Q2 Chệch quỹ đạo (6)
← Ch.022 | Ch.024 → |
Lý trí của tôi tạm thời chiếm thếthượng phong, những ngày sau đó, tôi cũng không liên lạc lại với QuáchSắc nữa. Nụ hôn ngắn ngủi trong xe ngày đó tuy thường hiện lên trong đầu tôi, nhưng chỉ là thoáng vụt qua, tôi khuyên nhủ chính mình không nêntrầm luân.
Bạn bè quanh tôi, khách hàng, đủ mọi loại người, các ngành các nghề, tránh không được ăn uống nhậu nhẹt cùng mọi người, những lúc tiêu khiển, sẽ có bạn bè hỏi tôi: "Gia Tuấn, thiệt tình nói cho vui, cho tới bây giờ cậu có cắm sừng vợ lên giường với đàn bà khác không?"
"Không có."
"Xem xem, đúng là người đàn ông thanh cao!"
Thiệt tình nói cho vui? Có thể có mấy người dám nói thiệt tình chứ?
Bạn bè chỉ mong nghe được tôi nóivài câu dâm tục chút để mở màn khai vị, đáng tiếc, tôi làm cho bọn họthất vọng rồi, tôi không để bọn họ tiêu khiển đâu.
Tôi hình dung về quan hệ hôn nhânthế này, giống như anh mua một chiếc xe, lên điều khoản, làm tốt thủtục, nó thuộc về anh, hàng ngày anh mở nó ra đi, đến buổi tối anh cần đổ bến ở trước cửa nhà mình, nó là tài sản quan trọng của anh, hơn nữa, anh còn cần bảo trì bảo dưỡng nó, đăng ký bảo hiểm cho nó, làm bảodưỡng, như vậy nó mới có khả năng bảo trì được vẻ sáng loáng.
"Xem xem, cái ví von này, không hổlà Phó Gia Tuấn, ví von cũng thực tế." Bạn tôi cười, "Nhưng mà, GiaTuấn, có ai mà cả đời không đổi hai chiếc xe?"
"Thói quen lái, vẫn là cái xe lúc ban đầu kia là thuận tay nhất."
Bạn tôi cười ha ha: "Đàn ông mê xe, cũng giống như đàn ông thèm đàn bà đẹp, người đàn ông nào mà không muốndưới mông mình ngồi là một chiếc xe tốt, một chiếc xe đẹp? Đạp vào chânga xe mới, vịn một chút tay lái liền giống như chạm vào làn da có độ đàn hồi, làn da mềm mại mịn màng của đàn bà, cảm giác so với sờ vào bà vợcủa mình là hoàn toàn không giống nhau."
Chúng tôi đều cười, tôi không biếtphụ nữ nói thế nào về quan hệ nam nữ, có phải là cũng nói chuyện phiếmthẳng thắn và tục tằng như đàn ông nói chuyện hay không, nhưng có mộtviệc thì tôi tin chắc, đó là trong lòng mỗi người đều có mầm mống ngoạitình, chỉ là ngoại tình giống như một cái vòng nho nhỏ, luân lý xã hộivà quan niệm đạo đức là một cái một cái vòng rằng buộc lớn, rất nhiềungười chúng ta không bước ra một bước, kỳ thật không phải là khắc chếđược chính mình, chỉ là chúng ta e ngại, chúng ta sợ bị xã hội phỉ nhổvà xa lánh.
Tôi có một đôi bạn, vợ chồng mườimấy năm, bề ngoài xem ra cũng thực ân ái, đột nhiên, đôi vợ chồng ân áinày phản bội nhau, cuối cùng nháo đến mức muốn ly hôn, cũng không kiêngdè, tìm tôi đến thụ lí vụ ly hôn này.
Tôi thực giật mình: "Bọn họ muốn ly hôn? Anh nghĩ bọn họ sẽ cùng nhau đi tới lúc đầu bạc."
Đinh Đinh cũng thực không hiểu: "Các vụ ly hôn càng ngày càng nhiều, là cái gì tạo thành hết thảy chuyệnnày? Môi trường ô nhiễm? Cũng có thể, chim uyên ương trong công viêncũng không một vợ một chồng nữa, con người là loại động vật linh trưởngcấp cao, có thể làm ra chuyện lạ gì chứ!"
Tôi không thể nề hạ thụ lí vụ này, tôi là luật sư nhưng cũng là bạn bè của họ, trong lòng tất nhiên khônghy vọng bọn họ ly hôn. Vì thế tôi không ngừng khuyên bảo bọn họ, khôngngờ hai người này, bình thường nhã nhặn nho nhã, vừa đến vấn đề ly hônmột cái, là ngoác miệng mắng to, hoàn toàn không có phong độ, chỉ chămchăm tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, thậm chí đến quyền sở hữu cái bánhxe ô tô cũng muốn tranh đến ngươi chết ta sống.
