. Nụ cười trên khóe miệng A Mạch hơi mang vẻ giễu cợt nhưng khẩu khí vẫn cung kính: "Nhưng thưa Đường đại nhân, lời của tiểu nhân có tác dụng không vậy?".

Theo ý của A Mạch, đương nhiên càng cách xa chiến trường càng tốt, không ngờ Đường Thiệu Nghĩa lại đang bàn với nàng về vấn đề làm thế nào để tiến gần tới chiến trường hơn. Trong lòng A Mạch thực sự muốn chửi rủa tên dở người này, nhưng do võ công của Đường Thiệu Nghĩa cao cường nên không dám biểu hiện ra.

Nàng thầm lên kế hoạch chớp thời cơ bỏ trốn tách khỏi Đường Thiệu Nghĩa.

Đường Thiệu Nghĩa tức nghẹn vì lời nói chẳng ra đâu vào đâu của A Mạch, thực ra chàng không nên trưng cầu ý kiến của A Mạch về vấn đề nên đi đâu. Không biết có phải do cả ngày chém giết, hao tổn quá nhiều tinh lực hay không mà vào lúc này trái tim vốn cứng rắn của chàng đã hơi mệt mỏi, chàng cũng muốn có được sự ủng hộ của người bên cạnh. Chàng nhìn chằm chằm vào A Mạch hồi lâu, vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt cuối cùng chuyển thành vẻ thất vọng não nề. Chàng khẽ thở dài rồi nói: "Mỗi người có chí hướng riêng của mình, nếu ngươi muốn đi thì mau đi đi, nếu cô nương Từ Tú Nhi cũng cùng đi với ngươi, mong ngươi hãy chăm sóc cho cô ấy".

Đường Thiệu Nghĩa nói xong liền đi tới bên Từ Tú Nhi bế đứa trẻ, nhận thấy A Mạch ngạc nhiên nhìn mình, bất giác cười khốn khổ nói: "Ngươi vốn không phải là quân nhân, làm sao ta có thể bắt ngươi cùng xông pha ra trận giết giặc, là ta nghĩ sai rồi, các ngươi mau đi đi. Từ chỗ này đi về hướng Đông bắc xuyên qua dãy núi này sẽ tới địa giới Dự châu, các ngươi...".

Đường Thiệu Nghĩa còn chưa nói xong, từ mé rừng đột nhiên vọng tới tiếng người huyên náo, cả ba người đều kinh hãi nhận ra đó chính là đám quân Bắc Mạc truy đuổi theo. Đường Thiệu Nghĩa vừa nhìn bóng người mờ mờ ảo ảo đằng xa, vừa dúi đứa trẻ vào tay A Mạch nói nhỏ: "Ngươi đưa đứa trẻ cùng Từ Tú Nhi chạy trước đi, ta sẽ đánh lạc hướng bọn lính".

Trong lúc hoảng hốt A Mạch cũng chẳng kịp nói gì thêm, vội vàng buộc đứa trẻ lên lưng, kéo tay Từ Tú Nhi rồi đi. Mới được mấy bước lại nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa khẽ gọi nàng từ phía sau. A Mạch dừng lại, thấy Đường Thiệu Nghĩa đuổi theo rồi nhét vào tay A Mạch một thanh kiếm: "E trong rừng có dã thú, thanh kiếm này cho ngươi để phòng thân". Đường Thiệu Nghĩa nói xong, lưu luyến nhìn đứa trẻ trên lưng A Mạch một lần nữa rồi nghẹn ngào nói: "Đứa trẻ này là Lưu Minh, đứa con côi cút của Lưu Cảnh đại nhân. Cả nhà Lưu đại nhân trung liệt, rất mong Mạch huynh có thể bảo toàn tính mạng cho nó, Thiệu Nghĩa xin thay mặt Lưu đại nhân tạ ơn Mạch huynh!".

Vừa nói xong, Thiệu Nghĩa liền quỳ sụp xuống rồi cúi đầu lạy A Mạch một cái.

A Mạch nhất thời ngây người vì ngạc nhiên, vội vàng dìu Đường Thiệu Nghĩa đứng dậy: "Đường tướng quân mau đứng lên đi, xin tướng quân yên tâm, A Mạch thề chỉ cần A Mạch còn sống sẽ không vứt bỏ đứa trẻ này".

Đường Thiệu Nghĩa cười thanh thản, điều chàng sợ chính là tới lúc nguy cấp nhất A Mạch sẽ ghét đứa trẻ này làm liên lụy mà vứt bỏ nó đi. Giờ nghe thấy A Mạch thề như vậy, chàng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Đường Thiệu Nghĩa đẩy A Mạch một cái rồi nói: "Mau đi đi!".

A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa đưa cả kiếm báu cho mình, biết chắc bản thân chàng đã mang trong lòng ý niệm quyết tử để đánh lạc hướng bọn lính truy sát, nên cũng bị nhiễm tinh thần quyết tử của chàng ta. Nhận thấy tiếng người bên ngoài rừng càng lúc càng gần, A Mạch cũng không nói nhiều nữa, nàng nhìn Đường Thiệu Nghĩa gật đầu rồi nghiến răng kéo Từ Tú Nhi chạy vào rừng sâu.

