Vay nóng Tima

Truyện:36 Chiêu Ly Hôn - Chương 101

36 Chiêu Ly Hôn
Trọn bộ 183 chương
Chương 101
Quyển 4: Tình yêu làm cho tất cả đều dễ dàng thay đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-183)

Siêu sale Lazada


Lúc 4h sáng, tôi thức dậy trước.

Gia Tuấn ngủ rất say sưa bên cạnh tôi, tối qua một tình cảm mãnh liệt, anh liên tục muốn tôi hai lần, hiện giờ, anh lại rơi vào giữa giấc ngủ nặng nề. Tối hôm qua, đối với sự kích tình của anh, lúc bắt đầu tôi còn có thể nghênh hợp, nhưng khi sự nhiệt tình mãnh liệt kéo đến, tôi bị anh đặt ở dưới thân, cuối cùng thì liên tục bại lui, lại biến thành một miếng thạch hoa quả, tùy anh đòi hỏi, không có ngôn ngữ khác, chỉ có hai người chúng tôi cứ như vậy hòa hợp. Trong lòng tôi vừa bi ai, vừa hưng phấn, lại tuyệt vọng, rồi sầu não.

Tôi cẩn thận ngồi dậy, nhẹ nhàng lấy tay của anh ra, sau đó đắp chăn lại cho anh, mặc quần áo xong, tôi ngẩn ngơ ngồi trong nhà vệ sinh.

Gia Tuấn thức dậy, tôi và anh phải nói chuyện như thế nào đây?

Vừa nghĩ đến chốc lát nữa hai chúng tôi phải mặt đối mặt với nhau, lại nhớ đến tối qua, tôi vừa cảm thấy khẩn trương, vừa vô cùng ngượng ngùng.

Bỗng nhiên tôi bắt đầu oán hận chính mình, làm sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ? Chí khí, lời nói hùng hồn nhiều như thế, lại yếu đuối như một trang giấy, trong lúc nhất thời, tôi tràn ngập khinh bỉ với bản thân.

Dưới sự bực bội, tôi rửa mặt qua loa, cầm túi xách lên, vội vàng chạy ra khỏi nhà.

***

Sáng nay, khi tôi đang làm việc, thư ký của Bùi Vĩnh Diễm là chị Trần Mỹ Kỳ gọi điện thoại nội bộ đến tìm tôi, bảo tôi lên phòng tổng giám đốc một chuyến.

Tôi lại cảm thấy thấp thỏm bất an, tôi qua, hẳn là Bùi Vĩnh Diễm muốn nói với tôi gì đó, nhưng mà tôi không chút lưu tình trả lại anh ta mấy lời chặn họng, lại không quan tâm đến tình cảm mà bỏ lại anh ta, anh ta cũng là một người đàn ông, cũng có kiêu ngạo và lòng tự trọng, điều này khiến anh ta làm sao chịu đựng nổi.

Tôi bước vào văn phòng, kỳ lạ là Bùi Vĩnh Diễm không có ở đó, chỉ có chị Trần đang thu dọn đồ đạc cho anh ta.

Nhìn thấy tôi, chị Trần chỉ nói qua loa: "Tổng giám đốc Bùi đã đáp máy bay về Hồng Kông từ sớm rồi, anh ấy có hai tập tài liệu muốn tôi đích thân giao cho cô."

Tôi tiếp nhận, là hai quyển sách về kiến trúc, nhưng tất cả đều là của nước ngoài.

Chị Trần nói: "Hai quyển sách này đều là tiếng Anh, anh ta sợ cô xem sẽ có chỗ không hiểu, cố ý bảo tôi tối qua phiên dịch ra, chẳng thế thì tôi đã cùng về Hồng Kông rồi, để cho việc như thế nào làm lỡ dở."

Tôi sờ hai quyển sách, vùi trong ghế làm việc, vô cùng áy náy, đến giữa trưa, tất cả mọi người đều đi ăn cơm, tôi gọi điện thoại cho Chu Vi.

Ở bên kia, cô cười ha ha: "Phó Gia Tuấn lại được đền bù như mong muốn, tối qua có phải anh ấy bù lại toàn bộ bài tập trong khoảng thời gian này không? Nhưng tại sao, giọng nói của cậu lại rầu rĩ không vui như vậy?"

