Vay nóng Tinvay

Truyện:365 Ngày Hôn Nhân - Chương 182

365 Ngày Hôn Nhân
Trọn bộ 368 chương
Chương 182
Bày tỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Siêu sale Shopee


Nhìn xem! Mặt của Khang Huy đã xanh lét hết rồi! Lúc này vẫn nên không để cho hai người họ tiếp xúc là được. Nếu không e là sẽ "nói cười trong nháy mắt, tường tan nhà nát khói bụi mịt mù" mất thôi!

Đành liều thôi! Lãnh Tử Tình vọt lên trước, tóm lấy cánh tay Mộng Ba chạy ra đầu phố, làm Mộng Ba giật nảy mình.

"Này! Tử Tình? Cô làm gì vậy? Phát bệnh thần kinh hả?" Mộng Ba bị cô kéo đi bước chân rối loạn, suýt thì ngã nhào.

"Hướng dẫn viên Mộng Ba thân mến của tôi ơi! Cô bây giờ trốn vẫn còn kịp!" Lãnh Tử Tình hận không thể chắp thêm cánh cho Mộng Ba, để cô ta bay thẳng lên trời!

"Không kịp nữa rồi!" Thanh âm của Khang Huy, quả thực như một túi đầy thuốc nổ đã châm ngòi.

Khang Huy bước nhanh vài bước, tóm lấy Mộng Ba, kéo một cái, Mộng Ba liền ngã nhào vào trong lòng anh ta.

"Á!" Mộng Ba mặt trắng bệch! Chuyện gì thế này? Khang Huy? Khang Huy đến từ lúc nào?

Khang Huy khóe miệng co rúm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trông thật ảm đạm. Thanh âm ẩn nhẫn nói: "Lãnh tiểu thư, mượn bạn cô một chút!"

Nói xong, không để ý đến Mộng Ba đang giãy giụa, liền kéo cô đến một ngõ nhỏ bên đường. Mộng Ba ngay cả cứu mạng cũng không kịp kêu đã bị đưa đi!

"Này? Khang Huy? Khang Huy!" Lãnh Tử Tình nhìn thấy liền lo lắng, bọn họ? Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trời tối như thế này! Chỗ bọn họ đi lại không có đèn đường!

Một giọng nói tiến đến: "Chuyện của người trong cuộc, để người trong cuộc giải quyết đi!"

Lãnh Tử Tình đứng ở đó, rụt rụt cổ. Ai da! Cái gì đến sẽ phải đến! Cô trốn cả một ngày, cuối cùng cũng trốn không thoát. Bất đắc dĩ, xoay người lại, đối diện với Thời Kính Nhiên...

Mộng Ba giống như chú gà con để Khang Huy ném vào trong góc. Tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Khang Huy. Trong lòng cô bất giác bị sợ hãi vây quanh.

"Anh... Khang Huy... Anh làm gì vậy?!" Thanh âm Mộng Ba có chút run rẩy. Điều cô sợ không phải là sự bạo lực của anh ta, mà là nỗi ngại ngùng khi chỉ có hai người ở cùng nhau.

"Em thật sự xem tôi như vậy sao?" Trong giọng nói của Khang Huy có chút chua xót. Đôi mắt chằm chằm nhìn vào Mộng Ba, dường như đang muốn nhìn thấu tận xương cốt cô.

"Tôi..." Mộng Ba vội nhớ tới những lời vừa nãy mình bực bội đến cực điểm mà buột miệng nói ra, nhất thời im bặt.

Khang Huy buông lỏng người cô, ép lên tường, chính chính đối mặt với cô, giam cô trước ngực. Hơi thở vì vậy mà càng gần thêm. Tư thế ám muội đó làm cho Mộng Ba không khỏi đỏ mặt tía tai, cũng may là ban đêm, nơi này lại không có đèn đường, một chút ánh trăng cũng bị mái tóc của cô che đi. Nếu là ban ngày, e là cô sẽ để lộ ra trái tim đang đập điên cuồng của mình.

"Tôi là một kẻ lừa đảo tình cảm phải không? Là con quạ đen nhất đen nhất?" Khang Huy thì thào tự nói, từng câu từng chữ tuôn ra, Mộng Ba nghe đến mức trái tim cũng run theo.

Cô muốn nói không phải cô cố ý, không không không! Cô muốn nói cô không muốn nói như vậy! Chỉ là lúc đó quá tức giận, buột miệng nói ra. Nhưng, lời đến miệng lại bị cô ương bướng nuốt lại.

Nếu lúc này cô giải thích, như vậy có phải là chứng tỏ cô có cảm tình với anh ta không? Thái độ hiện tại của anh ta chẳng lẽ không phải là điều cô muốn sao? Cô chính là muốn rời xa anh ta, đập tan ý muốn "chệch quỹ đạo" của anh ta, không phải sao?

Hai ngày nay, trong đầu cô đều là anh ta, đều là hình ảnh bọn họ tâm đầu ý hợp. Khiến cho đầu óc cô rối loạn.