Bóng A Mạch và Từ Tú Nhi biến mất trong rừng không lâu thì một toán quân Bắc Mạc kéo tới, trông bộ dạng thì chúng hoàn toàn chưa phát hiện ra đám A Mạch. Chúng đứng lố nhố ở mé rừng, vừa chặt những cây cối cản đường vừa chia thành từng toán nhỏ đi vào rừng. Đường Thiệu Nghĩa nghĩ ngợi giây lát rồi leo lên một cây to, chờ cho toán quân truy sát Bắc Mạc tới gần sẽ trèo xuống giết vài thằng xong rồi sẽ dẫn chúng đi ngược với hướng của A Mạch.

Các toán quân Bắc Mạc không ngừng đổ vào rừng, Đường Thiệu Nghĩa ước tính ít nhất phải có mấy trăm tên. Tuy chàng vừa trải qua sự tàn sát trên chiến trường, hơn nữa đã quyết một trận sống mái, nhưng nhìn thấy nhiều lính như vậy cũng không tránh khỏi kinh hãi trong lòng. Nghĩ tới việc một hiệu úy nhỏ nhoi như mình rốt cuộc lại kéo theo nhiều lính Bắc Mạc tới truy sát như vậy, thì quả thật vẻ vang. Ý nghĩ sợ hãi mới xuất hiện ngay lập tức bị tinh thần hăng hái đè bẹp. Đường Thiệu Nghĩa nắm chặt nắm đấm có phần nhớp nháp của mình, hạ quyết tâm chờ bọn lính tới gần sẽ nhảy xuống tiêu diệt.

Không ngờ đám lính Bắc Mạc dừng lại khi còn cách Đường Thiệu Nghĩa mười mấy trượng, Đường Thiệu Nghĩa cảm thấy bồn chồn. Nhìn từ tán cây xuống, chỉ thấy bọn lính bắt đầu chặt cây, những cây chúng chặt đều là cây to và nhiều cành lá, chặt xong kéo luôn cả cây cả lá đi, trong giây lát Đường Thiệu Nghĩa không hiểu tại sao.

Lại nói về A Mạch chỉ cắm đầu cắm cổ lo kéo Từ Tú Nhi chạy vào rừng sâu. May mà tên tiểu tử Lưu Minh cũng nể mặt, trên đường im thin thít, thêm vào đó Từ Tú Nhi là con nhà nghèo tuy nhỏ người nhưng không thể coi thường khả năng đi bộ của cô ta. Mặc dù bị A Mạch kéo sềnh sệch nhưng không hề rơi lại phía sau. Cả hai chạy thục mạng khoảng nửa canh giờ, tới khi không còn sức chạy tiếp nữa, Từ Tú Nhi đổ vật người ra đất, A Mạch cúi người bám vào một cây to, miệng không ngừng thở phì phò. Chỉ duy nhất tiểu tử Lưu Minh trên lưng A Mạch dường như được A Mạch đung đưa thú vị lại phát ra tiếng cười khanh khách.

A Mạch quay đầu nhìn đứa trẻ, thấy nó ngoác miệng cười vui, bất lực lắc đầu, quay lại tiếp tục bám vào thân cây thở hồng hộc. Khi tiếng thở của cả A Mạch và Từ Tú Nhi còn chưa đều trở lại thì đã nghe thấy tiếng sột soạt vọng tới từ trong rừng cây. A Mạch hoảng hốt không hiểu đó là sự xuất hiện của thú dữ hay là quân Bắc Mạc đã đuổi kịp. Nàng nín thở nhìn Từ Tú Nhi, Từ Tú Nhi tái mặt khẽ lắc đầu, cô ta quả thực không thể chạy nổi nữa. A Mạch cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thanh kiếm Đường Thiệu Nghĩa đưa cho, rồi chậm rãi đứng trước mặt Từ Tú Nhi.

Cành cây rậm rạp đột nhiên chẽ ra, một bóng người cao to lách qua, đầu óc A Mạch trong giây lát trống rỗng, thanh kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống đất.

Không ngờ người đuổi theo chính là người mà A Mạch và Từ Tú Nhi tin rằng đã chết chắc – Đường Thiệu Nghĩa.

Thần kinh bị kéo căng của A Mạch trong giây lát dãn ra, nàng có cảm giác chân mình nhũn ra sau khi căng thẳng cực độ, cả người khẽ rung lên rồi ngã vật ra đất. Từ Tú Nhi nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn sống thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô không kìm nén được bật khóc. Khóe mắt A Mạch nóng lên, nàng ngoác mồm về phía Đường Thiệu Nghĩa, lần đầu tiên nhoẻn cười thật lòng.

Đường Thiệu Nghĩa tiến lên phía trước đỡ A Mạch dậy, trong giây lát hai người đều trầm ngâm, chỉ có hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cảm giác hành động đó còn hơn cả muôn vạn lời nói. Một lúc lâu sau Đường Thiệu Nghĩa mới buông tay, chàng nhìn A Mạch và Từ Tú Nhi mặt mũi lấm bẩn trông thật nhếch nhác, bất giác không nhịn được cười.