Tôi và Đinh Đinh thường xuyên ngồi ở trong phòng khách bọn họ, nghe hai vợ chồng này mắng chửi nhau ở trướcmặt chúng tôi, trong lòng đều thực cảm khái.
Đinh Đinh than: "Chỉ trích lẫn nhau, tranh này tranh kia, thế mà sao không có người bận tâm đến đứa nhỏ?"
"Mắng chửi cũng thực khó nghe."
Đinh Đinh lắc đầu: "Đương nhiên, cũng phải ly hôn rồi, còn để cho đối phương thiếp hoa lên mặt* hay sao?" (*giữ mặt mũi thể diện).
Nguyên nhân ly hôn cũng hơi củchuối, lại thực bất đắc dĩ, bên đằng trai vô tình có tình một đêm vớibạn của bên đằng gái, không chùi mép cho sạch, kết quả sự tình bại lộ ra làm cho đằng gái biết, bên đằng gái dứt khoát gây đại chiến với anh emđằng trai, hai bên đều có lỗi sai, do trả thù cùng không cam lòng thúcđấy, sự tình càng diễn biến nghiêm trọng hơn, cuối cùng đưa nhau ra công đường.
Về nhà, Đinh Đinh gọt táo cho tôi, vỏ táo gọt ra thật dài, độ dày thích hợp, tạo thành vòng cuốn xoắn quanh buông xuống.
Cô ấy đưa cho tôi ăn trước, lúc côấy ăn thì lại nói: "Gia Tuấn, anh có chú ý đến ánh mắt đứa trẻ đó không? Loại thương cảm đó không thể hình dung bằng ngôn từ gì được, kỳ thật ly hôn ai cũng có thể vượt qua được, nhưng mà khổ không phải là khổ đứacon sao?"
Khi đôi vợ chồng kia đến nhà tôi đểbàn lại chuyện ly hôn thì, Đinh Đinh đột nhiên chỉnh lại vẻ khéo léo nho nhã nhu nhược ngày thường, phá lệ mở miệng mắng to.
"Hai người anh chị không chịu thuaai kém ai, hơn bốn mươi tuổi rồi, thế mà còn không biết xấu hổ, chạy đến diễn tuồng trong nhà người khác? Anh chị coi ly hôn là chuyện mọi nhàà? Được rồi được rồi, muốn ly thì mau ly đi, lo tiền phí luật sư của Gia Tuấn, bớt để chúng tôi ngày nào cũng phải dây dưa với các người, cơmcũng ăn không yên ổn. Đứa con muốn nuôi thì nuôi, không nuôi đưa đếnviện phúc lợi đi, về sau cũng phân rõ giới tuyến với vợ chồng các người, đến lúc nó trưởng thành, là trộm là cắp, buôn lậu thuốc phiện hay cướpbóc, cũng không liên quan tới các người."
Chúng tôi không nghĩ tới Đinh Đinh lại căm tức như vậy, nhất thời đều sửng sốt.
Đinh Đinh chống nạnh phát hỏa: "Haykẻ không biết xấu hổ này, đều cho mình là mười bảy mười tám tuổi à, anh, " Cô ấy chỉ vào người đàn ông nói: "Ly hôn rồi anh không đi nghĩrằng, anh còn có cái vốn liếng gì? Da mặt đi thẩm mỹ viện cắt mấy daocũng không ít được đi mấy nếp nhăn, lên giường, người ta đàn bà trẻ tuổi cũng chê anh giường chiếu bất lực, đàn bà cũng chiếm không xong thì còn có bản sự làm đàn ông gì nữa? Còn cả chị!" Cô ấy lại chỉ người phụ nữ, trợn mắt nhìn thẳng về phía đó, "Nhìn xem hiện tại chị một bụng phòi ra, đi trên đường như con gà tây, đàn ông hai bảy hai tám tuổi ai muốn chị? Đàn ông bốn bảy bốn tám, ly hôn rồi so với chị hiện giờ thì có khácbiệt? Bản thân có nhà có cửa, cố tình muốn đi làm bà thiếp già cho người khác, thực dọa người!"
Mọi người đều sửng sốt, trong lòng tôi nghĩ, Đinh Đinh em làm như vậy không phải là lửa cháy thêm dầu hay sao?
Không ngờ, người ngốc có lời diệu kỳ, đôi vợ chồng này thật đúng là không ly hôn.
Đổi lại còn nói, cũng đều mệt mỏi, cùng đều huề nhau cả. Vì con cái, tiếp tục làm đôi vợ chồng đến chết không thay đổi đi!