Cô xưa nay luôn tự nhận mình là một người đơn giản, cảm giác hít thở không thông này khiến cho cô rất không thoải mái!

"Đúng vậy!" Mộng Ba đột nhiên thẳng thắn nói. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng lúc này cô đã trang bị tốt cho mình, cô phải để Khang Huy biết khó mà lui. Cô không muốn để thứ tình cảm không trong sạch đó trói buộc chính mình!

Khang Huy rõ ràng chấn động một chút. Anh ta sửng sốt mấy giây, tiếp đó vươn tay muốn nâng cằm của Mộng Ba lên, để ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh ta mà nói.

Mộng Ba như gặp phải luồng điện, vội gạt tay anh ta, đẩy người anh ta ra xa, Khang Huy không phòng bị liền bị đẩy đến mức lảo đảo.

Mộng Ba có chút kích động nói: "Đừng như vậy! Anh như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh là người rất tùy tiện! Tôi không thích cái kiểu tiếp xúc chân tay lạ lùng này! Đặc biệt là... với một người đàn ông đã kết hôn! Như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy ghê tởm!"

Tim Mộng Ba đột nhiên đập mạnh, cô cũng không biết chính mình sao lại có thể nói ra những lời tổn thương người khác như vậy, nhưng cô biết, từ giờ phút cô nói ra những lời này, cô đã triệt để kết thúc thứ tình cảm chặt không đứt dứt càng loạn còn đang ở giai đoạn mới nảy nở này.

Cô nhìn thấy Khang Huy dưới ánh trăng, trong ánh mắt có chứa đau đớn. Cái loại nghi ngờ đó dường như là đau khổ đến cùng cực.

"Em rất khinh thường tôi sao?" Khang Huy có chút buồn bã vò vò mái tóc ngắn của chính mình, từ trong túi lấy ra một bao thuốc. Bàn tay run rẩy rút ra một điếu, đưa lên miệng, nhưng lại ngừng lại, sau đó bỏ xuống, nhét vào bao thuốc, đút trở lại túi. Một loạt động tác này có vẻ như thật nhàm chán.

Mộng Ba nhìn hành động của anh ta, nội tâm lại có một cảm giác không đành lòng, dường như là quặn đau. Cô nói nặng lời sao? Nhưng, chẳng lẽ không đúng sự thật sao? Ai có thể che giấu sự thật anh ta đã kết hôn? Ai có thể làm biến mất con trai của anh ta? Sao có thể chứ?! Nhưng vì sao ánh mắt của anh ta khiến mình không đành lòng?! Vì sao sự bất lực của anh ta khiến mình mềm lòng?!

Thở dài một hơi thật sâu, Mộng Ba biết chính mình không còn thuốc chữa nữa rồi! Có lẽ tình cảm này đến quá đột ngột, đột ngột đến mức ngay cả cô cũng không có sự chuẩn bị. Nhưng, cô cũng không biết mình bị làm sao?! Sống trên đời hơn ba mươi năm, từ một thiếu nữ mới biết đến tình yêu cho đến bây giờ, đã gặp qua bao nhiêu người đàn ông bày tỏ tình cảm với cô?! Cô chưa bao giờ từng động lòng! Hoặc có thể nói là từng có đi, nhưng khi xử lý vẫn rất lý trí!

Hôm nay, như vậy là làm sao?! Lẽ nào, thật sự như Khang Huy nói? Bọn họ thật sự là có cảm giác mới gặp đã như cố nhân? Cô lẽ nào đã rơi vào đó rồi sao?!

Thở dài, ngữ khí tựa hồ dịu đi rất nhiều, Mộng Ba biết chính mình cho tới bây giờ không phải là người nhẫn tâm. Cô chậm rãi nói: "Khang Huy, tôi không biết anh có thể hiểu tôi không. Tôi là một người phụ nữ ưa sạch sẽ trong tình cảm! Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào hôn nhân, chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu, thậm chí còn đến mức sợ hãi. Là vì tôi không tin người đàn ông đã kết hôn sẽ yêu mãi đến tận cùng. Trong từ điển của tôi, tình yêu không có thiên trường địa cửu. Mà tình yêu lý tưởng của tôi, là mãi mãi không bao giờ thay đổi! Nếu tôi không gặp được, thì tôi nguyện cả đời không lấy chồng! Nhưng tôi vẫn chờ mong nếu có một ngày, gặp được người đàn ông như tâm nguyện, anh ta có thể yêu tôi là duy nhất. Chẳng sợ thời khắc nào anh ta yêu tôi! Tôi hy vọng tình yêu của anh ta là không chia sẻ, bao gồm cả nụ hôn của anh ta... Anh có hiểu không?"

"Tôi thích em!" Thật lâu sau, Khang Huy đột nhiên nói.

Một hòn đá gợn lên nghìn lớp sóng. Tim Mộng Ba thổn thức mấy giây. Nhưng, cô vẫn rất lý trí, cười: "Vì sao? Tôi có cái gì đáng để anh thích? Anh căn bản đâu có hiểu tôi!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-368)