Chờ A Mạch mở miệng hỏi, Đường Thiệu Nghĩa đã kể hết những hành động kỳ quặc của lính Bắc Mạc, A Mạch cũng cảm thấy kỳ quặc bởi nếu quân Bắc Mạc muốn tạo vũ khí tấn công thành thì tại sao không chặt những cây to, ngược lại chỉ chặt những cây nhiều cành lá? Hơn nữa, bên ngoài thành Thái Hưng cũng có rất nhiều cây, hà cớ gì phải ra ngoài thành Thái Hưng làm vũ khí tấn công thành chứ? Tạo vũ khí tấn công thành Thái Hưng ở đây liệu có phải hơi sớm không?

"Chỗ này rất gần bìa rừng, chúng ta tiếp tục đi lên trên, tới đỉnh núi tiếp tục quan sát hành động của bọn chúng." A Mạch nói.

Đường Thiệu Nghĩa gật đầu rồi đi tới chỗ Từ Tú Nhi đang ngồi xổm đề nghị: "Từ cô nương, để ta cõng cô!".

Từ Tú Nhi ngượng đỏ mặt, cô liếc trộm A Mạch một cái, tâm tư của cô có chút xáo trộn sau hành động A Mạch cầm kiếm đứng ngay trước cô để bảo vệ. Cô gắng gượng đứng dậy nói: "Không làm liên lụy Đường tướng quân, dân nữ tự đi được".

Nói rồi cô cố đi về phía trước, nhưng chưa được mấy bước thì chân đã mềm oặt đành ngồi bệt xuống đất.

Từ Tú Nhi rưng rưng nước mắt nhìn A Mạch, nhưng A Mạch nào hiểu tâm tư của cô gái trẻ, nàng cho rằng Từ Tú Nhi ngại lễ giáo mới không chịu để Đường Thiệu Nghĩa cõng liền bức xúc khẽ nhíu mày nói:

"Bây giờ là lúc chạy trốn để bảo toàn tính mạng, đâu cần phải nghĩ ngợi nhiều, ta ngược lại chỉ mong sao có ai đó cõng mình đây."

Đường Thiệu Nghĩa tiến lên phía trước Từ Tú Nhi rồi ngồi xuống giục: "Mau lên đi!".

Lần này Từ Tú Nhi ngoan ngoãn ngồi trên lưng Đường Thiệu Nghĩa, A Mạch lại buộc chặt Lưu Minh sau lưng. Bốn người cả lớn lẫn nhỏ trèo lên đỉnh núi. Tuy núi không cao nhưng do cây rừng nhiều nên khó đi, hơn một canh giờ sau mới leo được đến đỉnh. Đám binh lính Bắc Mạc ở bìa rừng dưới chân núi đã chặt cây xong và ra khỏi rừng. Nhìn ra xa hơn, doanh trại quân Bắc Mạc dường như đã nhổ trại, người ngựa của đại đội rầm rập qua thành Hán Bảo đi về phía Nam. Vó ngựa của đội kỵ binh làm bụi mù tung cao khiến đoàn quân giống như một con rồng vàng to lớn, uốn lượn không biết dài bao xa.

A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, họ thoáng nhận thấy vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương. Từ Tú Nhi sợ tới mức há hốc miệng, hồi lâu sau mới lẩm bẩm một mình: "Trời ơi, không hiểu có bao nhiêu quân Bắc Mạc tới đây?".

Câu nói này khiến Đường Thiệu Nghĩa dần lấy lại bình tĩnh sau phút hoảng hốt ban đầu, chàng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Cho dù bọn giặc thực sự có mười vạn đại quân, nhưng nếu muốn phá thành Thái Hưng cũng đừng mơ tưởng hão. Thành Thái Hưng của ta thành cao hồ sâu, thành Hán Bảo còn lâu mới có thể so sánh được. Chỉ có mười vạn quân mà muốn bao vây thành Thái Hưng của ta. Hừ! Đúng là chẳng biết trời cao đất dày!".

Trông Đường Thiệu Nghĩa vô cùng oai phong, khẩu khí hiên ngang, duy chỉ có khóe miệng mím chặt vô tình lộ ra đôi chút căng thẳng trong lòng chàng. A Mạch nhìn chàng, tuy trên nét mặt không hề có bất cứ biểu hiện gì, nhưng trong lòng biết rõ không đúng như vậy. Mặc dù tiếng lòng mách bảo thành Thái Hưng kiên cố không thể công phá, chàng có báo tin hay không cũng chẳng có can hệ gì. Chàng vội gì mà phải làm thay sai dịch vậy? Vừa nghĩ tới đây, đầu óc A Mạch bỗng sực tỉnh, vội vàng quay người lại nhìn kỹ con rồng uốn lượn dưới chân núi kia, nàng nhìn mãi nhìn mãi, đôi lông mày bắt đầu nhíu lại.