Tôi nhìn không được, kể hết toàn bộ chuyện tối qua của Bùi Vĩnh Diễm cho cô.

Cô ấy nói: "Thật khó."

Tôi cũng than: "Có cảm giác là không xứng với anh ta, anh ta coi trọng tớ như vậy, tôi lại làm việc rối tinh rối mù lên."

"Bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ, lại đi bày tỏ tình cảm của mình với một người đã có chồng, hiển nhiên là lấy hết dũng khí ra, cậu lại đả kích anh ta như vậy, nói không chừng anh ta quá đau lòng, biến thành một Đông Phương bất bại."

Tôi giận dỗi: "Cậu nói chuyện thật thô lỗ."

Cô còn cười ha ha: "Cậu lúc nào cũng nói cậu kêt hốn, thì như miếng đậu hủ đông, còn tớ, vẫn còn độc thân, là đâu hủ tươi, nhưng mà miếng đậu hủ đông vẫn còn có lực sát thương như vậy, không phải cậu nên vui mừng hay sao?"

Cô lại cao giọng: "Hay cảm thấy như vậy là quá có lợi cho Phó Gia Tuấn? Không nên quá đề cao thể diện, đừng quên chuyện của chủ tịch Cảnh."

Cô ấy nói như vậy, tôi liền im lặng.

Thực ra cái gì tôi cũng biết hết.

Sau khi sống riêng với Gia Tuấn, tôi bắt đầu làm việc ở công ty chuyển phát nhanh, mỗi ngày đều bôn ba bận rộn hệt như xông pha chiến đấu, nhiều lần Gia Tuấn đứng ở góc đường để nhìn tôi, anh khổ sở không dám bước đến bắt chuyện với tôi, tôi đi nhà sách tìm sách, anh cũng đứng một bên nhìn lén tôi, vì tự tôn của một người đàn ông đè nặng, anh không dám đến tìm tôi, tôi biết, nhưng tôi cố chấp không chịu tha thứ cho anh, mãi cho đến sau khi một sự việc được phơi bày ra, tôi mới cảm động không thôi.

Là ông Cảnh nói cho tôi biết, ông dùng lời sâu xa để nói với tôi: "Đinh Đinh, thực ra không phải là thiết kế của cô đã làm tôi rung động, nguyên nhân tôi dùng cô hoàn toàn là vì chồng cô- Phó Gia Tuấn, anh ta cãi thắng một vụ kiện giúp công ty chúng tôi, để chúng tôi có thể thu lại thiệt hại trên bạc triệu, tôi và anh ta vì thế cũng thành bạn tốt, tôi thật sự rất tán thưởng anh ta, cho nên đừng nói là du thuyền của tôi, cho dù phải giao biệt thự của tôi cho cô làm, tôi cũng không phản đối, nhưng cô cũng không làm tôi thất vọng, quả thật cô rất nổ lực, tôi thật yêu thích cô."

Cho nên họ đã thiết kế một cuộc gặp gỡ để tôi quen biết chủ tịch Cảnh, nếu không với bằng cấp trường đại học hạng ba như tôi, làm sao tôi có thể có cơ hội thiết kế du thuyền cho một đại gia hàng tỷ phú, điều này cũng tương đương với việc để một người làm nghề giết heo đi làm bác sĩ khoa não, xem mạng người như cỏ rác.

Cái gì tôi cũng biết, cho nên tôi tha thứ Gia Tuấn.

Trong một cuộc giằng co ly hôn, cuối cùng tình cảm đã chiến tháng khí thế.

Khi hết giờ làm, tôi nhận được tin nhắn của Gia Tuấn, chỉ có một câu ngắn gọn: "Anh đợi em ở dưới lầu."

Tôi đi qua đi lại, do dự ra khỏi công ty, quả nhiên nhìn thấy Gia Tuấn đứng ở bên cạnh xe, đang nhìn về hướng của tôi đi ra, thấy tôi, anh thở phào nhẹ nhõm.

Gia Tuấn đi về phía tôi, anh mắt anh tập trung trên mặt tôi, bước chân chậm rãi đi tới, tôi thở dài.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi liền khóc.

Anh để mặc tôi khóc, sau đó ở bên tai tôi, anh xót xa nói: "Đinh Đinh, xin lỗi em."

