Quyển 4: Lòng tôi đau như dao cắt
← Ch.125 | Ch.127 → |
Gia Tuấn bị tôi giáng một bạt tai thật mạnh, mặt lệch sang một bên, rất lâu cũng không quay lại.
Cho đến bây giờ tôi chưa từng tát anh, cái tát này đánh ra, tay tôi cũng run rẩy, ấm ức dâng lên, tôi không nhịn được, chất vấn anh: "Sao anh không sớm nói cho tôi biết? Khi có chẩn đoán chính xác, tại sao anh không nói cho tôi biết trước tiên chứ?"
Anh thấp giọng: "Anh không dám nói với em."
Đầu tiên tôi ngơ ngẩn, có hơi kinh ngạc, lại khó hiểu mà hỏi anh: "Không dám nói với tôi ư? Tôi là gì của anh? Tôi là vợ anh mà, là vợ chồng đó, có cái gì mà chúng ta không thể nói với nhau chứ? Anh lại giấu tôi bí mật lớn như vậy, không nói cho tôi biết? Anh nói tôi biết xem còn có ai biết chuyện này nữa?"
"Quách Sắc."
Tôi không ngừng chế nhạo anh: "Hóa ra đã sớm có hồng nhan tri kỹ nghe anh nói hết rồi, hay thật, người tình vĩnh viễn biết nhiều hơn vợ mà."
"Không phải đâu, Đinh Đinh." Anh thấp giọng xuống, "Không phải anh chủ động nói với cô ấy, là cô ấy đã xem phim chụp của anh, rồi đến tìm anh. Thực tế là ngay lúc đó, anh đã quyết định chia tay với cô ấy, anh..."
Tôi chặn anh tiếp tục nói: "Gia Tuấn, anh có biết bây giờ trong lòng tôi có mùi vị gì không? Tôi rất thất vọng rất đau khổ, sao anh không thẳng thắn với tôi? Có bệnh là chuyện nhục nhã lắm sao? Khi kết hôn, chúng ta từng tuyên thệ với nhau mà, bất luận là bệnh tật hay nghèo khó, khó khăn lớn đến đâu cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, nhưng hiện giờ mới được bao lâu chứ? Lại mới xảy ra chuyện gì? Bệnh của anh là bệnh nan y sao? Vậy thì anh tuyệt vọng à? Mất hết lòng tin với tương lai sao?"
Anh đứng trước mặt tôi im lặng không nói gì, sự kiêu ngạo và tự tin trước đó đã không còn sót lại chút gì.
Tôi cười khổ: "Gia Tuấn, rốt cuộc là anh mất đi niềm tin với chính mình, hay là không tin tưởng tôi? Từ khi chúng ta quen biết đến khi kết hôn, mấy năm nay, tôi vẫn do anh chăm sóc, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nghe theo anh, trong cuộc sống, tất cả những chuyện cần quan tâm, toàn bộ tôi đều giao cho anh làm, bởi vì như vậy, nên anh đã không còn tin tưởng tôi, sợ tôi không đủ khả năng để lựa chọn tất cả sao?"
"Không phải đâu, Đinh Đinh, thật sự là, thật ra...... Anh không tin tưởng chính mình. Ở trong mắt em, anh vẫn luôn là một ngưiờ hoàn mỹ, đột nhiên có một ngày, nếu như hình tượng của anh bị giảm sút, không còn cao lớn như trước nữa, mà là một người hèn mọn, không cử động được, phải cần người khác đến chăm sóc mình, anh không thể chấp nhận nổi sự nhục nhã này."
