← Ch.14 | Ch.16 → |
Khi đó mọi người đều quả quyết rằng anh ấy đã ăn trộm mấy cái xe đạp hoặc là có động cơ phạm tội, mà trên thực tế, trong thị trấn đang có mấy vụ mất xe đạp, thậm chí còn mất một con mô tô Jialing vô cùng quý hiếm. Thế là anh Tiêu Hoa bị kết tội 10 năm tù. Không có ai biết hay chứng kiến việc anh ấy có thực lấy trộm xe đạp và xe máy hay không, thế nhưng anh ấy cũng không chứng minh được tại sao nửa đêm lại mang theo tuốc nơ vít ra đường, cho nên y án bị kết tội. Người nhà của anh Tiêu Hoa trái lại vô cùng cảm ơn các đồng chí dân cảnh đã xử án rất rộng lòng khoan dung, vì vốn nghĩ nếu tính cả chiếc mô tô Jialing vào cho anh ấy, thì tội danh trộm cắp sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, chiếu theo quy định của đơn vị phòng chống tội phạm toàn quốc, thì tử hình là cái chắc.
Chẳng người nào biết rốt cuộc anh ấy có ăn trộm xe đạp hay không, nhưng tất cả mọi người đều sử dụng phương án giết nhầm còn hơn bỏ sót, đúng cái năm mà anh Tiêu Hoa bị bắt, không còn chiếc xe đạp nào bị mất thêm nữa, chứng minh xe đạp và chiếc mô tô quý giá kia đúng là do anh Tiêu Hoa trộm mất. Anh Đinh Đinh nói với tôi: Nếu anh Tiêu Hoa quay về, chúng tôi nhất định phải đối xử tốt với anh ấy, vì không có bằng chứng nào chứng minh anh ấy trộm đồ, mà nếu có trộm thật đi chăng nữa, thì anh ấy cũng đã cải tà quy chính. Anh Tiêu Hoa là một người tốt.
Tôi bị những lý lẽ của anh Đinh Đinh khuất phục hoàn toàn. Cố gắng kìm nén những tình cảm riêng tư của mình, tôi đi chào đón anh Tiêu Hoa trở về.
Nhưng tôi càng phải chào đón hơn, chính là sự quay trở lại của mùa hè.
Tôi muốn chào đón những ngôi sao lấp lánh đầy trời.
Tôi muốn chào đón đàn tôm kéo đàn tuôn ra sông.
Tôi muốn chào đón cỏ dại đầy gai đâm xuyên da thịt mình.
Tôi muốn ngẩng đầu chào đón ánh mặt trời rọi xuống những tia nắng gay gắt.
Tôi muốn chào đón ngày giỗ của anh Đinh Đinh, nghe nói khi ấy, linh hồn anh ấy sẽ trở về. Tôi mong anh phù hộ để có thể câu được những con tôm hùm to nhất vào mùa hè này, để được nở mày nở mặt với đám bạn. Tôi mong anh ở bên cạnh mình lâu một chút rồi nói cho tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, và tôi sẽ không còn thắc mắc nữa.
Điều quan trọng nhất là, tôi phải chờ đợi tất cả các bạn gái đều mặc váy, và tôi có thể tìm được rốt cuộc là ai, trong khoảnh khắc rơi xuống từ trên cột cờ, đã làm trái tim tôi tan chảy.
Một đứa học sinh lớp năm là tôi luôn luôn giữ vững niềm tin của mình rằng đó là tình yêu, bởi vì nó làm cho tôi mất ngủ cả đêm. Tôi bắt đầu thích nghe mục tâm sự tình cảm trên đài. Hồi đó tivi phát rất nhiều kênh kỳ lạ, tôi có thể xem mọi chương trình từ nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng điều quái lạ là, họ đều nói tiếng trung, những điều họ nói trong chương trình không giống với những gì tôi được học trên lớp. Tôi cảm thấy cực kỳ thú vị, mang ra khoe ông nội, ông tôi vừa nghe, hoảng hốt tắt ngay, lại còn cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Ông mở miệng định nói gì đó với tôi, rồi cảm giác không yên tâm, mở cửa thò đầu ra ngoài quan sát, lại còn mở tủ ra kiểm tra bên trong, quỳ xuống nền nhà soi vào gầm giường, sau đó mới nghiêm khắc nói với tôi: Đây là con đang nghe đài địch.
Tôi hỏi: Đài địch là gì?
Ông nội giải thích: Nghĩa là đài phát thanh của bọn địch.
Tôi ngạc nhiên: Chẳng phải bọn địch đều bị xử bắn sạch rồi sao?
Ông nói: Bọn chúng còn chưa bị bắn hết. Ngày mai ông phải đem thông tin báo cáo cho tổ chức, nếu có ai hỏi, con phải nói là không cẩn thận chỉnh đến kênh này, ngay lập tức báo cho ông, rõ chưa?
Tôi đáp: Rõ rồi ạ.
Lần đầu tiên tôi vì dính dáng đến chính trị mà phải trả một giá đắt như thế, chiếc đài bé nhỏ của tôi đã bị ông nội giao nộp cho chính quyền. Khi trở về ông tôi bảo: Lũ giặc đáng ghét, bọn chúng mới đổi kênh, khi tổ chức kiểm tra lại chẳng còn tìm được gì nữa. Trẻ con tuyệt đối không được nghe mấy thứ đó, giờ đang là thời đại của nền chuyên chính giai cấp vô sản, còn những thứ kia đều là rác rưởi của chủ nghĩa tư bản.