Nam Hạ không có chiến mã, do vậy phần lớn ngựa chiến đều được mua về từ thảo nguyên Tây Hồ, mấy doanh trại kỵ binh lèo tèo dường như đều được bố trí ở dải đất tuyến Bắc sóng đôi với Bắc Mạc. Một vài kỵ binh được bố trí trong thành, thị trấn phần đông làm do thám, cũng chính là lính xích hầu được nhắc tới trong quân, hầu như không có trận kỵ binh bao vây quy mô lớn. A Mạch đã từng lên thành Hán Bảo, từng chứng kiến sự uy phong của kỵ binh Bắc Mạc, lúc đó chỉ biết lo sợ, không hề nghĩ thấu đáo tại sao lần này xâm lược Nam Hạ quân Bắc Mạc lại cử nhiều kỵ binh tới vậy, nếu biết kỵ binh ưu việt hơn ở tính cơ động, trong dã chiến mới có thể phát huy được uy lực của nó, còn chưa từng nhìn thấy dùng kỵ binh để phá thành bao giờ. Suy cho cùng phía dưới vó ngựa không có giác mút, chẳng thể trèo lên tường thành được! Nay nhìn thấy đại đội kỵ binh của quân Bắc Mạc đi tới đâu long trời lở đất, lại nghĩ tới hành động trong rừng của quân Bắc Mạc lúc sáng, một suy đoán mạnh dạn dần hình thành trong đầu A Mạch: Quân Bắc Mạc đang bày trận giả! Mục tiêu của đợt hành quân này tuyệt đối không phải là thành Thái Hưng tường cao hồ sâu."Mười vạn đại quân" tấn công Thái Hưng chẳng qua là để che mắt người ta mà thôi, còn đại đội kỵ binh thực sự không biết đã đi hướng nào mất rồi!

Đường Thiệu Nghĩa thấy vừa rồi A Mạch chỉ thờ ơ nhìn mình một cái, chẳng phụ họa gì thêm, trong lòng cơ hồ đã có sự bất mãn, lúc này lại nhìn thấy A Mạch nhíu chặt mày, khiến chàng không kìm nổi sự tò mò, đành nén cơn giận hỏi: "Sao thế?".

A Mạch khẽ dãn mày, quay lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa. Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu, A Mạch do dự không biết có nên nói cho chàng ta nghe sự suy đoán của mình không. Đường Thiệu Nghĩa ở trong quân đã lâu, đã hình thành tính cách thẳng thắn có gì nói nấy, bình thường chướng mắt nhất là bộ dạng muốn nói lại thôi như thế này. Giờ thấy A Mạch với bộ dạng này khiến chàng ghét vô cùng nên xẵng giọng hỏi: "Có lời cứ nói, một thằng đàn ông tại sao lại học cái thói đàn bà đó chứ?".

A Mạch vốn thấy vẫn còn mâu thuẫn lại nghe Đường Thiệu Nghĩa nói vậy liền cố gắng nén sự nhiệt huyết trong đầu, trên nét mặt nàng lộ vẻ thành khẩn, cố tỏ vẻ lo lắng hỏi: "Đường tướng quân à, quân giặc hành quân nhanh như vậy, liệu chúng ta có thể tới thành Thái Hưng trước chúng không?".

Đường Thiệu Nghĩa nhận thấy điều A Mạch lo lắng chỉ thế, bất giác cảm thấy buồn cười, sự bất mãn trong lòng nhanh chóng tan biến, chàng giơ tay đập vào vai A Mạch cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề".

Ngừng một chút, nghĩ tới việc A Mạch vốn không muốn cùng đi tới Thái Hưng nên chàng ta hỏi lại: "A Mạch, ngươi muốn đi cùng ta tới Thái Hưng không?".

A Mạch lộ rõ vẻ trung nghĩa, trợn mắt nói: "Điều này là đương nhiên rồi, A Mạch tuy quê mùa cục mịch, không biết đạo lý lớn là gì, nhưng tiểu nhân vô cùng khâm phục lòng can đảm của Đường tướng quân. Đường tướng quân mang theo giọt máu côi cút của Lưu đại nhân phá vỡ vòng vây của giặc, trong đám loạn quân vẫn giơ cao kiếm mà đi, quả thực khiến A Mạch vô cùng xấu hổ. Nay quốc gia gặp nạn, tiểu dân vốn là một trai tráng Nam Hạ, sao lại chỉ lo nghĩ tới sự an nguy của bản thân, không hề lo lắng tới đại nghĩa của quốc gia chứ? Lần này đến thành Thái Hưng, cho dù A Mạch không thể ra trận giết giặc, thì chí ít cũng có cây đao nhỏ này để góp phần giữ thành!".

Những lời hoành tráng này của A Mạch vừa dứt, không những khiến Từ Tú Nhi cảm động rưng rưng nước mắt, mà còn khiến cô nhìn A Mạch bằng ánh mắt ngưỡng mộ đối với người anh hùng. Đến cả Đường Thiệu Nghĩa cũng vỗ vai A Mạch, mím chặt môi gật đầu tán đồng.

A Mạch lại buộc Lưu Minh lên lưng rồi nói: "Đường tướng quân, chúng ta đi thôi, nhất định phải tới thành Thái Hưng trước bọn giặc, để thông báo cho họ phòng vệ! Chúng ta hãy đứng trên thành chờ bọn giặc, xem xem mười vạn đại quân bọn chúng có thể làm gì được chúng ta!".