Tôi trừng mắt: "Nhục nhã sao? Anh lại có thể cho rằng đó là một sự nhục nhã sao? Gia Tuấn, mỗi người chúng ta trong cái xã hội này, không gặp phải những chuyện thế này, thì cũng có thể gặp phải những chuyện khác, ai cũng không thể cam đoan bản thân lúc nào cũng có hình tượng cao lớn được, anh cho rằng bản thân có bệnh, đó là một sự nhục nhã, anh không chịu nổi sao? Vì vậy anh đánh mất niềm tin với chính mình sao? Gia Tuấn ơi là Gia Tuấn, anh làm cho tôi quá thất vọng, có nhiều người còn găp tình trạng thê thảm hơn anh nhiều, nhưng họ đều không mất đi niềm tin và hy vọng, anh lại mất đi hy vọng sao? Gia Tuấn, anh cảm thấy bây giờ anh rất thê thảm sao? Vậy thì tôi hỏi anh, những người mất đi bộ phận cơ thể trong trận động đất ở Vấn Xuyên, họ có thảm hay không? Họ mất đi người thân, mất đi sức khỏe, họ có thảm hay không? Nhưng họ tuyệt vọng bao nhiêu chứ? Gia Tuấn, anh sai rồi, anh không phải không tin tưởng chính mình, mà là anh không có niềm tin ở tôi, anh quá yêu bản thân mình, quá quý trọng hình tượng của mình, anh sợ tôi sẽ chê anh, sợ tôi sẽ không chăm sóc nổi anh, thậm chí anh sợ tôi sẽ chán ghét anh, cho nên anh mới ly hôn với tôi, anh quá coi thường tôi rồi."
Anh im lặng không lên tiếng.
"Gia Tuấn, anh nói thẳng với tôi đi, lúc anh đề nghị ly hôn với tôi, là bởi vì anh có bệnh, hay là muốn sống chung với Quách Sắc?"
Anh khẽ trả lời tôi: "Anh chưa từng nghĩ sẽ sống chung với cô ấy, anh phản bội em là anh sai, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng muốn ly hôn với em, là anh biết anh mắc bệnh, anh không muốn liên lụy em, cho nên mới nhờ cô ấy cùng diễn với anh một vở kịch. Xin lỗi, Đinh Đinh, em nói đúng, thật sự là anh quá yêu bản thân mình, quý trọng hình tượng của anh trong lòng em, cho nên anh không muốn để em thấy bộ dạng thảm hại của anh."
Tôi cảm thấy quá nực cười: "Cho nên anh liền đề nghị ly hôn với tôi, anh vì muốn ép tôi đi, không tiếc diễn kịch với người ngoài, mà loại kịch này anh lại diễn hết lần này đến lần khác? Gia Tuấn, tôi hỏi anh, nếu tai nạn xe ngày đó, tôi thật sự chết đi, lương tâm của anh có thể bị cắn rứt hay không? Anh sờ tim tự hỏi đi, anh đã làm gì với tôi, đã làm gì với đứa bé vô tội đó chứ?"
Một giọt nước mắt của tôi chảy ra, tôi khóc không thành tiếng, anh cũng đờ đẫn, ở trước mặt tôi, cuối cùng cũng không trả lời được.
Tôi hỏi anh: "Vậy còn Thẩm An Ny? Anh nói tôi biết, tình cảm của anh với cô ấy là gì?"
Anh giải thích với tôi: "Thật sự anh và Thẩm An Ny là trong sạch, anh gần như tán thưởng cô ấy, ở cô ấy có ưu điểm, cô ấy là người bạn không hề xoi mói, cảm giác của anh với cô ấy, chính là bạn bè thôi, cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác đối với em, hơn nữa anh và cô ấy cũng đã nói thẳng với nhau, hai người chỉ làm bạn tốt, như tri kỹ vậy thôi, mãi mãi là như thế."
Tôi cười lạnh: "Bạn tốt? Tri kỹ? Trước thì có một Quách Sắc, sau lại có một Thẩm An Ny, thật tốt quá, luôn luôn có phụ nữ luân phiên đến giúp anh chia sẻ buồn vui, mà những người đó cũng chẳng phải là tôi, anh luôn miệng nói anh không có tình cảm thật sự với các cô ấy, nhưng anh thà tin tưởng những người gọi là bạn bè bình thường này, cũng không bằng lòng tin tưởng người đầu ấp tay gối với anh?"
