Anh Đau Đầu
← Ch.134 | Ch.136 → |
Bên tai cô phảng phất tiếng cười của anh.
"Anh, anh không đi làm à?" Tô Nhiễm không chịu xoay người nhìn anh, đầu cô vùi sâu vào gối, cất giọng ngượng nghịu. Ly hôn rồi lại xảy ra quan hệ, càng quan trọng là nó còn đê mê hơn cả lúc trước. Chuyện này trái với lẽ thường, huống chi...
Cô bất giác nhớ đến lời nói của Hoà Vy.
Người đàn ông phía sau trở mình, bất ngờ nói, "Không đi, anh định nghỉ một ngày."
"Sao?" Anh thành công khiến Tô Nhiễm xoay lại, cô quấn chặt chăn che người, cất giọng không thể tin nổi, "Anh muốn nghỉ?"
Anh bật cười, "Anh nghỉ làm một ngày, lạ lắm à?"
"Không có..." Tô Nhiễm cũng thấy mình phản ứng hơi quá, cô rụt người, "Tại tôi chưa nghe anh nói vậy bao giờ."
Lệ Minh Vũ áp sát Tô Nhiễm, một tay ôm cô vào lòng, "Đúng là lần đầu tiên anh nói thế này. Anh đi làm nhiều năm, nhưng số ngày nghỉ chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Tô Nhiễm trố mắt săm soi anh, "Anh làm bằng sắt đúng không?" Quanh năm suốt tháng anh chỉ biết làm việc không ngừng nghỉ, nếu không thì hôm trước chẳng bệnh nặng như vậy, ngẫm lại cô xót xa anh vô cùng.
Thấy cô nhìn mình, anh nói khẽ: "Đành chịu thôi, vì..." Nói đến đây, anh đột nhiên im bặt, ánh mắt bỗng sa sầm. Anh nổi tiếng cuồng công việc trong giới chính khách, rất hiếm khi anh nghỉ ngơi, càng khỏi phải nói đến việc nghỉ phép. Anh cố gắng hết sức, vất vả suốt bao năm qua, chỉ để...đòi lại một thứ.
Tô Nhiễm không biết anh bị làm sao, nghe anh nói phân nửa rồi lặng thinh, ánh mắt cô đầy hoài nghi.
"Vì thành tích, không thể nghỉ ngơi." Anh trả lời vòng vo.
Tô Nhiễm hình như hiểu, lại hình như không, cô hơi động đậy, lúc này mới phát hiện hai người họ quá mức 'gần gũi'. Chuyện này cũng đành chịu, vì giường trong phòng cô là giường đơn tiêu chuẩn. Vóc người anh cao lớn, nằm ngang chiếm quá nửa giường, lòi cả bàn chân ra ngoài. Chính vì thế mà hai người họ muốn 'gần gũi' bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thế nhưng Lệ Minh Vũ rất thoả mãn, thấy cô khó chịu có ý né tránh, anh bèn duỗi người, dồn cô vào sát tường, hết đường trốn thoát.
"Anh đừng..." Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vô tình chạm trúng một vật nóng rãy khác thường gần bụng. Tô Nhiễm thoáng run rẩy, lập tức nằm bất động.
Lệ Minh Vũ bất ngờ, cười toe toét, ghì xiết cô vào ngực mình, nói giọng mờ ám, "Em biết vâng lời rồi."
Cả người Tô Nhiễm dán sát anh, dưới bụng cô bỗng nhói đau, Lệ Minh Vũ thấy cô chau mày, anh cười xấu xa, "Sao vậy em?"
"Không có gì..." Cô thẹn thùng không biết nói thế nào, cũng chẳng dám nhúc nhích. Kinh nghiệm trước kia mách cô rằng lúc này chỉ cần hơi lộn xộn, người thiệt thòi vẫn là cô.
Lệ Minh Vũ thấy cô đỏ mặt ấp úng, miệng anh ẩn chứa ý cười, bàn tay dò dẫm trên lưng cô, anh xiết chặt cô hơn, vừa lúc để vật đàn ông chui vào giữa hai đùi cô, mơn trớn vùng nhạy cảm.
Tô Nhiễm cắn mạnh môi, chống tay trước ngực anh, cơ thể chấp chới, nhưng quyết không phát ra tiếng rên rỉ. Cô sợ bản thân bất cẩn lọt vào bẫy của anh lần nữa, cô nuốt nước bọt, đôi chân không ngừng run lên, đầu óc váng vất, có thể do...tối qua quá mức phóng túng.
"Anh, anh về chỗ ở của mình nghỉ ngơi đi." Cô kháng nghị, một vật lạ sục sạo 'châm lửa' giữa hai đùi cô.
