Vay nóng Tinvay

Truyện:365 Ngày Hôn Nhân - Chương 084

365 Ngày Hôn Nhân
Trọn bộ 368 chương
Chương 084
Cháy!
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Siêu sale Lazada


Nhìn đồ ăn khuya mình mang về, Lôi Tuấn Vũ liền buồn bực không thôi. Anh đang bị điên rồi hay sao vậy? Tự dưng nửa đêm nửa hôm lại đi mua thức ăn khuya về cho cô nhóc không có lương tâm này! Thật đáng chết! Vừa định đem hết chỗ đồ ăn này ném vào thùng rác, đi ra đến cửa anh đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

Chết tiệt! Không thể vứt đi được! Là cô nàng định để đến sáng sớm đói bụng, đợi tên nhãi kia đem đồ ăn sáng tới cho à?

Nghĩ vậy nên anh lại đặt đồ ăn cầm trong tay xuống trên bàn. Lôi Tuấn Vũ vội lên lầu, cố ý đẩy mạnh cửa phòng ngủ của Lãnh Tử Tình ra đến sầm một tiếng, làm Lãnh Tử Tình đang ngủ say giật nảy mình choàng dậy.

Lãnh Tử Tình đang ngủ say sưa, nào biết được giờ này Lôi Tuấn Vũ đang dằn vặt cái gì. Chỉ nghe "rầm" một tiếng, cô ngồi bật dậy, trợn to mắt nhìn người mới bước vào. Sao lại là Lôi Tuấn Vũ? Trời ạ! Hắn làm sao vậy?

Cô dụi dụi mắt, nhìn lên đồng hồ treo tường, ngây người hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?" Giọng nói khàn khàn ngái ngủ giống như ngàn vạn sợi tơ quấn quýt, nghe không được rõ ràng cho lắm.

Một bên dây áo ngủ của cô trượt xuống, bộ ngực thoắt ẩn thoắt hiện phía trong áo ngủ, mái tóc dài rối tung xoã xuống bờ vai, lại thêm đôi mắt ngái ngủ mơ màng xinh đẹp, cả người từ đầu đến chân vô cùng, vô cùng gợi cảm....

"Đáng chết!" Lôi Tuấn Vũ suýt nữa hộc máu mũi. Cô ta đang câu dẫn anh sao? Còn không tự soi gương xem lại mặt mũi mình có bao nhiêu phân lượng!

"Lập tức dậy cho tôi!" Liếc mắt lần nữa nhìn bộ dáng của cô, Lôi Tuấn Vũ hét lên: "Mười phút nữa ra phòng khách cho tôi!"

Chuyện quái quỷ gì vậy? Lãnh Tử Tình đầu óc lơ mơ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn ta muộn thế này rồi còn phát điên cái gì?

Vội vàng xốc chăn ra xuống giường, liền đi ra khỏi phòng. Cúi đầu xuống nhìn, trời ơi, cái áo ngủ trên người này là...

Không đúng à nha! Đây không phải nhà hắn, là nhà của cô nha! Tại sao muộn vậy rồi hắn còn xuất hiện ở đây chứ? Chẳng phải hắn đang đi làm hay sao? Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, sắp rạng sáng rồi! Sao hắn lại ở đây? Xảy ra chuyện gì vậy?

Cô vội vàng quay lại giường, tìm di động, muốn kiểm tra lại giờ. Trên bàn, trên giường, dưới chăn, dưới đất... Lãnh Tử Tình cuống đến độ đổ mồ hôi trán, tại sao không tìm thấy? Rốt cuộc cô để điện thoại ở đâu vậy?

Á! Trời ơi, Tuấn Vũ dùng giọng điệu khủng bố vậy kêu cô 10 phút nữa phải xuống, cô còn lần mần ở đây làm gì!

Vì thế cô lập tức mở tủ quần áo, chuẩn bị thay bộ áo ngủ này ra, mặc bộ áo ngủ "bôn-sê-vích" kia vào, tiếp tục làm cái giá treo quần áo.

Lôi Tuấn Vũ ngồi trên sô pha, sắc mặt sầm sì! Nhìn bọc đồ ăn khuya to đùng trên bàn, hắn giận đến thở không ra hơi! Tại sao hắn lại làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu để Cổ Dương biết, không biết hắn sẽ bị cười nhạo mấy tháng trời nữa đây!

Cô nhóc kia thay hay không thay đồ, ăn hay không ăn cơm thì có liên quan gì đến anh? Chẳng qua là đến tháng mà thôi! Trên đời này có người phụ nữ nào mà hàng tháng không phải gặp qua chuyện này! Hắn đúng là rỗi hơi mà! Nghĩ đến ánh mắt vô tội của cô lúc nãy, Lôi Tuấn Vũ hắn càng thêm nghẹn uất!

Bực bội liếc đồng hồ, hả, cô ta còn õng ẹo cái gì! Hắn bật đứng dậy, xông lên tầng hai.

Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng đẩy cửa phòng cô ra, đang định bạo phát, thì bỗng dừng phắt...

Lãnh Tử Tình cả kinh đến nỗi quên cả che người lại! Một người con gái chỉ mặc nội y xấu hổ đứng trước mặt hắn. Nhìn sang bên cạnh, tay cô vẫn đang cầm bộ quần áo ngủ bảo thủ.