Anh bị tôi châm chọc đến nỗi không nói lại được.
Tôi ngổn ngang cảm xúc, càm giác muốn khóc rất mãnh liệt, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy xuống nổi.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Giọng nói của anh thì thào không rõ: "Bây giờ mới là giai đoạn đầu, trước mắt vẫn chưa nhìn ra được tình trạng gì cả, để xem tình trạng rồi mới nói sau."
Tôi thởi thật dài, ngồi xuống băng ghế.
Hóa ra sự việc là như thế này, một chuyện thật vui thật khôi hài, Phó Gia Tuấn chồng tôi, người tôi cho rằng có đầu óc rất chín chắn, làm việc rất biết suy nghĩ, nhưng khi gặp phải vấn đề, lại cực kỳ kém trí như vậy, anh ngoại tình, phạm vào lỗi lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng mắc phải, sau khi anh phạm sai lầm, anh lại không dừng cương trước bờ vực, lại lấy chuyện ngoại tình để làm lý do che giấu bệnh tình của mình, lý do này hình như còn làm tôi đau đớn hơn chuyện ly hôn với tôi. Anh hỗn loạn để mặc bản thân tùy hứng. Kết quả cuối cùng đã đẩy sự việc đến nông nỗi không cách nào cứu vãn được.
Tôi thất vọng tột cùng, "Gia Tuấn, tôi rất thất vọng, không phải vì anh phản bội tôi, mà thất vọng vì niềm tin anh dành cho tôi chưa đủ lớn, anh tình nguyện đẩy tôi đến bên cạnh người đàn ông khác, cũng không chuyện đối mặt nói chuyện mình có bệnh với tôi, anh tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, mượn danh nghĩa lấy cớ là yêu tôi, anh co rằng đây là vợ chồng sao, đây là tình yêu trong mắt anh sao?"
Anh chỉ im lặng.
Tôi hít mũi, có nước mũi, nhưng tôi không có khăn giấy, Gia Tuấn cười khổ, anh tháo cà vạt ra, lại dùng cà vạt của anh để lau nước mũi cho tôi.
Tôi nói: "Tôi phải đi đây, Gia Tuấn, anh bảo trọng nhé!"
Tôi lướt qua người anh, trở lại phòng bệnh, mẹ chồng nhìn tôi, trong mắt lóe ra một tia hy vọng, tôi thật sự không đành lòng.
"Mẹ." Tôi nói đối: "Con phải đi Bắc kinh công tác một thời gian, mẹ dưỡng bệnh cho tốt nhé!"
Mẹ chồng tha thiết nhìn tôi, lại nhìn Gia tuấn, cuối cùng mẹ vươn tay ra, một tay cầm lấy tay tôi, một tay kéo tay của Gia Tuấn, đặt tay của chúng tôi vào với nhau.
Mẹ nắm tay chúng tôi, kéo dài giọng nói: "Đừng ly hôn."
Tôi khó chịu rớt nước mắt.
Tôi và Gia Tuấn cùng khỏi phòng bệnh, tôi đi phía trước, anh đi theo tôi ở phía sau, khi đến đại sảnh, anh do dự gọi tôi: "Đinh Đinh, "
Tôi im lặng nghe câu kế tiếp của anh.
"Đinh Đinh, tha thứ cho anh được không?"
Tôi không quay đầu lại, cũng không nhìn mặt anh, "Không, Gia Tuấn, tôi không tha thứ cho anh đâu, nếu anh nói chuyện này với tôi sớm hơn, tôi nhất định sẽ không ly hôn với anh, bất luận anh biến thành bộ dạng gì đi nữa, tôi cũng sẽ cùng anh gánh vác, nhưng bây giờ, tôi quá thất vọng, bởi vì anh đã mất đi lòng tin với tôi, điều này khiến tôi thất vọng, tôi không thể tha thứ cho anh, tôi hận anh."