Tôi đẩy anh ta, thấy trong mắt anh cũng ngập nước, tôi oán giận hỏi: "Anh khóc cái gì chứ? Đập nát bình hoa, cảm thấy rất oan ức sao?"

Anh thành khẩn nói: "Đinh Đinh, em kuông muốn cãi nhau, anh cũng vậy, anh sợ phải chia tay, thực ra cho đến bây giờ, tình cảm vẫn là từ hai phía, khi em yêu anh, anh cũng yêu em, nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh vẫn sẽ lựa chọn quen biết em, bởi vì ngoài em ra, anh không có cách nào để yêu người khác."

Anh lau nước mắt cho tôi, nắm chặt tay tôi, cùng tôi bước lên xe.

Vợ chồng chúng tôi cùng đi siêu thị, tôi đi trước lựa, anh ở phía sau phụ đẩy xe, chúng tôi bàn bạc với nhau xem nên mua thức ăn gì, nói nhẹ nói khẽ, giống như vợ chồng đang trong tuần trăng mật. Gia Tuấn đề nghị: "Hay tối nay làm món thịt kho tàu đi?" Tôi dọa anh không khách sáo: "Anh dám ăn, thì em dám làm."

Anh cười: "Bà xã làm cực khổ, anh sẵn lòng ăn."

Tôi cảm động, kim không đâm trúng thịt mình, mãi mãi cũng không biết đau. Còn tình yêu, khi không đến gần sự tan vỡ, thì sẽ không biết sự quan trọng của đối phương ở trong lòng mình.

Tôi vẫn luôn bình tĩnh tự khuyên chính mình, đừng nghĩ lại chuyện quá khứ nữa, đợi đến khi đèn đỏ, Gia Tuấn vươn tay qua, tay trái anh cầm lái, tay phải thì nắm lấy bàn tay tôi.

Trong thành lũy của hôn nhân, không ai đúng 100%. Hôn nhân là quá trình bao dung cho nhau, rất nhiều khuyết điểm cũng như tật xấu sau khi kết hôn mới chậm rãi phơi bày ra, chúng ta không cánh nào yêu cầu bạn đời phải thập toàn thập mỹ, bởi vì bản thân chúng ta cũng không phải thập toàn thập mỹ, nếu như vậy, mỗi người nhường một bước, trời cao biển rộng, chuyện quá khứ theo gió bay đi.

Cuối cùng chúng tôi cũng làm hòa, tôi ở nhà bếp nấu ăn, Gia Tuấn thì ngồi xổm xuống đất gắng sức lau sàn nhà, lau hết sàn của tất cả các phòng một loạt, bụi trên các đồ dùng trong nhà cũng lau sạch, làm xong tất cả chuyện này, đúng lúc tôi cũng nấu thức ăn xong, thóa tạp dề xuống, tôi gọi anh: "Gia Tuấn, ăn cơm."

Anh đang ở trong nhà về sinh chà bồn cầu, nghe tiếng của tôi thì nhanh chóng trả lời: "Ừ, anh ra liền."

Tôi nấu thịt kho tàu, nhưng lần này không bị cháy khét.

Gia Tuấn khen: "Mùi vị không tồi, hôm nay anh có lộc ăn rồi."

Tôi nói bóng gió: "Tài nghệ nấu ăn của cô Thẩm so với em thế nào?"

Gia Tuấn liên tục ho khan: "Anh nghe nói cô ấy cũng chỉ biết nấu mỳ gói, nấu canh cà chua trứng thôi."

Tôi nói móc: "Thật không tệ, ngay cả mỳ nước cũng biết làm."

Gia Tuấn xấu hổ giải thích: "Đinh Đinh, anh và cô ấy hoàn toàn trong sạch, anh trinh trọng thề, anh có thể đặt tay lên Hiến pháp nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa để thờ với em, anh không hề chạm vào cô ấy."

"Anh có chạm qua."

"Anh không có."

"Em nói có thì chính là có."

"Anh thật sự không có."

Tôi hừ lạnh: "Cô ta từng chạm vào anh, cô ta cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh."

Gia Tuấn liên tục đồng ý: "Ừ, đúng rồi."

Tôi cầm chén, giống như cầm nặng ngàn cân, đương nhiên tôi cười không nổi. Cho dù tôi tha thứ anh, tôi nghĩ tôi cũng phải có một thời gian để xoa dịu đi.

Ăn cơm xong, tôi ở nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy mỹ phẫm ở trên kệ, Gia Tuấn đã đổi mới hết toàn bộ, là Chinfié tôi thường dùng, tôi cũng không dùng mỹ phầm quá đắt tiền, chỉ lựa chọn Chinfié là do nó thích hợp với da của mình, anh còn nhớ rất rõ, mua nguyên một bộ đặt ở trước mặt.

Có một số đồ đạc cho dù là mới, có lẽ là nó không bổ khuyết được vết thương cũ, tôi nhìn đôi dép lê mới trên chân, xem như là Gia Tuấn khôn khéo, anh biết tôi ghét người khác mang giày dép của mình, ngoại trừ Đinh Đang, cho nên Thẩm An Ny đã xỏ vào dép lê của tôi, anh lập tức bỏ ngay, cũng đã đổi đôi mới.

Có rất nhiều đồ mới, tôi chỉ mong tôi và Gia Tuấn cũng có thể bắt đầu lại lần nữa.

Đi vào phòng ngủ, tôi lại hơi bất ngờ.

Gia Tuấn đã thay đồ ngủ, xoa xoa tay, căng thẳng đến nỗi cứ đi quanh quẩn bên cạnh giường. Vừa nhìn thấy tôi bước vào, anh ngây người một giây, định thần lại, mới bật máy CD, bên trong phát ra âm nhạc mềm mại.

Chắc là anh muốn tạo ra một khung cảnh lãng mạn khi trên giường cùng tôi.

Tôi đi đến bên giường, Gia Tuấn sợ sệt vươn tay về phía tôi, tôi thở ra.

Anh giữ tôi trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tôi.

Trong lòng tôi chua xót, hỏi anh: "Gia Tuấn, nếu ngày đó em chết, anh sẽ đau khổ bao lâu?"

Trong giọng nói của Gia Tuấn cũng mang theo mùi vị đau lòng: "Đinh Đinh, anh yêu em, khi vừa nhìn thấy em lần đầu tiên, anh liền yêu em. Em năng động, hoạt bát, lại có sức sống, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ liền giống như trăng rằm, bất kỳ ai ở bên cạnh em, chỉ đơn giản ở bên cạnh em thôi cũng có cảm giác rất tự nhiên. Không phải anh nói dối, Đinh Đinh, giữa anh và Quách Sắc không phải là tình yêu, chỉ là trong một lúc say mê và kích thích mà thôi. Rất nhiều người nói kết hôn vài năm, sẽ có cảm giác nhàm chán, cũng giống như ăn một mâm thức ăn, ăn hoài cũng muốn thay đổi, đổi cảm giác mới lạ, có lẽ là dưới ý nghĩ kích thích và thúc đẩy, anh mới bước một bước kia, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em."

Tôi rớt nước mắt: "Nếu anh anh giải thích rõ ràng với em sớm một chút, sau lần đầu tiên anh chệch hướng, anh thẳng thắn thành thật nhận lỗi với em, không phải là em không thể tha thứ cho anh, cho dù lòng em đau, em cũng sẽ tha thứ. Tại sao anh lại không nói thật với em, ngược lại muốn dùng ly hôn để áp bức em? Kết quả sự việc càng diễn ra càng mãnh liệt, anh có dám nói lúc ấy anh muốn ly hôn với em, không phải bởi vì anh muốn kết hôn với cô ta không?"

Anh nhẹ nhàng buông tôi ra: "Không phải, không phải nguyên nhân này."

"Vậy đó là nguyên nhân gì?"

Anh thoáng cân nhắc: "Đinh Đinh, sau này anh sẽ nói rõ ràng với em được không? Đừng ép hỏi anh, anh sẽ nói với em, có thể không?"

Tôi rất mệt mỏi, cũng không phải là không tra hỏi hat đến cuối cùng, nhưng nếu anh đã nói sau này sẽ nói. Tôi tin anh, để sau này nói sau.

Gia Tuấn đặt tôi lên giường, tôi khẽ thở ra: "Tắt đèn đi."

Anh ngoan ngoãn tắt đèn.

Sống riêng thật lâu, cãi nhau, đánh nhau, làm loạn, mệt mỏi, hiện giờ chúng tôi lại làm hòa, cùng nằm trên một cái giường.