Lệ Minh Vũ vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, anh chỉ cười, không nói không rằng, nhưng ánh mắt nhuốm đầy ham muốn, Tô Nhiễm hốt hoảng tim run, lửa dục đàn ông mãnh liệt như muốn thiêu rụi cô, vừa muốn lên tiếng, điện thoại cùa Lệ Minh Vũ đặt ngay đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Anh lướt mắt qua điện thoại, suỵt nhẹ một tiếng với cô, sau đó nghe máy, giọng anh khàn khàn, "Đồng Hựu?"
Tô Nhiễm lặng lẽ tựa vào lòng anh, do ở khoảng cách quá gần nên cô nghe rõ ràng âm thanh của đối phương. Đồng Hựu đang báo cáo lịch trình hôm nay với anh, thấy anh vẫn chưa đến văn phòng, Đồng Hựu hỏi anh có cần phái xe tới đón hay không.
Lệ Minh Vũ biết cô nghe thấy, chẳng những không rời xa, mà anh còn cúi đầu xuống hôn môi Tô Nhiễm, nở nụ cười với cô, ánh mắt anh vô cùng mờ ám.
Cô nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch trong ngực. Sao anh lại hư như vậy? Lúc này rồi mà vẫn giở trò xấu xa.
"Đồng Hựu, hôm nay tôi nghỉ ngơi, cậu huỷ hết lịch trình đi." Sau khi kiên trì nghe Đồng Hựu báo cáo, anh nói. Bàn tay còn lại cũng chẳng rỗi rãi, anh lân la nó đến tấm lưng trần của Tô Nhiễm thoả mãn vuốt ve.
Tô Nhiễm nghe Đồng Hựu kinh ngạc "A?" một tiếng, lòng cô chợt dấy lên cơn sóng ngọt ngào và cảm giác chinh phục khó nói nên lời. Nó khiến cô thấy bản thân vượt trội, thu phục trọn vẹn một người đàn ông ưu tú. Cô biết mình nghĩ như vậy rất kỳ lạ, rất xấu xa, thế nhưng cô không thể kiểm soát.
Lệ Minh Vũ dặn dò thêm vài câu rồi cúp điện thoại, anh xoay mặt cô qua, cất giọng dịu dàng, "Cả ngày hôm nay của anh đều thuộc vể em."
Tim cô đập nhanh hơn, cô thở dồn, cắn môi, "Tôi còn bận việc, anh mau về đi."
Lệ Minh Vũ cũng không miễn cưỡng, anh nhếch mép, lại nằm ngửa lần nữa, mắt Tô Nhiễm vô tình lia thấy chỗ đó của đàn ông đang gồ lên dưới chăn. Cảnh này có vẻ buồn cười nhưng không hề đột ngột.
"Anh..."
"Anh đau đầu." Anh bỗng lên tiếng, vươn tay xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi.
Tô Nhiễm vừa nghe, liền sờ sợ, vội đứng dậy quan sát anh, "Đang khoẻ sao anh lại đau đầu?"
"Chắc do tối qua uống rượu." Lệ Minh Vũ ngoan ngoãn trả lời.
Tô Nhiễm nhíu mày, "Tối hôm trước anh còn bệnh mê man, mà tối qua đã ra ngoài uống rượu xã giao, anh có còn nghỉ đến sức khoẻ của mình không?"
Lệ Minh Vũ thả tay, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, "Từ nay về sau anh sẽ cai rượu."
"Cai rượu?" Tô Nhiễm lườm anh. Suốt mấy ngày liền không thấy anh hút thuốc, cô cứ tưởng anh đã cai thuốc, nhưng không ngờ tối qua anh lại rút thuốc hút.
Lệ Minh Vũ nhếch mày, "Anh ngã bệnh không phải do hút thuốc."
"Này, bộ trưởng Lệ, chắc bộ trưởng cũng biết hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ phải không? Lỡ bộ trưởng hút riết rồi mắc bệnh mãn tính thì thật đáng sợ. Vả lại, khói thuốc của bộ trưởng còn ảnh hưởng đến những người bên cạnh nữa chứ. Đúng là thiếu đạo đức." Tô Nhiễm cau chặt mày.
Lệ Minh Vũ bật cười, hưởng thụ 'trách mắng' của cô. Đợi cô nói xong, anh cười nhẹ nhàng, "Từ giờ trở đi, anh cũng sẽ cai thuốc, vì..." Anh dừng giây lát, bổ sung một câu đầy ý vị, "Người bên cạnh anh."
Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Bắt gặp dáng vẻ vui sướng hứa cai rượu cai thuốc của anh, cô hơi ngây người, lát sai cô lặng thinh đứng dậy. Lệ Minh Vũ ở phía sau, kéo cô lại, "Em sao vậy?"
"Tôi còn bận nhiều việc." Cô bình thản đáp lời, né tránh ánh mắt dò xét của anh. Không phải cô không hiểu anh ám chỉ điều gì, mà chính vì nghe hiểu nên cô mới lo nơm nớp. Quan hệ hiện tại của cô và Lệ Minh Vũ rất nguy hiểm, so với hiệp ước chín ngày kia, cô và anh của lúc này dường như đã lâm vào mối quan hệ bất bình thường.
Cô thừa nhận mỗi lần trông thấy anh, dù cô cố ra vẻ hờ hững thế nào, cũng không làm nên chuyện gì. Con tim cô sẽ bất giác xốn xang, ánh mắt sẽ gượng gạo thiếu tự nhiên. Cô không phải thần thánh, đối mặt với người đàn ông cô từng yêu, cô không thể không có phản ứng. Bốn năm trước, anh tổn thương cô, còn bốn năm sau, anh khiến cô hoang mang. Giờ này khắc này, cô chỉ muốn giảnh thời gian để suy ngẫm quan hệ của họ rốt cuộc là gì.
"Cái này xem như lệnh đuổi khách à?" Người đàn ông ở sau cười đùa.
Tô Nhiễm khom người nhặt quần áo, nhìn anh, "Nếu anh khó chịu, anh cứ nằm ở đây nghỉ ngơi."
"Em buồn phiền chuyện gì?" Ánh mắt Lệ Minh Vũ sắc bén, nhìn thấu tâm tư và vẻ mặt biến hoá của cô.
Bóng dáng nho nhỏ đưa lưng về phía anh cứng đờ, vài giây sau cô mới quay đầu đối diện anh, cô thẳng thắn nói lên tâm tư của bản thân: "Rốt cuộc chúng ta là gì của nhau? Minh Vũ, tôi không buồn phiền. Mọi việc phát sinh giữa chúng ta suốt hai đêm qua, tôi có thể thong dong nhìn nhận. Thế nhưng tôi rất mù mờ, tôi không hiểu tại sao quan hệ của anh và tôi lại lâm vào tình cảnh này."
Nụ cười trên môi Lệ Minh Vũ đông cứng, ánh mắt anh dừng trên mặt cô, anh chầm chậm nói, "Có một cách giúp em hiểu hơn." Nói đến đây, anh khẽ thở dài, ngữ khí chuyển dịu dàng, "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Như vậy quan hệ của anh và em sẽ trở nên rõ ràng."
"Đã ly hôn, rồi lại bắt đầu với nhau lần nữa, dũng khí này không phải ai cũng có. Tôi thừa nhận tôi là người nhát gan. Tuy rằng..." Lòng Tô Nhiễm chùng xuống, cô hít một hơi sâu, dốc hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh...
"Khi tôi thấy anh bệnh nặng, tim tôi đau nhói. Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta có thể bắt đầu lần nữa. Hôn nhân có quá nhiều khảo nghiệm khiên tôi hoảng loạn, có lẽ là lừa dối, có lẽ là phản bội. Hai người yêu nhau cũng không thể đảm bảo sống đến đầu bạc răng long, huống chi tôi và anh...trước sau đều không dám đối diện với tình yêu."
Lệ Minh Vũ đờ người, câu cuối cô nói tựa như mũi kim châm vào tim anh.
Anh bất giác nhớ tới câu hỏi kia của cô...Anh có yêu tôi không?
Một câu rất đơn giản nhưng anh chần chờ thật lâu vẫn không đưa ra được đáp án.
Anh không biết yêu một người phụ nữ là thế nào, cũng không biết hạnh phúc tột độ ra sao. Anh chỉ biết Tô Nhiễm cho anh cảm giác ấm áp mà không người phụ nữ nào có thể thay thế. Anh si mê cô, nhung nhớ cô, rốt cuộc là do sinh lý hay tâm lý quấy phá?
Thấy anh không nói tiếng nào, Tô Nhiễm cười nhẹ, bờ môi thấp thoáng cô đơn pha lẫn thoải mái. Cô đứng dậy, chẳng hề ngượng nghịu ánh nhìn lom lom của anh, cô dừng ở đầu giường, chậm rãi mặc quần áo. Những tia nắn ban mai xinh xắn chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa, hắt sáng lên cơ thể trắng muốt của cô, vừa mông lung vừa mê người.
