Truyện:365 Ngày Hôn Nhân - Chương 344

365 Ngày Hôn Nhân
Trọn bộ 368 chương
Chương 344
Muộn rồi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Dịch: Benbobinhyen

Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói ra một câu như vậy, nhưng lại giống như đang gợi tình.

Lãnh Tử Tình cố nén tức giận, nhanh chóng lột trần như nhộng! Đàn ông thối 🌜·ⓗế·✞ tiệt! Không nhìn thấy mà còn cậy mạnh! Cởi thì cởi, ai sợ ai?!

Một ngón tay đưa lên miệng cắn, khuôn mặt tức giận, phơi bày không hề phòng bị... Lôi Tuấn Vũ nhìn đến mức dường như huyết mạch sôi sục!

Tử Tình, có thể đừng 𝖌ợ_𝒾 ↪️_ả_𝐦 hồn nhiên như vậy được không?

Lôi Tuấn Vũ e là ngay giây đầu tiên đã sẵn sàng chờ phát động! Ánh mắt mờ ám của hắn xấu xa thưởng thức 𝐭_𝒽â_𝖓 т_♓_ể của cô, cái loại áp lực có thể nhìn nhưng lại không thể nhìn này khiến hắn sắp sửa không nín nhịn được nữa!

"Em xác định cái gì cũng không làm? Cái gì cũng không nói? Thời gian không còn nhiều đâu!"

"Không cần anh nhắc nhở!" Lãnh Tử ✝️·ì·n·h †·ức giận nói.

Hai tay chống nạnh, không hề phát hiện cảnh đẹp mê người trước n𝖌ự.🌜 mình đã bị người đàn ông nào đó nhìn đến ngây người!

"Ừm." Lãnh Tử Tình hắng giọng, vẫn không biết phải làm như thế nào. Hắn không cho đụng vào, chẳng lẽ muốn cô nói mấy lời buồn nôn đó sao? Đàn ông thối c●𝐡●ế●t tiệt! Đá*n*𝖍 ↪️𝖍ế*† cô cũng không chịu!

Thôi vậy! Buổi tối gọi điện lại cho Hoa Bá, nói với anh ngày mai không đi được! Lôi Tuấn Vũ, bây giờ anh vẫn đáng ghét y như trước kia! Lãnh Tử Tình không khỏi cắn chặt môi!

"Không hành động hả?" Ánh mắt tham lam của Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi môi cắn chặt của cô, nỗi kích động muốn lập tức được 𝐡ô·ⓝ cô dâng trào trong lồng 𝓃𝐠ự_𝒸 đến mức không thể kiềm chế.

"Thôi đi! Cám ơn ý tốt của anh! Tôi quyết định không đi nữa! Lôi Tuấn Vũ, anh có thể bớt quá đáng đi một chút có được không?" Lãnh Tử Tình nói xong, liền định cởi bỏ khăn bịt mắt.

Một cánh tay chính xác kéo cô lại, ôm cả thân mình cô vào trong lòng.

"Không đi? Hàn, em cảm thấy em chọc giận anh như vậy, có thể thôi được không?" Trong giọng nói của Lôi Tuấn Vũ tràn đầy 𝐝_ụ_↪️ ✌️_ọⓝ_🌀, Lãnh Tử Tình đã quá quen rồi!

Bộ 𝐧🌀ự●c ⓜề-m 𝐦ạ-1 dán vào ⓝ●gự●ⓒ hắn, khiến cho Lãnh Tử Tình toàn thân cứng đờ!

Hắn là muốn trừng phạt cô chắc? Không khỏi toàn thân г_u_n 𝖗_ẩ_🍸, nổi đầy da gà. Hắn muốn làm thế nào?

"Anh... Lôi Tuấn Vũ..."

"Suỵt! Hiện giờ muốn nói, đã muộn rồi! Hàn, dùng т·♓â·𝓃 t·𝖍·ể của em... Anh chỉ muốn cảm nhận ngôn ngữ 𝐭h●â●𝐧 𝐭♓●ể của em!" Lôi Tuấn Vũ nói xong liền kéo tay cô đặt lên bụng dưới của mình, từ từ dịch xuống.

