| ← Ch.07 | Ch.09 → |
Cánh môi của Tần Tranh bị anh nặng nề ♓●ôn●, đầu lưỡi cũng bị anh móc quấn, dùng sức mú_✞ vào khoang miệng.
Vào đêm mưa của ba năm trước, Việt Triêu Tịch cũng trao cô một nụ ♓ô-ⓝ vong tình như thế này.
Chỉ là sau một khắc kia, anh hiểu ra được Tần Tranh chỉ xem anh là một kẻ thay thế.
Sự kiêu ngạo của anh không cho phép bản thân và Tần Tranh bắt đầu bằng cách này, lại không ngờ rằng sau khi Tần Tranh tỉnh táo, cô kiên quyết dứt khoát kết thúc mọi thứ.
Kết quả là ba năm nay, anh vẫn không quên được cô.
Thậm chí anh còn lo lắng, sợ cô sau khi uống say lại rơi vào vòng tay của người khác.
Nỗi nhớ nhung trong ba năm qua đã lấn át sự không cam lòng trong thâm tâm, nếu cô muốn ngủ với anh, vậy thì anh sẽ thỏa mãn cô.
Lần này, anh sẽ không quan tâm tới việc cô xuất phát từ lý do gì nữa.
Việt Triêu Tịch nghĩ như vậy nên cũng không kiềm chế bản thân nữa, anh 𝖓*ằ*〽️ đ*è 𝖑*ê*𝖓 người cô rồi liên tục đẩy hông.
Vật nam tính nóng rực không ngừng 🌜-ọ 𝖝á-t miệng huyệt ư.ớ.т á.ⓣ, làm cho hai cánh hoa cũng đỏ tươi.
Anh di chuyển eo lên xuống, cọ tới cọ lui.
Mật dịch dính nhớp theo động tác của anh kéo ra thành sợi, lại nhanh chóng bị vật nam tính thô to nghiền ép tạo thành bọt mép.
Hai tay anh lần mò về phía trước, nắm lấy hai quả cầu tuyết đang rũ xuống của cô, bắt đầu dùng sức xoa nắn.
Tần Tranh sau khi say rượu còn đang nửa tỉnh nửa mê, nhưng 𝖐𝖍-ο-á-ⓘ ⓒả-ɱ tê dại vẫn làm cho cô rùng mình, vô thức pⓗá*т г*a â*〽️ 𝐭*h*ⓐ*п*♓ 𝓇ê●𝓃 𝐫●ỉ m*ề*ɱ 𝐦ạ*❗.
Bàn tay của anh lạnh hơn so với nhiệt độ cơ thể cô, bao bọc lấy hai bầu пℊ·ự·↪️ rồi từng chút nắm chặt, da thịt trơn trượt bị anh nắm trong lòng bàn tay, dùng sức xoa nắn.
Đầu nhũ hồng nhạt bị kẹp giữa hai ngón tay anh, thi thoảng anh còn dùng đầu ngón tay véo nó làm cô không ngừng ⓡ·ê·ռ r·ỉ.
"Nhẹ chút... Nhẹ chút..."
Việt Triêu Tịch cúi đầu nhìn vành tai ửng đỏ của cô, khàn giọng hỏi: "Ai nhẹ chút?"
Tần Tranh có chút do dự, lại bị anh cắn mạnh vào dái tai: "Tần Tranh, em muốn ai nhẹ chút?"
"Việt Triêu Tịch, Việt Triêu Tịch, anh nhẹ chút." Cô ✞𝒽_ở 𝖍_ổ_𝓃 ♓_ể_ռ đáp lại.
Anh muốn dùng phương thức này để liên tục nhắc nhở cô, để cô có thể nhớ kỹ là ai đang ⓣ●𝒽â●𝐧 ⓜậ●✞ với cô thế này.
Anh sẽ không để cô có bất kỳ cơ hội hối hận nào.
Đầu ngón tay đầy vết chai mỏng xoa nắn đầu nhũ hơi cương cứng, ↪️_ọ 𝖝á_✞ từng chút một đến khi hai đầu nhũ đứng thẳng lên.
Tần Tranh cũng cảm nhận được sự thô ráp trên đầu ngón tay đang mài qua đầu v* mẫn cảm, sau đó lại vòng quanh quầng vú, k*í*↪️*h ⓣ*♓í𝖈*ⓗ đầu v* chuyển từ hồng nhạt đến đỏ bừng.
Hai tay cô nắm chặt lấy ga giường, ngửa đầu về phía sau để lộ ra đư_ờ_ռ_ɢ 𝐜_ο_n_🌀 vai cổ xinh đẹp, trắng nõn ngọc ngà, khiến Việt Triêu Tịch không kiềm chế được lại 𝖍ô.n lên lưng cô.
Lần này sức lực của anh cũng tăng lên, bắt đầu dùng cánh môi 〽️-ú-ⓣ 𝖍ô_ⓝ da thịt trắng trẻo 𝐦ề·𝖒 ⓜạ·❗, để lại từng dấu hô-𝓃 đỏ tươi.
Động tác của anh ban đầu làm cô hơi đau, nhưng cô cũng mau chóng thích ứng được, thậm chí còn cảm thấy 𝖐í-🌜-h т♓í↪️-𝐡, khiến người ta đắm chìm trong ԁ-ụ-𝐜 𝖛-ọ-𝖓-ℊ.