Anh khổ sở nói không nên lời.
Khi ra ngoài bậc thang của bệnh viện, có người gọi tôi: "Đinh Đinh."
Là Bùi Vĩnh Diễm, anh ta từ trên xe bước xuống, thấy tôi đi ra, anh ta thở dài, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, trên mặt anh ta hiện lên một chút nhẹ nhõm.
Mặt tôi không có biểu cảm gì, tôi nói với anh ta: "Anh Bùi, ngại quá, để anh ohair chờ tôi, bây giờ chúng ta có thể đến sân bay."
Anh ta gật đầu, vươn tay ra, kéo tôi đến bên người.
Ở đằng sau, Gia Tuấn gọi tôi: "Đinh Đinh."
Trái tim tôi run lên.
Tay Bùi Vĩnh Diễm siết chặt đầu vai tôi, sợ tôi bị Gia Tuấn dụ dỗ, sẽ theo anh đi mất. Anh ta ở bên cạnh tôi, khuyên tôi: "Đinh Đinh, đến giờ rồi, chúng ta phải đến sân bay thôi."
Tôi nhịn không được, quay đầu lại.
Trong mắt Gia Tuấn đều là sự thê lương và không muốn, điều này làm lòng tôi mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn và rối rắm, tôi không nói rõ được trong lòng mình đang nghĩ gì.
Cuối cùng tôi xoay người, nói với Bùi Vĩnh Diễm: "Chúng ta đi thôi."
Xe đi khỏi, một mình Gia Tuấn đừng ở cửa đại sảnh, nhìn tôi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Đèn đường thành phố vừa sáng rực vừa tĩnh mịch, hai người chúng tôi ngồi trên xem không nói chuyện gì cả.
Đột nhiên, Bùi Vĩnh Diễm lên tiếng: "Anh không thích anh ta, lúc đầu anh cảm thấy anh ta cũng là một quân tử, một người quang minh chính đại, nhưng bây giờ, anh không thích anh ta."
Tôi xót xa nói: "Thật ra ở anh ấy có nhiều ưu điểm, nếu không có tôi, hai người có thể sẽ trở thành bạn tốt."
"Không bao giờ." Bùi Vĩnh Diễm nói như đinh đóng cột: "Anh không rõ giữa em và anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh là anh ta, thà rằng quyết đấu với tình địch cũng sẽ không để vợ mình rời khỏi mình, thật ra chuyện anh đi tìm anh ta, cũng đã chuẩn bị sẽ quyết đấu với anh ta."
Cuối cùng tôi không thể nhịn nổi, chế nhạo anh ta: "Cũng may là bây giờ anh đang sống trong xã hội hiện đại, nếu như là ở mấy thế kỷ trước, vậy thì mỗi ngày anh phải chuẩn bị quyết đấu rất nhiều rồi sao? Không vì tình cảm cũng vì chuyện khác, anh có mấy cái đầu đủ để người ta chém chứ?"
Anh ta liền im bặt.
Dọc đường, chúng tôi không nói gì thêm nữa.
Đến sân bay, Bùi Vĩnh Diễm và tôi luôn xem chừng thời gian lên máy bay, tâm trạng tôi cũng không tốt, anh ta kiên nhẫn khuyên nhủ tôi, cùng anh ta ăn chút gì đó, trong sân bay đâu có món ngon gì, chúng tôi chỉ có thể ăn mỳ sợi trong nội bộ sân bay, mỳ được đưa đến, anh ta chu đáo khuyên tôi ăn chút gì đó, tôi cũng thấy bản thân có chút không hợp lẽ lắm, cho nên tôi cúi đầu xuống, ăn sạch bát mỳ sợi.
Ăn xong, tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi, tôi luôn im lặng, anh ta cũng im lặng, ngồi bên cạnh tôi.