Cái bóng cô rơi trên người Lệ Minh Vũ, anh mải miết ngắm nhìn, vươn tay chạm nhẹ tựa như ve vuốt món hàng trân quý nhất. Tình cảm chất chứa trong lòng bao lâu qua bỗng dấy lên như sóng nước thuỷ triều.
Khi cô gần bước ra khỏi phòng ngủ, anh chợt cất tiếng, giọng anh trầm trầm mạnh mẽ...
"Anh thừa nhận, anh không quên được em."
Tô Nhiễm ngoảnh đầu, đáy lòng cô dâng tràn một cảm giác khó hiểu, vừa như vui sướng kích động, vừa như kinh hoàng lưỡng lự.
"Cho nên..." Lệ Minh Vũ đón lời, vẻ mặt nghiêm túc, "Hãy cho anh và em một cơ hội làm lại từ đầu."
Cô không đáp lời lập tức, ngón tay vô thức siết chặt rồi buông lỏng, "Minh Vũ, tôi thừa nhận, cái tốt của anh khiến phụ nữ dù hận anh đến đâu cũng sẽ đầu hàng. Nhưng sự tàn nhẫn, bá đạo, tính độc tài và gia trưởng của anh cũng sẽ huỷ hoại hoàn toàn một người phụ nữ. Cái tốt và cái xấu của anh vĩnh viễn là cực đoạn. Anh luôn dùng hai điểm cực đoan này dằn vặt phụ nữ. Yêu anh là tai hoạ, là thiêu thân lao đầu vào lửa."
Lệ Minh Vũ nhìn cô, "Còn em thì sao? Người khác thế nào anh mặc kệ, anh chỉ quan tâm suy nghĩ của em."
"Tôi không đủ thời gian để quên anh, cũng không đủ dũng khí để đón nhận anh. Chỉ vậy thôi." Giọng điệu cô mềm nhẹ, thẳng thắn nói lên suy nghĩ chân thật nhất từ lúc về nước đến giờ của mình.
Lệ Minh Vũ đăm chiêu.
Hai người trầm mặc. Lát sau, anh mở miệng nói, biểu đạt suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, "Vậy anh sẽ đợi đến khi em đủ dũng khí đón nhận anh."
Tô Nhiễm im lặng nhìn anh, ánh mắt cô sáng lóng lánh như ngọc.
"Anh xin lỗi mọi việc anh gây ra trước đây với em, tất cả đều do tính cách và phương thức của anh làm em thấy bất an và sợ hãi." Đôi mắt sâu hút của anh chứa đầy suy tư và chân thành, "Anh sẽ luôn đợi em, nhưng anh chỉ có một mong muốn."
Tô Nhiễm đáp, "Anh nói đi."
Lệ Minh Vũ dõi mắt theo cô, tình cảm nồng ấm lan tràn khắp mặt anh, "Em đừng cự tuyệt cảm giác trong lòng mình, đừng mù quáng từ chối anh. Anh và em cứ thuận theo tự nhiên để mọi việc rõ ràng hơn."
Cô hít sâu, cân nhắc rất lâu, sau đó cô ngước lên tựa như đưa ra một quyết định trọng đại, cô gật đầu, "Tôi đồng ý."
Cô không muốn từ chối hạnh phúc, nhưng cũng không miễn cưỡng hạnh phúc không thuộc về bản thân. Cuối cùng cô và anh sẽ ra sao trong cục diện rối ren không lối thoát như lúc này? Thời gian là phương thuốc thần kỳ nhất, nó có thể giúp người ngỡ ngàng trở nên thông suốt, có thể mang hy vọng đến cho người mất lòng tin.
Cô đã không cách nào tìm hiểu kết hôn bốn năm trước là đúng hay sai. Có lẽ vậy mà tạo nên nỗi vương vấn khi đã ly hôn vào bốn năm sau. Cô và anh đều u mê, ngăn cách nhau bởi một thứ gì đó mỏng manh. Biết đâu anh nói đúng, thời gian có thể làm rõ mọi việc.
Cô không muốn kiên cường trong thế giới tình cảm. Bình tâm đôi mặt với mọi chuyện mới biết bản thân đang cần điều gì.
Thấy cô gật đuầ đồng ý, Lệ Minh Vũ bỗng nhẹ lòng. Ông trời chứng giám, anh căng thẳng hơn bao giờ hết khi chờ đợi câu trả lời từ cô. Dù đứng trước giới chính trị tôi lừa anh, anh lừa tôi hỗn loạn, anh cũng chưa từng căng thẳng như vậy. anh nghĩ giây lát, ngữ khí thấp thoáng nhẹ nhõm, "Phải rồi, tự nhiên trưa nay anh thèm ăn cá."
← Ch. 134 | Ch. 136 → |