Mọi chuyện hết thảy vừa ảo vừa thật, đối với Tần Tranh mà nói, nó tựa như những bong bóng màu hồng chứa đầy những suy nghĩ thầm kín của cô về anh.
Nhưng anh sẽ không để ý tới những chuyện này đúng không?
Vật nam tính của Việt Triêu Tịch vẫn đang đưa đẩy, trên thân vật nổi đầy gân xanh, toàn thân vật như dán chặt vào hai cánh hoa ướ.т á.ⓣ.
Anh thoải mái khi được hai cánh môi k*ẹ*p ch*ặ*✝️, tiếng 𝐭♓*ở ◗*ố*c dồn dập phả vào gáy cô.
Anh bắt đầu thay đổi góc độ, lúc này quy đầu của anh đang ma sát viên trân châu nho nhỏ được cất giấu bên trong môi hoa huy*t.
Tℹ️-𝖓-♓ 𝖉ịⓒ-♓ dính nhớp trước đó cũng bị bôi lên từng chút, quy đầu chà xát từ khe hở nhỏ tới hai cánh môi, lại tiếp tục hướng về phía trước dày vò điểm mẩn cảm của cô.
Cô nâng 〽️-ô𝓃-ℊ lên 𝖐*ẹ*𝐩 𝖈♓*ặ*✝️ lấy vật nam tính đỏ sậm, tinh hoàn của anh đánh thẳng vào hai cánh 𝐦ô●𝓃●ɢ cô, âm thanh hai cơ thể va chạm vang vọng khắp phòng.
Tần Tranh bị 🎋_h_𝖔á_ï 𝒸_ả_m mãnh liệt ⓧ-â-ɱ 𝓃♓ậ-ρ, vô thức nức nở thành tiếng: "Không muốn nữa, tôi không muốn nữa..."
Viên trân châu nhỏ ở giữa hai cánh môi bị anh cọ tới sưng đỏ, lộ ra màu hồng phấn, nhưng vẫn muốn quy đầu của anh tiếp tục 𝐜●ọ x●á●𝐭.
Đầu khấc nặng nề chống lên, từng chút từng chút chạm tới, lại mạnh mẽ sượt qua sượt lại.
Trong mã mắt tiết ra т1𝖓.ⓗ ⓓ.ị𝐜.♓, nhớp nháp bết dính bôi lên mặt trên.
Động tác đưa đẩy của anh càng nhanh chóng hơn, chỉ mới 🌜.ọ ❌á.† ở bên ngoài thôi đã làm cô chịu đựng không nổi rồi.
Cơ thể cô nhanh chóng гⓤ●n 𝖗ẩ●🍸, tiết ra từng đợt dịch thể, ⓡ●ê●п г●ỉ và leo ⓛê●ռ đỉ●𝖓●h 𝐝_ụ_🌜 ѵọ_ռ_ⓖ.
Cô 𝐬●❗●ế●✞ 𝒸h●ặ●т hai cánh Ⓜ️ôⓝ.ℊ thịt trắng nõn, 𝖍цп*ⓖ 𝒽*ă*n*🌀 kẹp lấy vật nam tính đang ra vào trước sau của anh.
Mật dịch dầm dề lại lần nữa phun ra, tưới lên mã mắt mang đến một trận tê dại, k♓ο.á.i ↪️ả.ɱ lan tràn tứ chi gân cốt.
Việt Triêu Tịch ngửa đầu kêu rên một tiếng, da đầu tê dại, trong tiếng ✝️h_ở 🅓_ố_🌜 dồn dập mà bắn ra.
Say rượu, cao trào, ⓚ-í↪️-ⓗ 𝐭-𝖍-í𝒸-ⓗ làm cho Tần Tranh không chịu đựng nổi, sợi dây căng cứng trong đầu cô hoàn toàn bị đứt phựt.
Cơ thể cô vừa thả lỏng, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến, đờ đẫn nhắm mắt lại.
Việt Triêu Tịch lật người cô lại, lúc nãy anh đã bắn rất nhiều, ngay cả bụng nhỏ và bầu п●𝐠●ự●𝒸 của cô đều dính 𝐭*i*𝐧*♓ d*ị*🌜*♓.
Lúc nhìn tới hai bầu ռ-🌀-ự-↪️ 𝖒ề-Ⓜ️ ⓜạ-i của cô, bụng dưới của anh lần nữa có phản ứng.
Vật nam tính đỏ đậm lại cương cứng, quy đầu ngẩng cao chót vót, gần như áp sát vào bụng dưới của cô, thế nhưng người phụ nữ giải quyết được vấn đề này giúp anh lại đang ngủ say.
Giữa hai chân cô vẫn còn lấp lánh ánh nước từ mật dịch và ⓣ_1_n_h ◗ị↪️_𝐡, anh muốn cắ·m ѵ·à·ⓞ ngay lập tức, ⓛà●ɱ ⓣì●п●𝒽 với cô hết mức có thể.
Nhưng chung quy anh vẫn mềm lòng, không đành lòng khi dễ cô trong tình cảnh này.
Việt Triêu Tịch thấp hèn cúi người xuống, vừa ngậm lấy nhũ hoa của cô vào miệng, vừa dùng tay tuốt vật thô cứng của mình.
| ← Ch. 07 | Ch. 09 → |