Lãnh Tử Tình cả kinh, nơi đó đã sẵn sàng chờ phát động. Cô không khỏi một trận kích động, có chút hưng phấn nói: "Anh... tôi thắng rồi! Thời gian còn chưa hết, anh đã... có phải là ngày mai tôi có thể đi không?"

Trong lúc hưng phấn, tay không khỏi tăng thêm lực đạo, chợt nghe trên đầu một tiếng 𝖗ê*ռ ⓡ*ỉ, còn kèm theo tiếng gầm nhẹ sung 𝖘ướ●n●ⓖ.

"Á! Xin lỗi! Tuấn Vũ, ngày mai tôi..."

"𝒞ⓗế_🌴 tiệt! Muộn rồi! Anh nói là muộn rồi! Còn nhắc đến chuyện ngày mai nữa, anh sẽ khiến em phải dùng miệng hoàn thành nó!" Ngữ khí ác liệt của Lôi Tuấn Vũ quả thực giống như tiểu tử ngốc đang bị thiêu trong lửa ghen.

Lãnh Tử Tình không khỏi sửng sốt! Theo bản năng che miệng lại! Thật ghê tởm! Mệt hắn nghĩ ra!

"Lấy nó ra!"

Lãnh Tử Tình chậm rãi làm theo lệnh của hắn, cởi quần dài của hắn ra, nhưng vì không quen với bóng tối, luống cuống tay chân, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu từng đợt hít hà.

Lãnh Tử Tình bất giác muốn đùa dai một phen. Cô cố ý chậm lại động tác, thi thoảng lại vô tình hữu ý đ●ụ𝐧●🌀 ⓒ●𝒽●ạ●Ⓜ️ nơi cao ngất của hắn!

"Ưm!" Ánh mắt đầy kích tình của hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi mím cười của cô, "𝐂*♓*ế*† tiệt! Em cố ý, hử?"

Bàn tay to lớn nắm lấy 𝖒ôп-ℊ cô, áp 𝐭♓â-𝓃 т𝐡-ể cô về phía hắn.

"Tôi chẳng thèm!" Khi nói chuyện còn không nhịn được cười khẽ.

Mắt Lôi Tuấn Vũ mờ ám nheo lại, mèo hoang nhỏ, rốt cuộc cũng lộ móng vuốt rồi!

"Bốp!" một tiếng, cùng với tiếng thét chói tai và sự 𝖗ц·ռ 𝖗ẩ·🍸 của Lãnh Tử Tình, hắn lại còn đánh vào Ⓜ️·ô·n·🌀 cô!

Tiếng này vang lên khiến cho ⓟ-ⓗ-â-ⓝ ⓣ𝖍-â-n hắn 𝖗·⛎·п rẩ·y, trong lòng nhất thời cảm thấy sung 𝖘*ướ𝖓*ⓖ kỳ lạ!

"Anh làm gì vậy?!" Giọng nói yêu kiều oán trách. Tuy rằng không đau lắm, nhưng lại khiến cô giật nảy mình.

"Bốp!" lại một tiếng nữa, lần này đánh vào mô·ⓝ·ⓖ bên trái. Một tiếng vang rõ ràng lúc này lại có hiệu quả đặc biệt, giống như một khúc dạo đầu. Hắn động thân một cái, rất hưng phấn.

"Này! Lôi Tuấn Vũ, sao anh lại đánh tôi?" Lãnh Tử Tình lần này lại giật nảy mình, hai tay bất giác giữ lấy m*ôռ*ɢ. Sợ hắn lại đánh nữa.

"Trừng phạt tay em để sai vị trí!" Giọng Lôi Tuấn Vũ khàn khàn đầy 𝐠ợ_𝖎 🌜_ả_𝐦, hơi thở vấn vít quanh cổ cô, khiến cô ngứa ngáy khó chịu.

Tay hắn nắm lấy tay cô, tiếp tục đặt lên nơi cao ngất của mình, đồng thời dùng thân mình 𝐤ẹ_𝓅 𝐜𝐡_ặ_т lại, không cho cô trốn thoát!