Vừa nói xong, A Mạch lại cảm thấy mình thật vô sỉ, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái ngượng ngùng của người thiếu nữ càng cảm thấy xấu hổ hơn. Nàng suy đoán người Bắc Mạc giả công phá thành Thái Hưng, vậy thì tới thành Thái Hưng trước bọn giặc ngược lại chính là sự lựa chọn an toàn nhất. Thành Hán Bảo không thể về được nữa, hơn nữa xác chết ngập thành, chỉ riêng tai họa cướp bóc hoành hành sau cuộc chiến cũng đã là vấn đề nghiêm trọng. Bây giờ xem ra tới thành Thái Hưng, rồi trước khi chiến loạn xảy ra vượt qua sông Uyển xuôi về phía Nam mới là chính đạo. Sông Uyển không nguy hiểm, cho dù quân Bắc Mạc có đánh tới toàn mạn phía bắc sông, thì nhất thời sẽ không đánh qua sông Uyển, do vậy Giang Nam sẽ là lựa chọn tránh chiến loạn tốt nhất.

Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tú Nhi đâu có ngờ A Mạch có nhiều dự định đến vậy, Từ Tú Nhi luôn coi A Mạch là chàng trai đầy nhiệt huyết đội trời đạp đất, Đường Thiệu Nghĩa cũng có cái nhìn khác về A Mạch. Chàng coi những hành động sợ chết trước đây của A Mạch chỉ là sự sợ hãi nhất thời, bây giờ đã hiểu ra, nhiệt huyết trào dâng, đúng là đấng nam nhi Nam Hạ tốt.

Ba người bọn họ lập tức men theo đường núi ngoằn nghèo xuôi xuống phía đông nam, bằng mọi giá tới thành Thái Hưng nhanh nhất. Từ Tú Nhi không chịu để Đường Thiệu Nghĩa cõng nữa, kiên quyết đòi tự mình đi. Đường Thiệu Nghĩa nhìn thấy cô đã vững vàng hơn sau nỗi sợ hãi nên cũng không ép nữa. Trên cả đoạn đường A Mạch cõng Lưu Minh, tuy rằng đứa trẻ này không nặng nhưng đường xa, lưng áo A Mạch đã ướt đầm mồ hôi, thấy vậy Đường Thiệu Nghĩa cõng thay A Mạch. Tốc độ di chuyển của ba người nhanh lên rất nhiều.

Tầm trưa, ba người đã vượt qua ngọn núi, Đường Thiệu Nghĩa nhận thấy cả A Mạch và Từ Tú Nhi đã mệt lử, thêm vào đó Lưu Minh trên vai bắt đầu khóc quấy, liền chọn một khe suối gần đó nghỉ chân. Lúc này vừa đúng đầu thu, nước suối trong vắt, róc rách chảy từ trên núi xuống, gặp đá núi liền nổi bọt nước khiến ai nhìn thấy cũng sảng khoái.

Từ Tú Nhi đứng bên suối rửa mặt mũi tay chân cẩn thận, tiếp đó đỡ lấy đứa trẻ trên vai Đường Thiệu Nghĩa tận tình chăm sóc. Đường Thiệu Nghĩa dang tay rồi nằm bò xuống suối, cúi đầu vừa rửa mặt vừa uống nước. A Mạch rửa sạch tay trong làn nước suối, nàng vốn định vốc nước rửa mặt, lúc cúi đầu nhìn thấy bóng mình trong nước, nghĩ một hồi rồi thôi, chỉ uống mấy ngụm nước suối mát ngọt.

A Mạch vẫn còn giữ một vài quả dại hái lúc vào rừng, nàng lấy ra chia cho Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tú Nhi cùng ăn. Từ Tú Nhi chọn ra những quả ngon nhất cho Lưu Minh, A Mạch vừa cầm phần quả của mình ăn một mình bên bờ suối vừa chốc chốc đưa mắt ngắm nhìn đàn cá nhỏ bơi lội trong làn nước. Nàng chỉ nghĩ tới việc làm sao để bắt được một hai con cho đỡ thèm, đã lâu lắm rồi nàng không được ăn đồ mặn, bụng vốn đã đói tới mức hoa mắt rồi.

Đường Thiệu Nghĩa cúi nhìn hai quả trám trong tay, nhưng đầu vẫn đang nghĩ về hành động kỳ quặc của quân Bắc Mạc lúc mới vào rừng, không hiểu bọn chúng chặt nhiều cây như vậy để làm gì. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Đường Thiệu Nghĩa đột ngột thay đổi sắc mặt.

Lúc A Mạch vẫn đang ngây người ngắm đàn cá dưới suối thì chợt nghe thấy một tiếng "Trời ơi!" của Đường Thiệu Nghĩa, nàng giật mình vội vàng nhìn về phía ấy. Chỉ thấy chàng vo chặt nắm đấm đứng dậy, sau khi quay hai vòng tại chỗ xong hậm hực nói với A Mạch:

"Trúng gian kế của bọn giặc rồi! Những cành cây đó được buộc sau đuôi ngựa nhằm che mắt chúng ta, chúng chỉ giả tấn công thành Thái Hưng mà thôi, e rằng còn có dụng tâm khác!".

Đường Thiệu Nghĩa vừa nói xong, A Mạch suýt cũng la "Trời ơi" theo, có điều tiếng kêu này của nàng lại xuất phát từ nguyên nhân tại sao Đường Thiệu Nghĩa lại nhanh chóng nhìn thấu được mọi chuyện như vậy? Nàng nên làm gì đây? Vừa nãy nói khoác hoành tránh như vậy, lúc này làm sao thu lại được? Trong lòng thầm nghĩ họ Đường kia cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu.