Anh ly hôn, phóng mắt xem thế giớirộng lớn, còn có bao nhiêu người khác phái thích hợp hơn, tốt đẹp hơnxuất hiện trước mặt anh? Mỗi người chúng ta đều già đi, nam sẽ hói đầuto bụng, nữ sẽ mặt đầy nếp nhăn, dung nhan già cỗi, cuộc sống chưa chắcđã khởi sắc hơn lúc trước, ngược lại càng khổ con cái tuổi còn nhỏ. Mọingười đều phạm sai lầm, bến đỗ tiếp theo chưa chắc có thể dễ dàng thathứ cho mình như bến đỗ trước, coi như hết!
Đinh Đinh bóp mũi ở trước mặt tôibắt chước thần thái hai người kia, mô phỏng xong cô ấy còn nói: "GiaTuấn, như thế này là kết cục tốt nhất rồi, hai người kia đã không cònyêu nhau nữa, thì để cho bọn họ sống qua những ngày ngờ vực, ầm ĩ vạchkhuyết điểm của nhau một trận, hất nước cống vào nhau."
Tôi mỉm cười, có đôi khi cảm thấyĐinh Đinh thực ngốc, nhưng mà cô ấy có một điểm ưu việt là không che đậy việc gì cả, bụng dạ thẳng thắn, cái miệng không chỉ xinh xắn mà cònlanh lợi.
Vficland
Về phần quan hệ giữa tôi và QuáchSắc? Tuy đã trải qua sự việc kia, nhưng thật ra tôi không ngại tiếp tụclàm bạn bè tốt với cô ấy, thực sự nếu có thể buông xuống, có một hồngnhan tri kỷ như vậy sẽ là một chuyện thật vinh hạnh trong đời.
Công việc của tôi ngày càng bận rộn, tiếp nhận nhiều vụ kiện hơn rất nhiều, đa số những vụ nhỏ đều giao chotrợ lý giải quyết, bản thân tôi thì toàn lực giải quyết một vài vụ kiệnlớn.
Cứ yên ổn không nổi sóng như vậy qua một khoảng thời gian, mãi đến có một ngày, tôi vô tình phát hiện ra, rất nhiều khách hàng tới văn phòng luật sư mấy ngày nay đều là cha conhọ Quách giới thiệu đến, nghĩ tới Quách Sắc giúp đỡ tôi nhưu vậy, tôitràn ngập cảm kích phức tạp với cô ấy.
Tôi rất muốn tìm cô ấy ăn bữa cơm, thứ nhất, tôi cũng muốn gặp cô, thứ hai, tôi cũng muốn cảm ơn cô ngay trước mặt.
Một lần buổi đình thẩm kết thúc, trợ lý nhắc nhở tôi, "Sư phụ, hình như là Quách tiểu thư."
Tôi đang thu thập tài liệu trongtay, nghe thấy hắn nói tôi dừng lại, quả nhiên, trong đám người nghe xửđang muốn rời khỏi, tôi nhìn thấy bóng lưng của cô.
Tôi theo dòng người chạy tới cửa lớn, đuổi theo cô, "Quách Sắc."
Cô quay đầu lại.
"Gia Tuấn."
Xung quanh mọi người ồn ào nhốn nháo, chúng tôi dừng không được, bị đẩy theo dòng người ra tới ngoài cửa.
Đứng ở ngoài cửa, hai người chúng tôi đầu tiên cười cười, nhất thời lại không tìm được chủ đề câu chuyện.
Cô đứng ở bên cạnh một chậu cây vạn tuế, bóng dáng gầy gò, tuyệt nhiên đối lập với cây vạn tuế xanh um rộng lớn.
Tôi hắng giọng nói, "Có khỏe không?"
Cô ấy hơi cúi đầu, "Anh thì sao? Gia Tuấn."
Tôi thoải mái nói: "Rất tốt, cuộc sống vẫn như trước."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong lòng tôi căng thẳng.
Nói thật ra thì, tôi thực sự mongmuốn cô ấy nhìn tôi với con mắt trong suốt, lỗi lạc tự nhiên, nhưng màkhông phải, ánh mắt cô ấy nhìn tôi tràn ngập rất nhiều tình cảm, thậtgiống như, một cốc nước trong vắt, bạn dùng một chiếc ly pha lê từ từrót phẩm màu xanh lam vào dọc theo thành pha lê, hai loại màu dần dầnngấm vào nhau, cuối cùng chậm rãi dung hợp, quá trình chuyển đổi này, kỳ thực cực kỳ tinh tế.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi lúc này, chính là giống như thế.
Tôi ho khan một tiếng, không thể làm gì khác đành tìm đề tài nói chuyện: "Trưa rồi, không ăn cơm đi, nếu không thì cùng đi ăn?"
← Ch. 022 | Ch. 024 → |