Đây chính là vở kịch vui của đời người.

Gia Tuấn cởi quần áo của tôi, dùng một cái chăn đắp trên người chúng tôi. Anh căng thẳng hệt như tân binh mới lên chiến trường, gập chân lại, dán vào cơ thể của tôi, thậm chí tôi cảm giác được ngay cả đầu gối của anh cũng run rẩy, trong lòng tôi thở dài, vươn tay khoát lên cổ anh.

"Đến mức hồi hộp như vậy sao?"

Anh hoang mang, cắm đầu ở trong chăn giải thích: "Ừ... không tìm thấy đường."

Trong lòng tôi mắng, tối qua anh cũng đâu có như vậy.

Tôi thả lòng cơ thể nghênh hợp với anh, để anh thuận lợi tiến vào, anh khẽ thở ra, kết quả là tôi dùng một chút lực để kẹp anh lại, anh lập tức khó chịu hù một tiếng: "Vợ ơi."

Tôi hừ lạnh, trách anh: "Lỏng quá sao?"

Anh vội vàng trả lời lại: "Không phải, phải... em... chặt quá, anh... có chút không quen."

"Em cũng không quen anh như bây giờ, 35 tuổi mà giống như 53, chậm chạp lề mề, sức mạnh tuổi 15 của anh đâu rồi?"

Anh thò đầu từ trong chăn ra: "Ừ, ừ, đến đây, đến đây, đã đến rồi nè."

Tôi kêu á một tiếng, Gia Tuấn bị đau, cũng kêu á một tiếng.

***

Sau khi hợp lại cũng có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên là phải thông báo với ba mẹ một cách nghiêm túc về chuyện nối lại tình xưa.

Trong lòng ba mẹ ngầm thừa nhận, nhưng ngoài mặt, tôi biết họ vẫn phải làm ra vẻ tức giận. Tôi không vach trần họ, ngàu hôm sau, Gia Tuấn mua rất nhiều quà cáp, đích thân cùng tôi đến nhà thăm ba mẹ tôi.

Đẩy cửa phòng ngủ của ba mẹ, vừa nhìn thấy mẹ tôi, tôi liền cảm thấy thán phục.

Mẹ thở hổn hển ngồi trên một tấm đệm, vừa nhìn thấy Gia Tuấn lặp tức xoay mặt qua chỗ khác.

Lại nhìn cách ăn mặc của mẹ, cổ chân bị trật khớp, đúng là thời kỳ ngã bệnh, nhưng... mẹ, cổ chân của mẹ bị trật, mà trên đầu mẹ quấn băng để làm cái gì, sống động hệt như Gia Cát Lượng giả bệnh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, trên sân khấu hát hí khúc ngã bệnh, không phải cũng quấn băng trên đầu sao, hiện tại đúng lúc, mẹ cũng quấn lên đầu nhìn rất sống động.

Gia Tuấn lễ phép ngồi xuống: "Thưa mẹ."

Mẹ hừ lạnh một tiếng: "Nghe xem, tôi chỉ sunh có hai đứa con gái, đây là ai vậy? Ai ở đây gọi mẹ vậy?"

Gia Tuấn vẫn đang cười: "Mẹ, trước kia mẹ từng nói, con chính là đứa con mà mẹ hiểu rõ nhất mà."

Mẹ lại hừ một tiếng: "Con ư? Thật là con cái hiếu thuận xưa nay nhiều, cậu bằng lòng làm con của tôi sao?"

Tôi đành phải đẩy mẹ: "Mẹ à."

Mẹ trừng mắt liếc tôi một cái: "Con im miệng cho mẹ, đồ ngốc này đã quên mất sự đau đớn khi bị tổn thương à."

Tôi đành cúi đầu, không dám hé răng.

Ba áp sát chân tường định chuồn đi, mẹ lại quát giữ ba lại: "Đinh Lượng, ông già này, ông lại muốn đi ra ngoài chơi cờ sao? Ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, bóng đèn trong phòng nhỏ bị hư rồi, nắp bồn cầu ở nhà vệ sinh cũng bể, còn có giá phơi đồ ở ban công cũng không sử dụng được, ông sửa lại cho tôi."

Gia Tuấn nhanh nhẹn đứng lên: "Mẹ, để con, để con."

Anh và ba cũng nhau đi ra khỏi cửa, sau khi đóng cửa lại, mẹ thở dài thật dài.

Tôi đi qua ngồi ở sau lưng mẹ, ôm cổ mẹ.

Nhịn không được, tôi nói: "Me, con yêu mẹ."

Mũi của mẹ cay cay, ngoài miệng lại cứng rắn nói: "Mẹ sinh hai đưa con gái, may mắn là đứa kia khôn ngoan hơn đứa này."

Buổi tối, Đinh Đang cũng về nhà, quan hệ giữa nó và Gia Tuấn rất tốt, dùng lời của nó để hình dung anh rể, giống như một người ba khác của nó. Hiện tại, nó chính là dựa vào bên cạnh người ba khác đó, loay hoay nghịch cái điện thoại Apple mới của người ba khác đó.

Gia Tuấn đùa nó: "Em thích à?"

Vẻ mặt Đinh Đang lập tức vui mừng, gật đầu: "Điện thoại Apple đời mới, rất đẹp."

Tôi lập tức hiểu được dụng ý của nó, hung hăng liếc nó một cái.

Đinh Đang đành phải nhỏ tiếng xuống: "Nhưng hơi quý giá, thực ra cái Samsung kia cũng không tệ, giá cả cũng vừa phải."

Tôi hung hăng tằng hắng một tiếng.

Đinh Đang đành phải tiếp tục hạ thấp giọng xuống: "Thật ra thid cái Dopod kia cũng rất hay, màn hình lớn, 4 inch, điểm ảnh (pixel) cũng được, xem phim cũng không tệ, dùng hệ thống Android..."

Tôi đạp nó một cước.

Đinh Đang bất đắc dĩ, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết: "Hàng nhái thì rẻ, nhưng mà dùng không được, chỉ có mẽ ngoài."

Gia Tuấn chỉ cười, anh cầm điện thoại đưa cho Đinh Đang: "Không thì, hai chúng ta đổi nhé?"

Đinh Đang vui mừng, lập tức muốn nhận lấy, tôi bay đến một phen chụp lại, hung hăng liếc Đinh Đinh: "Đẹp mặt em thật, chị còn dùng cái rách nát đây này."

Đinh Đang lập tức bổ nhào vào bên người Gia Tuấn, lôi cánh tay Gia Tuấn, liền cầu xin: "Ba ơi, ba ơi."

Cái con bé út chết tiệt này, không có sữa cũng gọi bằng ba.

*******************

Quan hệ với mẹ chồng và em chồng cũng hòa dịu đi rất nhiều.

Gia Kỳ biết tôi quay về, liền cùng mẹ chồng đích thân xuống bếp làm rất nhiều món ăn ngon, đợi khi chúng tôi về nhà, Gia Kỳ vô cùng vui vẻ gọi tôi: "Chị dâu, chị đã về."

Trong lòng tôi nghĩ, nó làm ra vẻ gì đây, nó đã quên nửa năm trước khi tôi đến thăm nó, nó đã ném một lọ thủy tình từ lầu 3 xuống sao, suýt chút nữa là đập lên đầu tôi rồi.

Mẹ chồng cũng càng thêm xấu hổ bối rối, nhưng dù sao mẹ cũng là người lớn, không nói gì cả, bưng canh ra, lau tay lên tạp dề, lại liên tục nói với tôi: "Cơm xong rồi, nhanh đi rửa tay đi."

Ngồi xuống bàn, tôi nhìn bữa cơm, cũng hiểu được nỗi vất vả của mẹ chồng, nhà của mẹ ở Lâm Nghi, ở đó có món ăn 8 bát (*), canh uống ngon vô cùng, là dùng nước luộc thật lâu để nấu, tôi và Gia Tuấn quen biết 6 năm, mẹ chồng mới chỉ làm đúng một lần, lần này phá lệ là lần thứ hai.

(*) 8 món ăn đựng trong 8 cái bát.

Trong lòng tôi thật xúc động, lỗ mũi vừa cay vừa xót.

Tình yêu chính là kỳ lạ như vậy, lúc không yêu thì để bụng rất nhiều thứ, nhưng nếu thật sự yêu, đến cuối cùng cái gì cũng tha thứ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-183)