Tôi hỏi ông: Đài cát sét của con đâu?
Ông bảo: Ông mang đi nộp, bị giữ lại rồi.
Tôi nói: Còn băng của con đâu.
Ông hỏi: Băng gì vậy?
Tôi đáp: Đàn ông không khóc.
Ông nói: Nó ở trong đài cát sét, nên đương nhiên cũng bị niêm phong rồi.
Ngay tức thì tôi liền bật khóc nức nở.
Ông nội thấy tôi khóc lóc thảm thiết quá, mới bảo: Thế này đi, mai ông đi xin cuộn băng ấy về cho con, còn cái đài ông nghĩ chắc phải để đó một thời gian, cái băng ấy tên gì ấy nhỉ.
Tôi vừa thút thít vừa nói: Đàn ông không khóc.
Ông hỏi tôi: Ai hát vậy?
Tôi đáp: Tiểu Hổ Đội, Tiểu Hổ Đội.
Ông ngạc nhiên hỏi tôi: Tiểu Hổ Đội á, bộ đội ở đâu ra vậy?
Tôi bảo: Không phải bộ đội, mà là một ban nhạc, bao gồm Phích Lịch Hổ (Ngô Kỳ Long), Quái Quái Hổ (Tô Hữu Bằng), Tiểu Soái Hổ (Trần Chí Bằng).
Ông nội giờ mới hiểu ra, nói: À, ra là một ban nhạc.
Nước mũi đã sắp rơi xuống đất, tôi bảo ông: Là một ban nhạc, là một ban nhạc.
Ông bảo tôi: Ừ, để mai ông đi lấy về, ban nhạc đó ở đâu?
Tôi khóc càng lớn, run rẩy nói: Là của Đài Loan.
Sắc mặt của ông bỗng chốc trở nên nặng nề, bảo: Tuy cải cách mở cửa rồi, nhưng Đông Tây của Đài Loan vẫn cần phải cẩn thận.
Tôi bảo: Ông ơi, vậy ông có lấy về cho con không?
Ông nội thở dài bảo: Đợi tổ chức quyết định.
Mùa xuân năm ấy, tôi không còn cuộn băng và cái đài bầu bạn nữa. Tôi ngồi bên cửa sổ ghi lại từng lời từng lời của mỗi bài hát trong chiếc băng đó. Tôi còn đặc biệt dành riêng ra một trang để chép bài Nỗi muộn phiền trong anh.
Bao trùm lên đôi mắt em là nỗi buồn, anh biết không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân mình, lá thu cuối cùng rồi cũng sẽ rơi, câu chuyện của đôi ta sẽ đi đâu về đâu. Nhẹ nhàng bước ra khỏi giấc mộng của em, chẳng còn dám cất lời ca đó nữa, tình yêu được gói gọn lại trong giọt nước mắt cuối cùng, giống như đứa trẻ phải bỏ chạy vì quá đau lòng.
Anh đâu phải người như em mong muốn, hôm nay nói yêu ngày mai em sẽ thấy hối hận. Những đêm cuồng nhiệt biết tìm nơi đâu, chuyện tình như thế chỉ có một lần. Nếu em có thể yêu anh như vậy, anh nguyện vì yêu mà đau, nếu em có thể yêu anh theo cách đó, anh nguyện vì yêu mà muộn phiền.
Tôi thích nhất câu hát "Những đêm cuồng nhiệt biết tìm nơi đâu, chuyện tình như thế chỉ có một lần". Khi ấy tôi cho rằng, cả đời này tôi sẽ yêu một người như thế, cho nên làm ơn mau chóng cho tôi biết, người ấy rốt cuộc là ai, Lý Tiểu Huệ, Lưu Nhân Nhân, Lục Mỹ Hàm hay Ngải Phi Phi. Dù là ai tôi cũng đều đón nhận, còn nếu họ một mét rưỡi mà dám yêu một thằng mét tư như tôi, thì tôi nguyện vì yêu mà đau khổ.
Nhà tôi ở lúc còn nhỏ nằm ngay bên đường quốc lộ, khi đó tôi cưỡi xe đạp, mơ màng dưới ánh đèn đường loang loáng, trong cuộc lãng du đến tương lai, xe sang và gái đẹp, phi đến những miền xa. Ai ngờ đâu bây giờ là một con xe nát cùng với một bà bầu, đứa bé còn chẳng phải là con tôi, đến mẹ nó còn chẳng biết ai là bố đứa bé. Na Na sau một hồi nhảy nhót và liến thoắng giờ tựa lưng vào cửa ngủ ngon lành, tay vẫn cầm thạch hoa quả. Nhưng nếu tôi cứ mang theo cái của nợ này thì không thể kịp đến đón bạn được. Nó chỉ còn duy nhất một thằng tôi là bạn, tôi nghĩ thầm, khi nó từ trong đó bước ra, nếu không thấy tôi, thì sẽ cảm thấy cô độc nhường nào. Lúc này những vì sao đã mờ nhạt dần sau những tảng mây xám đen. Đêm đã khuya lắm rồi. Một ngày dài lê thê, tôi và Na Na đã đi được hơn trăm ki lô mét, tôi khẽ lay cô ấy tỉnh lại và bảo: Na Na, chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ lại.
Na Na đang trong cơn mơ màng, nheo mắt nhìn tôi một hồi, hỏi: Đây là đâu?
Tôi trả lời: Đang trên đường quốc lộ.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |