Bị cưỡng hôn
← Ch.228 | Ch.230 → |
Dịch: Benbobinhyen
Cổ Dương anh sẽ không để ý đến đứa bé trong bụng người phụ nữ đó là của ai?!
Đáy lòng lại có một giọng nói đang giận dữ mắng: Mày là thằng ngốc sao?! Mang thai với ai thì đi tìm người ấy chứ?! Lại tùy tiện tìm người để lấy! Thằng đàn ông như mày chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao?!
Đột nhiên, anh cứng đờ, chẳng lẽ... đứa bé của cô ấy thật sự là...
"Này! Cổ Dương, xin anh tôn trọng bạn em được không? Em là sợ anh sau này sẽ hối hận, mới nhắc nhở anh! Đôi khi, có lẽ sự việc cũng không phải như anh tưởng tượng đâu! Về phần cô gái kia có phải mang thai với anh hay không, chờ đứa bé sinh ra, anh đi xét nghiệm ADN chẳng phải sẽ biết sao?! Đừng có ở hiện tại nói những lời làm tổn thương người khác! Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, không phải sao?" Lãnh Tử Tình dường như là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, đang cứu vớt đông đảo phụ nữ vậy.
Lại còn một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, vậy anh chẳng phải đã thành hoàng đế, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần đều đủ cả rồi!
Thở dài, nói: "Được rồi, anh xin tuân theo lời dạy bảo, được rồi chứ? Hôm nào anh hẹn gặp cô gái kia, nói chuyện lại." Cổ Dương thỏa hiệp.
"Thật sao? Em biết anh có lương tâm hơn cái tên Lôi Tuấn Vũ kia mà!" Lãnh Tử Tình vui vẻ nói.
Cổ Dương cũng đi rồi. Lãnh Tử Tình thật sự nhàm chán, đối với cuộc hôn nhân của cô, cũng không nghĩ ra đối sách gì tốt, liền lại đi dạo quanh siêu thị, mua cái này mua cái nọ.
Bất tri bất giác đã mua được một túi to. Lúc đi đến quán trà sữa nhỏ, cô vẫn là không nhịn được dừng bước chân. Ngày đó cũng là ở đây gặp Hoa Bá. Cô còn tưởng rằng anh là... Có điều, kỳ thực, anh đúng là!
Tự nhiên gọi một ly trà sữa, vừa định trả tiền, một đôi tay đàn ông quen thuộc đã chìa tiền ra.
Lãnh Tử Tình nhìn chằm chằm đôi tay kia, trong lòng hoảng hốt.
Người đàn ông nhận lấy trà sữa, bá đạo đón lấy túi nilon trong tay Lãnh Tử Tình, ném lại một câu "Đi theo anh", rồi đi trước.
Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh, có ý muốn trốn đi.
Hoa Bá chợt xoay người lại, nghiêm túc nói: "Em còn dám trốn thử xem!"
Anh chưa bao giờ dùng giọng nói nghiêm túc như vậy nói chuyện với cô, lần đầu tiên cô rùng mình một cái.
Tâm trí hỗn loạn, đầu cô có chút không tỉnh táo, rầu rĩ đi theo anh, bước vào một quán cà phê.
Hoa Bá dường như trút giận mà ném mọi thứ lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống!"
Lãnh Tử Tình nhìn thấy xung quanh không có ai, nơi anh đưa cô đến rất kín đáo, hiện giờ đang là buổi sáng, rất ít người.
"Vì sao không đến hẹn?!" Hoa Bá giận dữ chất vấn.
Lãnh Tử Tình ngồi ở đó xoắn xoắn găng tay da, anh đừng nói nữa có được không?! Vì sao ư?! Đã là người có thể diện đều sẽ không đi đến chỗ hẹn, ai còn có mặt mũi mà xuất hiện trước mặt anh chứ!
Lãnh Tử Tình nghĩ ngợi, đầu mũi liền cay cay! Cô đã bị người ta bắt nạt đến mức này, anh lại còn ở đây mà trách móc cô! Một nỗi oan khuất trào lên trong lòng, trong nháy mắt nước mắt nóng bỏng đã tràn ra.
Hoa Bá liền cuống lên, vội vàng bước lại ôm Lãnh Tử Tình vào lòng, tự trách: "Xin lỗi, xin lỗi, Tử Dạ, em đừng khóc!"
Cánh tay anh thực ấm áp, làm cho cô có cảm giác rất an tâm. Uất ức càng thêm trỗi dậy trong lòng cô! Vì sao lại là anh?! Vì sao Lôi Tuấn Vũ ngay lúc đó lại gọi điện thoại cho anh?! Thật là mất mặt!
"Hức hức--" Nước mắt Lãnh Tử Tình không kiềm chế được lại tuôn ra ào ạt.
Tim Hoa Bá như cũng run rẩy theo. Cô khóc anh cũng muốn khóc!
Cô rốt cuộc có biết anh cả đêm không ngủ, cả trái tim đều đang rỉ máu!