A Mạch nhìn bộ dạng Đường Thiệu Nghĩa, cũng không nói phá, chỉ muốn thăm dò rốt cuộc chàng ta nhìn được tới đâu, liền giả bộ khó hiểu thắc mắc: "Đường tướng quân à, tướng quân nói thế là sao? Bọn giặc có gian kế gì?".

Đường Thiệu Nghĩa im lặng, nhíu mày đi đi lại lại, trong đầu thầm nghĩ bọn giặc giả tấn công thành Thái Hưng, vậy rốt cuộc chúng muốn làm gì? Quân Bắc Mạc đi xuyên qua Tây Hồ biên giới phía đông tới, phía đông thành Hán Bảo chính là khu rừng hiện giờ chúng đang đóng, đại đội kỵ binh không thể vượt qua bao đường núi để tới đây được, con đường hướng về phía Nam thông với thành Thái Hưng, lẽ nào chúng lại đi về hướng bắc? Nhưng phía bắc là trấn nào nhỉ? Không có trấn trọng yếu về quân sự nào sao? Tại sao bọn giặc Bắc Mạc lại bỏ qua thành Thái Hưng, đi về hướng Bắc nhỉ? Không lẽ nào!

"Dự Châu! Đúng là Dự Châu!"

Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên lắng giọng nói.

"Từ đây đi về hướng Đông Bắc sẽ là Dự Châu, nơi đó là cửa ngõ của đồng bằng Giang Trung, chỉ cần đoạt được Dự Châu, đội kỵ binh sắt của Bắc Mạc có thể bóp chẹn được mảnh đất yết hầu Giang Bắc Nam Hạ, đi xuống hướng Nam có thể tấn công Thái Hưng, đi lên hướng Bắc lại có thể tạo thành thế gọng kìm Nam Bắc đối với quân đội dải đất Tịnh Dương, Lật Thủy của chúng ta. Bọn giặc Bắc Mạc giỏi thật! Suy tính thật là thâm độc!"

Đường Thiệu Nghĩa ngẩng đầu nhìn A Mạch, ánh mắt tinh anh, không che giấu được vẻ phấn khích. Chàng đã nhìn ra âm mưu của kẻ địch, trong lòng vừa tức giận vừa xúc động, giận vì không ngờ bọn Bắc Mạc lại giảo trá như vậy, xúc động là vì cuối cùng mình đã nhìn rõ được gian kế của chúng. Nam tử tòng quân, đặc biệt là những người giữ chức tước nhỏ như chàng, không bao giờ dám ôm mộng mình sẽ nổi danh sau một trận chiến, bước vào hàng ngũ danh tướng, nhưng giờ đây, cơ hội dường như đang bày ra trước mắt, khiến chàng sao không xúc động chứ!

A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa không nói năng gì, tuy nàng đã đoán ra quân Bắc Mạc chỉ giả tấn công thành Thái Hưng, nhưng do nàng không hiểu gì về tình hình chiến sự nên cũng không tìm hiểu sâu rốt cuộc mục tiêu của quân Bắc Mạc là gì. Hiện giờ Đường Thiệu Nghĩa suy đoán nơi quân Bắc Mạc muốn tấn công là Dự Châu, vậy thì sống chết gì cũng không thể đi Dự Châu được, nếu không lại chẳng phải tiến gần tới chiến trường hay sao? Một thành Hán Bảo nhỏ bé là vậy thế mà cuộc chiến phòng thủ tấn công đã vô cùng khốc liệt, Dự Châu lớn đến vậy, không hiểu còn phải bao nhiêu người chết nữa đây!

A Mạch đã hạ quyết tâm cho dù chết cũng không thể đi Dự Châu, nàng có thể sống được từ trên thành Hán Bảo đã là may phúc lắm rồi, bản thân nàng cũng không cho rằng mình sẽ may mắn sống sót ở thành Dự Châu. Mẹ nàng từng nói, con người không nên đi khiêu chiến với ông trời làm gì.

Thế nhưng khi nghe Đường Thiệu Nghĩa nói quân Bắc Mạc gian trá như vậy, trong lòng A Mạch lại cảm thấy có gì không đúng. Dự Châu, xét cho cùng cũng chỉ là một thành trì mà thôi, bỏ Thái Hưng mà đi Dự Châu, nàng chưa nhìn ra được lợi lộc gì lớn. Nếu là nàng, ngược lại sẽ chọn chiến thuật vây thành dài ngày, cũng giống như cha nàng từng nhắc qua, sức mạnh tiêu diệt kẻ thù mới là thứ quan trọng nhất, còn việc được hay mất của một thành trì, xét từ góc độ lâu dài cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể!

"A Mạch, chúng ta sẽ đi Dự Châu!"

Đường Thiệu Nghĩa buộc đứa trẻ trên lưng, vừa nói xong đã chuẩn bị đi.