Nhưng trùng hợp như vậy, hắn vọt đến bên cô chỉ trong chớp mắt, Lãnh Tử Tình sợ đến mức run lập cập, quần áo trong tay rơi xuống đất, mà lúc này cô kinh hoảng đứng đối diện với Lôi Tuấn Vũ.

Lôi Tuấn Vũ nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ! Ánh mắt ngang tàng của hắn gắt gao dính lấy ngực cô, chết tiệt hắn đi! Hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ ngực nào đầy đặn mà "khéo léo" như vậy! So với những cô gái đã từng qua lại với hắn, cô ta chẳng qua là một con cá nhỏ mà thôi! Nhưng bộ ngực mềm mại kia của cô làm hắn kích động muốn dùng đôi môi mình hôn xuống mà nhấm nháp, mà thưởng thức. Da thịt trắng như ngọc của cô bởi vì bối rối mà nhuốm thêm một màu hồng nhạt, làm chúng càng thêm dụ nhân...

Nhất thời, Lôi Tuấn Vũ phát hiện một nơi nào đó trên cơ thể mình đang bành trướng! Trời ạ, hắn muốn làm một việc...

Giây tiếp theo, Lãnh Tử Tình như quên cả hô hấp! Cô nhìn thấy tên đàn ông này đi về phía mình...

Trốn mau! Trốn đi đâu bây giờ? Lãnh Tử Tình đã bắt đầu suy nghĩ được trở lại, cô không thể đứng đây, hắn muốn làm gì?! Ánh mắt của hắn làm cô sợ chết đi được! Cô toàn thân xấu hổ đến phát run lên từng đợt!

Lập tức nghĩ ra mình phải che đi bộ ngực, Lãnh Tử Tình cuống quít nâng tay lên.

Thế nhưng gã đàn ông kia trong một giây đã nắm chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt hắn nóng bỏng đến độ sắp làm cô phải bỏng.

"Em có biết xuất hiện trước mặt đàn ông trong bộ dáng này có nghĩa là gì không?" Lôi Tuấn Vũ nói khẽ khàng tựa như thổ lộ tâm tình...

"Không... không phải......" Lãnh Tử Tình hoảng hốt răng môi va vào nhau lập cập.

Đôi môi nóng như lửa chặn lại lời cô nói, hắn mãnh liệt mút lấy môi cô, làm cô nhất thời mất đi ý thức, chìm đắm vào trong sự ấm áp mà hắn đột nhiên tạo ra.

Lãnh Tử Tình tim đập thình thịch, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay hắn đang nắm chặt lấy cánh tay cô, quặt chúng lại đằng sau lưng cô. Môi lưỡi hai người gắt gao quấn lấy nhau.

Lãnh Tử Tình không ngừng lùi lại sau, né tránh sự tấn công của hắn, nhưng Lôi Tuấn Vũ bá đạo từng bước từng bước xâm nhập, không cho cô thời gian trốn tránh.

Nụ hôn của hắn dường như hút lấy toàn bộ hơi thở của cô, cô chỉ có thể bất lực mà phối hợp. Đôi cánh tay hắn quấn lấy cánh tay cô, gắt gao ghì chặt, đem cơ thể ở trần của cô trói lại vào trong lòng mình. Mùi vị đàn ông nam tính lập tức làm toàn thân cô run rẩy.

Hắn muốn làm cái gì?! Hắn đang làm cái gì?! Hắn sẽ làm cái gì?! Trong đầu cô chỉ còn lại một chuỗi câu hỏi, không còn khả năng suy nghĩ...

Lực đạo của hắn bắt đầu nương nhẹ lại, nhưng vẫn không thể rời khỏi đôi môi cô. Thật ngọt ngào, thật thuần khiết, thật đẹp đẽ! Lôi Tuấn Vũ thật sự muốn vĩnh viễn ngậm lấy, cắn mút đôi môi này!

Nhìn ánh mắt mê ly của cô, Lôi Tuấn Vũ tâm tình chuyển biến tốt đẹp, dáng điệu bây giờ của cô thật sự là khả ái! Một bàn tay to của hắn lén lút đặt lên ngực cô.

"Ah!" Lôi Tuấn Vũ kìm lòng không đặng thốt ra tiếng! Chết tiệt, thật mềm mại, thật trơn láng! Hắn ngẩng đầu thở dốc, lại dùng đầu lưỡi khiêu khích tách môi cô ra, dây dưa trêu đùa đầu lưỡi ngọt ngào trong khoang miệng cô!

Lãnh Tử Tình giờ khắc này kinh hoảng muốn lùi ra sau, nhưng lại bị cánh tay hắn giữ chặt hơn.

Thân thể cô chưa từng bị người đàn ông nào sờ mó như vậy... Bàn tay trước ngực cô dường như tràn đầy ma lực, làm toàn thân cô bắt đầu nóng bừng lên. Cô thậm chí cảm thấy được vật thể cứng ngắc đang áp vào phía trước bụng mình!

Một nguồn nhiệt nóng từ bụng dưới của cô mạnh mẽ xông lên! Lãnh Tử Tình đầu óc thanh tỉnh! Cô hiện tại... Ông trời ơi! Hôn nữa là sẽ "tràn dầu" đó nha!

Cô hoảng hốt đẩy hắn ra, nhưng căn bản là đẩy không được. Nụ hôn của hắn ngược lại càng thêm mạnh bạo.

Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Tử Tình cắn đầu lưỡi hắn...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-368)