Là đàn ông thì đều biết đó là thanh âm gì, là người ai cũng biết tối qua bọn họ đã làm cái gì?! Hoa Bá trong nháy mắt liền cứng đờ người, nằm trên giường như xác ướp, nghe thanh âm kích tình kia, nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản! Anh rất muốn rất muốn lao đến nhà Lôi Tuấn Vũ, đánh cho cái tên kia ngã nhào, thiến đi gốc rễ sinh mạng của hắn!
Nhưng, anh không làm! Anh nghe thấy cô cũng đang ngâm nga, cô đang rất hưởng thụ mà rên rỉ. Trái tim liền như bị xé rách...
Lãnh Tử Tình rốt cuộc không thể đè nén uất ức trong lòng, nhào vào lòng Hoa Bá khóc lớn.
Hoa Bá cứ như vậy ôm chặt lấy cô, lắng nghe tiếng khóc của cô, vỗ về tâm tình cô.
Chính mình hôm nay vì sao lại xuất hiện ở quán trà sữa kia, anh cũng không rõ nữa! Chỉ là ở quán cà phê không đợi được cô, anh liền giống như hồn ma lang thang mà đi tới nơi đó. Dường như là đã đợi cô một thế kỷ rồi, vậy mà cô lại như kỳ tích mà xuất hiện!
Mới đầu, anh còn cho rằng đó là ảo giác. Khi nghe tiếng cô gọi một ly trà sữa sô cô la, anh mới khôi phục tinh thần.
Không thể kìm chế mà muốn gặp cô, muốn biết cô rốt cuộc có ổn không! Anh biết mình ngốc, nhưng anh chính là không thể kìm chế!
Rất lâu sau, cô mới dần dần từ khóc chuyển sang thút thít.
Hoa Bá nâng cô dậy, giúp cô vuốt lại mái tóc rối bời.
Bỗng nhiên, bàn tay anh cứng đờ. Tầm mắt dừng lại ở nơi cổ áo cô... Nơi đó có một chỗ rõ ràng là vết hôn, là một vết bầm màu tím. Là cái tên súc sinh kia để lại!
Tim Hoa Bá khẽ thắt lại.
Lãnh Tử Tình rút ra khăn giấy, lau nước mắt của mình, ngượng ngùng nói: "Hoa Bá, xin lỗi, làm ướt hết áo của anh rồi!"
"Áo ướt để ý làm gì." Hoa Bá thản nhiên nói.
"Định cả đời không gặp anh sao?" Hoa Bá nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp của cô.
Lãnh Tử Tình bị anh nhìn vô cùng xấu hổ, ra sức lắc đầu. Cô không phải là không muốn gặp anh, mà là cô không có mặt mũi gặp anh!
"Em yêu anh ta sao?" Hoa Bá đột nhiên hỏi.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, nghĩ đến hành động ác liệt của Lôi Tuấn Vũ đêm qua, ra sức lắc đầu.
"Nếu đã không yêu, vì sao không rời xa anh ta?!"
"Em... không còn cách nào khác." Lãnh Tử Tình thật thà nói. Đã bao nhiêu đêm cô từng muốn bỏ đi! Nhưng chính mình biết rõ thực lực của hắn! Chỉ cần không phải là hắn thả cô đi, cho dù cô có trốn đến hang chuột, hắn cũng có thể nghĩ cách bắt được cô!
"Thế nào gọi là không có cách nào khác?! Có phải em không muốn rời xa anh ta không?!" Hoa Bá tức giận nói. Chẳng lẽ hắn còn có thể giết chết cô sao?!
"Hoa Bá, anh không biết rồi. Anh ta không phải là một người đơn giản!" Lãnh Tử Tình nhớ tới liền cả người run rẩy. Chính mình lúc trước vì sao lại nhận lời lấy hắn chứ. Mà thực sự lấy hắn rồi mới biết, cô thế mà lại bị nhốt chặt!
Hoa Bá đột ngột kéo cô lại, hôn lên môi cô, mạnh mẽ bá đạo mà lại dịu dàng như vậy.
Anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên rồi! Dựa vào cái gì mà báu vật của mình lại giống như những phụ nữ khác, hắn có thể tùy ý chà đạp?!
Lãnh Tử Tình kinh hãi, đờ đẫn đáp lại nụ hôn của anh. Anh chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, không để ý đến cảm nhận của cô như vậy! Nhưng hôm nay anh dường như đã phát điên rồi!
Lẽ nào anh cảm thấy mình thật đê tiện? Anh coi thường mình sao? Anh cứ như vậy mà hôn cô, cũng không hỏi cô có đồng ý hay không?!
Hai hàng lệ lại lặng lẽ chảy xuống hai bên má...
Lời tác giả: Các bạn, có cảm thấy đã ghiền hay không?! Tử Tình bị nam chính bắt nạt đã đủ rồi! Tiếp theo sẽ cho hắn ta một đòn phủ đầu như thế nào?!
← Ch. 228 | Ch. 230 → |