Từ Tú Nhi không hiểu những điều hai người vừa nói, cô ta cũng chẳng để ý, đứng dậy chuẩn bị đi theo. A Mạch vội vàng ngăn lại: "Chờ một chút đi! Đường tướng quân, tướng quân nói bọn giặc sắp tấn công thành Dự Châu, nhưng từ thành Hán Bảo tới Dự Châu phải đi qua khu rừng này mà, chẳng phải tướng quân nói đội kỵ binh của Bắc Mạc không thể đi qua được khu rừng này hay sao? Thế chúng qua rừng bằng cách nào đây?".

Từ lâu Đường Thiệu Nghĩa đã nghĩ tới vấn đề này, nghe A Mạch hỏi liền giải thích: "Cách khu rừng này hơn ba trăm mét về hướng bắc có một đoạn đường địa thế vô cùng bằng phẳng, nếu quân giặc muốn tấn công thành Dự Châu, tất phải đi qua đây, tuy tốc độ của kỵ binh nhanh, nhưng lại phải đi mất một đoạn đường vòng. Nếu chúng ta đi nhanh, không những có thể kịp thời tới Dự Châu cảnh báo, mà còn có thể bố trí quân mai phục ở hang núi, tới lúc đó việc giết bọn giặc dễ như trở bàn tay".

Tuy ngoài mặt A Mạch tỏ ra rất tập trung vào sự phán đoán cục diện cuộc chiến của Đường Thiệu Nghĩa nhưng trong đầu lại đang suy tính phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi số phận gắn với chiến trường. Đường Thiệu Nghĩa nói về chiến tranh đơn giản như vậy, nhưng A Mạch biết rõ lần này đi Dự Châu sẽ vô cùng nguy hiểm, đặc biệt đối với những người như nàng. Quá lắm nàng cũng chỉ trở thành một tên lính quèn, chắc chắn khi ra trận sẽ bị đẩy lên phía trước. Nếu như ra chiến trường thực sự, cho dù muốn giả chết cũng khó, bởi bọn giặc Bắc Mạc đều là kỵ binh, nếu không cẩn thận sẽ bị vó ngựa giẫm thành bánh nhân thịt.

"Đường tướng quân, A Mạch có điều muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không." A Mạch đột nhiên cất tiếng.

Đường Thiệu Nghĩa đang mải đi về hướng Dự Châu, bởi họ đã đi về hướng đông nam hơn nửa ngày, bây giờ lại quay ngược về hướng Dự Châu phải thêm đoạn đường dài. Thời gian vốn đã rất gấp, không ngờ A Mạch lại hỏi hết câu này tới câu khác khiến Đường Thiệu Nghĩa phát cáu liền đáp: "Có lời muốn nói thì mau nói đi! Đừng quanh co như vậy, lính tráng cần phải nói như sấm rền ăn như gió cuốn, còn những lễ nghi vớ vẩn kia là thứ bọn tú tài vô dụng coi trọng mà thôi! Binh lính không cần thứ này đâu!".

A Mạch nói: "A Mạch không hiểu việc quân, tuy ban nãy Đường tướng quân nói đều có lý, nhưng A Mạch cảm thấy chúng ta không thể không đi thành Thái Hưng, tuy bọn giặc chia quân tới Dự Châu, nhưng chúng ta cũng nhìn thấy rất nhiều quân Bắc Mạc tiến tới thành Thái Hưng. Bọn giặc đã gian trá thế, vậy thì bên thành Thái Hưng cũng không thể không phòng bị. Báo tin chỉ cần một người là được rồi, Đường tướng quân cứ đi Dự Châu, còn tiểu nhân đi Thái Hưng, làm như vậy cho dù bọn giặc có quỷ kế gì đi nữa, chúng ta cũng đều có chuẩn bị. Như vậy há chẳng phải ổn hơn sao?".

Đường Thiệu Nghĩa không ngờ được mưu tính riêng của A Mạch, nghe A Mạch nói hợp tình hợp lý như vậy, còn cho rằng nàng toàn tâm vì quốc gia. Chàng đắn đo suy nghĩ giây lát rồi nói: "Như vậy cũng được, vậy thì chúng ta chia nhau tới Dự Châu và Thái Hưng, cần phải báo tin trước khi bọn giặc đến". Nói rồi chàng rút lệnh bài hiệu úy bằng đồng của mình đưa cho A Mạch: "Ngươi đi Thái Hưng, cầm cái này coi như vật làm tin tới gặp đại nhân giữ thành Vạn Lương, nếu có thể yêu cầu Vạn đại nhân xuất quân khỏi thành tấn công bọn giặc Bắc Mạc, tiếp đó viện binh cứu trợ Dự Châu!".

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ một hồi tự cảm thấy cấp bậc của mình kém hơn nhiều so với Vạn đại nhân, khẩu khí như vậy e rằng không ổn, liền đổi giọng dặn: "Thôi được, ngươi chỉ cần nói rõ tình hình với Vạn đại nhân là được, đại nhân tự biết sắp xếp".

A Mạch gật đầu rồi trịnh trọng giắt lệnh bài vào người. Lúc này Từ Tú Nhi đi tới, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa và A Mạch đều không nói tới việc mình sẽ đi đâu, khóe mắt đã hơi đỏ, cô nghi ngờ khẽ hỏi: "Vậy dân nữ nên làm gì?".