"Ngoan, cầm lấy nó! Ưm!" Tay Lôi Tuấn Vũ lại lần đến 𝖒ô●n●🌀 cô, 𝐯ц-ố-🌴 𝖛-𝖊, vỗ nhẹ. ✝️♓â_𝓃 †_𝐡_ể hưng phấn không ngừng tiến về phía tay cô.

"Không đâu, kỳ lắm!" Lãnh Tử Tình bị hắn vỗ trong lòng cũng có chút kỳ lạ! Lại cứ muốn †.𝐡.â.ⓝ t𝖍.ể áp sát vào ռ𝖌ự_ⓒ hắn. Bầu ռ🌀ự*↪️ bị chèn ép lúc này cũng căng trướng lên, cô lại chỉ muốn 𝖈●ọ 𝐱●á●t vào quần áo hắn, càng muốn được ✔️υ●ố●t ✅●𝖊 nhẹ nhàng.

"Thật không? Chỗ nào kỳ?" Lôi Tuấn Vũ áp môi lên tai cô, nói khẽ, dỗ dành. Dường như muốn nghe thấy lời nói đúng ý mình. Đầu lưỡi không ngừng trêu đùa vành tai cô, thấy cô không ngừng tránh né, không khỏi cười khẽ.

"Không biết."

"Không biết? Nói đi, ngoan. Chỗ nào kỳ?" Lôi Tuấn Vũ chợt ngậm lấy vành tai cô, một đường 𝒽ô-𝖓 xuống cổ cô.

Lãnh Tử Tình ngửa cổ, không còn chỗ trốn. Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt 𝐦ô·𝖓·🌀 cô, chỉ đành ngửa người ra sau, né tránh đôi môi hắn.

Thân mình lại dựa vào bàn máy tính phía sau, không còn đường trốn.

"Không nói phải không?" Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa, đặt cô nằm lên bàn, nhanh chóng tách hai chân cô ra.

"Á!" Lãnh Tử Tình cả kinh vội vàng muốn nhổm dậy.

Bị Lôi Tuấn Vũ ấn xuống.

"Đừng!" Một hồi điên cuồng trong bệnh viện khiến cho trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cả người lập tức đỏ bừng! Không phải là hắn lại muốn...

"Nói chỗ nào kỳ?" Tay Lôi Tuấn Vũ vờn quanh hông cô.

"Trong lòng đó, kỳ lắm! Anh đúng là xấu xa! Biết rõ còn hỏi!" Lãnh Tử ✝️ì_n_♓ 𝐭_ức giận muốn xuống, bị Lôi Tuấn Vũ ương ngạnh đè lại!

"Em có yêu anh không?"

Dưới ánh mắt nóng rực cả người Lãnh Tử Tình cứng đờ! Đương nhiên là yêu! Nếu không sao có thể để anh bắt nạt như vậy?!

"Không yêu!" Giận dỗi nói.

"Không yêu? Phải không? Rất tốt!" Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi môi dẩu lên của cô, vùi đầu xuống, nhấm nháp giữa hai chân cô.

Mắt nhìn thấy nơi m*ề*𝖒 ⓜạ*❗ của cô гu_𝖓 гẩ_🍸, một tiếng gầm nhẹ tràn ra khỏi miệng.

"Á -- yêu! Yêu! Lôi Tuấn Vũ, em yêu anh! Đừng như vậy, thật khó chịu! Đừng như vậy!" Lãnh Tử Tình nằm trên bàn, không ngừng lắc đầu, muốn lùi người về phía sau, hai chân lại bị hắn nắm chặt lấy, không thể động đậy.

"Bây giờ mới yêu? Muộn rồi! Mèo hoang nhỏ của anh!" Lôi Tuấn Vũ cố nén xúc động muốn tiến vào, dùng đầu lưỡi không ngừng trêu đùa nhụy hoa. Khiến cô thét chói tai...

Chương 345: Ghê tởm 𝒸♓●ế●𝐭 đi!

Chương (1-368)