Cuối cùng thông báo nhắc nhở vang lên bên tai, tôi phải đến đăng ký thủ tục, tôi đứng lên.
Bùi Vĩnh Diễm vỗ nhẹ vai tôi, anh ta ôn hòa nói với tôi: "Nếu em làm việc ở Bắc Kinh không vui, lúc nào cũng có thể nói với anh, anh sẽ gọi em về."
"Tôi nhất định sẽ cố gắng thích nghi, xin tổng giám đốc Bùi hãy yên tâm."
Anh ta có hơi khổ sở: "Trước sau em cũng không gọi tên anh một lần, ngày đó em cõng anh xuống núi, cũng đã gọi tên anh rồi mà, bây giờ lại không gọi anh như vậy nữa, Đinh Đinh, ở trong lòng em, anh và em phải phân chia rạch ròi như vậy sao?"
Tôi lễ phép nói: "Tôi phải vào rồi, tạm biệt, tổng giám đốc Bùi."
Anh ta có chút xúc động: "Xin lỗi, Đinh Đinh, trước giờ anh vẫn không thể khống chế bản thân, không gặp em, nhiều lần anh tự khuyên mình, phải bình tĩnh hơn, nhưng khi gặp em rồi, lại không thể khống chế bản thâm dù chỉ một chút."
Tôi xoay người đi vào, đến xếp hàng giữa một dám người, điện thoại reo vang, tôi cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là Gia Tuấn.
Suy nghĩ một lát, tôi vẫn bắt máy.
"Đinh Đinh, anh đang đứng phía sau em."
Trái tim tôi như bị rạch một nhát, lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên ở xa xa, tôi nhìn thấy Gia Tuấn đang đứng trong một đám người, nhìn thấy tôi, anh chậm rãi buông điện thoại.
Bùi Vĩnh Diễm thấy vẻ mặt tôi khác lạ, anh ta ngạc nhiên quay đầu lại, cũng nhìn thấy Gia Tuấn.
Tôi nhìn hai người đàn ông này.
Hai người họ đều đuổi theo đến sân bay, đều nhìn thấy đối phương, tôi thở dài, buồn bã mất hồn.
Trời ơi, thật là hài mà, mấy tháng trước, tôi vẫn là một phụ nữ ngu ngốc bị mọi người khinh thường, từ đầu đến chân toàn tật xấu, hiện giờ lại tự nhiên đến phâ chia ruộng đất, lại dẫn theo hai người đàn ông, không buông không tha, thật sự là chuyện nực cười đến nhà mà.
Bùi Vĩnh Diễm nhìn Gia Tuấn, trên mặt anh ta tràn ngập sự khó chịu, Gia Tuấn lại chỉ nhìn tôi.
Trong lòng tôi dâng lên trăm ngàn tư vị, xoay người lại, tôi tiến về phía trước theo đám người, tôi tự nói với mình, đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại.
*********
Sau khi lên máy bay, tôi sắp xếp xong hành lý, ngồi xuống chỗ ngòi, theo như nhắc nhở tôi định tắt điện thoại, lại thấy trên màn hình báo có tin nhắn, là của Gia Tuấn, mở ra xem, chỉ có một câu: "Đinh Đinh, xin lỗi em, xin em tha thứ cho anh."
Cuối cùng tôi không đè nén nổi nữa, rớt nước mắt.
Trước khi máy bay cất cánh, phải trượt đi một đoạn, tôi nhìn đèn chỉ thị trên đường băng ngoài cửa sổ đang mơ hồ trong tầm mắt tôi, bóng đêm trầm lắng.
Cuối cùng, máy bay cũng đến đường băng để tăng tốc độ, sau khi dừng lại một chút, nhanh chóng tăng tốc, bay xuyên qua đám mây.
Quay mặt qua chỗ khác, tôi khóc.
~~ HẾT PHẦN 4
← Ch. 125 | Ch. 127 → |