Lúc này A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa mới nhớ ra bên mình còn có một cô gái nữa, hai người quay lại nhìn Từ Tú Nhi rồi không hẹn mà cùng nhíu mày.

Từ Tú Nhi từ lúc ở Hán Bảo đã nảy sinh tình cảm khác thường với A Mạch, trong lòng đương nhiên muốn đi cùng đường với A Mạch. Câu nói ban nãy tuy hỏi cả A Mạch lẫn Đường Thiệu Nghĩa, nhưng cô vẫn trộm nhìn phản ứng của A Mạch. Nhìn thấy A Mạch nhíu mày, Từ Tú Nhi cảm thấy lòng trĩu nặng, chua xót.

Hành động nhíu mày của A Mạch ngay lập tức khơi gợi sự quật cường trong con người Từ Tú Nhi, cô cắn răng, không chờ A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa phản ứng gì đã nói ngay: "Dân nữ và Đường Thiệu Nghĩa đi Dự Châu! Đường tướng quân yên tâm, dân nữ là con nhà nghèo nên đi đường núi cũng không nề hà, chắc chắn sẽ không liên lụy tới tướng quân, hơn nữa tiểu công tử này cũng cần có người chăm sóc. Tướng quân là nam nhi, e rằng không biết chăm sóc trẻ con, thôi cứ để dân nữ đi theo tướng quân".

Mặc dù Từ Tú Nhi nói với Đường Thiệu Nghĩa, nhưng ánh mắt lại không rời A Mạch, cô không hề nhìn thấy hành động nhíu mày lần thứ hai của Đường Thiệu Nghĩa. Thực ra rất dễ nhận thấy vẻ giận dỗi trong giọng điệu cô gái nhỏ này, trong lòng cô vẫn mong mỏi A Mạch giữ mình lại, nhưng không ngờ A Mạch chỉ cúi đầu suy ngẫm. Lát sau nàng ngẩng đầu lên nói: "Thế cũng được! Cô nương hãy đi cùng Đường tướng quân tới Dự Châu!".

Đến tự bảo vệ mình, nàng đã cảm thấy rất khó khăn rồi, nếu đem theo Từ Tú Nhi quả thực vô cùng bất tiện. Hơn nữa nàng cũng đã quen đi một mình. Lòng hiệp nghĩa không thể khiến nàng mắc câu được, tuy cô gái này đã cho nàng mấy chiếc bánh màn thầu, nhưng nàng cũng không muốn cõng theo một tay nải lớn tới vậy. Thôi thì cứ đẩy cho Đường Thiệu Nghĩa, chàng ta chẳng phải đấng nam nhi đó sao? Vậy thì hãy gánh vác thêm chút đi! A Mạch thầm nghĩ.

Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy chỉ còn biết gật đầu, bản thân chàng cũng biết nếu mang theo Từ Tú Nhi sẽ vô cùng bất tiện, nhưng sự giáo dục chàng được tiếp nhận từ bé khiến chàng không có cách nào mở miệng nói lời "không" với một cô gái yếu đuối, bèn đáp: "Vậy Đồ cô nương hãy đi theo ta!".

Từ Tú Nhi cắn môi liếc trộm A Mạch một cái, thấy A Mạch lại gật đầu theo, trái tim non nớt của cô gái trẻ tê tái tột cùng.

Ba người chỉnh đốn một lát rồi chia tay, lúc sắp đi Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên gọi A Mạch lại. Chàng nhìn thân hình mỏng manh của A Mạch rồi nói: "A Mạch, ngươi biết võ công không?".

A Mạch lắc đầu, võ công nàng không biết nhưng sức lực thì cũng khá, hơn nữa tay chân cũng thuộc loại nhanh nhẹn, chạy cũng khá nhanh. Về điểm này nàng hoàn toàn tin tưởng vào bản thân.

Đường Thiệu Nghĩa mím chặt môi, tiếp đó rút kiếm báu ra đưa cho A Mạch.

"Thanh kiếm này ngươi hãy cầm lấy, sợ trong rừng có thú dữ, ngươi hãy mang theo để phòng thân!"

Lúc này A Mạch thực sự cảm động, nàng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, quả thực không biết nên nói gì.

"Không cần đâu, không cần đâu Đường tướng quân, tướng quân đem theo cả Từ cô nương và đứa trẻ, càng cần thứ này để phòng thân hơn."

"Cầm lấy đi!"

Đường Thiệu Nghĩa không nói nhiều liền giắt thanh kiếm vào hông A Mạch, tiếp đó đặt tay lên vai nàng rồi ngây người nhìn nàng trong giây lát, cuối cùng bóp mạnh vai A Mạch khẽ nói: "A Mạch, bảo trọng!".

Nói xong không chờ A Mạch kịp phản ứng gì chàng đã buông tay, quay người sải bước về phía tây. Đường Thiệu Nghĩa không dám quay đầu lại, chàng cảm thấy trong lòng có cảm giác rất lạ, không thể nói rõ mà trước đây chưa từng xuất hiện. Cảm giác đó giống như sự quyến luyến không nỡ rời người thiếu niên có nụ cười thánh thiện như hoa sen trắng kia.

Từ Tú Nhi nhìn A Mạch một lần nữa rồi vội vàng chạy theo Đường Thiệu Nghĩa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)