Truyện:Trăng Thượng Huyền - Chương 18

Trăng Thượng Huyền
Trọn bộ 60 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Vừa mới nếm thử tình dục đã trải qua một lần tấn công dữ dội như vậy, cả người Tần Tranh vẫn đang chìm nổi trong cơn sóng tình khổng lồ, cơ thể hoàn toàn nhũn ra.

Cô cảm nhận được chỗ sâu nhất trong hoa huy*t đang phun trào mật dịch, lại không ngăn được dòng dịch chảy ra ngoài, thấm ướt cả một khoảng ga giường phía dưới.

Sắc mặt cô ửng hồng, ngửa đầu т♓.ở 𝖉ố.🌜 một hơi, mái tóc đen bóng ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng xõa trên giường.

Cô nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nức nở: "Không muốn nữa không muốn nữa, sau này tôi cũng không muốn nữa."

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp, anh đặt lên gò má cô một nụ ♓ô.ⓝ xoa dịu.

"Không sao, chút nữa sẽ giúp em đổi ga giường."

Nụ 𝒽_ô_𝖓 tinh tế dịu dàng như mưa phùn.

Lông mi treo một tầng nước mắt lấp lánh, cô chớp chớp mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Đây là cảm giác anh cho cô khi ở trên giường, đối với bạn giường nào anh cũng như vậy sao?

Tần Tranh nghĩ đến mà chua xót cả lòng, cô không khỏi cắn cắn khóe môi.

Việt Triêu Tịch cúi đầu nhìn thoáng qua nơi hai người g-𝐢𝖆-𝐨 hợ-𝖕, mật dịch làm ướt một mảng lớn ga giường.

Anh bế cô lên, thay đổi vị trí, lần thứ hai đặt cô 𝖑ê.ⓝ 𝖌❗.ư.ờ.n.🌀, cúi người ♓ô_п lên môi cô.

Tần Tranh xấu hổ tránh né, lại bị anh nắm lấy cằm rồi hung bạo ⓗ*ô*п 𝖒*ô*i.

Đầu lưỡi tham lam đi vào bên trong khoang miệng, bắt chước động tác đâ·Ⓜ️ rút của vật nam tính không ngừng ra ra vào vào miệng cô.

Cô không có cách nào khảng phán trước hành động của anh, chỉ có thể 'ưm a' một tiếng nuốt đầu lưỡi của anh vào.

Anh càng ♓ô.𝐧 càng sâu, khuôn ռg●ự●🌜 săn chắc ép chặt bộ ռⓖ.ự.𝖈 cao ngất của cô, hai đồi thịt mềm ✅u_ố_✞ 𝐯_𝑒 da thịt anh, đầu nhũ lại lần nữa đứng thẳng, ⓒ-ọ xá-т vào người anh.

Anh vươn tay tới, vừa xoa vừa ♓ôռ_.

Hai tay cùng bắt lấy bầu 𝖓.ℊ.ự.🌜 cô rồi liên tục xoa nắn, đầu nhũ màu hồng nhạt lộ ra giữa những kẽ ngón tay, lại lần nữa khơi dậy ngọn lửa ԁụ.↪️ ✅ọ𝖓.g trong cơ thể cô.

Qua một lúc, Việt Triêu Tịch mới т♓·ở 🌀ấ·🅿️ buông cô ra, kéo tay cô xuống 𝖛⛎ố●ⓣ 𝖛●𝑒 vật nam tính đang căng cứng dưới hạ thân mình.

Anh chăm chú nhìn cô, khàn giọng nói: "Tôi vẫn chưa bắn."

Tần Tranh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ngọn lửa d*ụ*ⓒ νọп*ⓖ bên trong vẫn còn nồng đậm.

Cảm xúc ướ_† á_✝️ dưới lòng bàn tay để lộ ra sự nhiệt tình 𝐧óⓝ-🌀 🅱️ỏ-ⓝ-ⓖ.

Cô nhịn không được 𝖗-ⓤ-n 𝓇ẩ-𝓎 trong lòng, ở bên môi anh nói: "Tủ đầu giường có cái kia."

Sau khi chuyển nhà, mấy đồng nghiệp nữ tới chơi đã mang quà đến cho cô.

Việt Triêu Tịch thoáng khựng lại, lông mi hơi rũ xuống tạo thành bóng râm dưới gò má, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.

Anh nghiêng đầu lần mò về phía tủ đầu giường lấy ra cái hộp nhỏ kia, nhìn thấy hộp vẫn chưa mở bao, trong lòng anh mới hơi thả lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn chút.

"Có hạt giúp tăng 𝖐♓-ⓞá-ï cả-ɱ." Anh thấp giọng đọc chữ trên bao bì, khóe môi hơi nhếch lên, lại hỏi cô: "Cái này được không?"

Mặt Tần Tranh nóng lên, cô dời mắt đi: "Tùy anh."

Việt Triêu Tịch cười xé nó ra, mặt mày cũng thả lỏng, là sự vui vẻ hiếm thấy ở ngày thường.

Anh lại cầm lấy tay cô vòng quanh vật nam tính ռó*ⓝ*ɢ ⓑ*ỏռ*𝖌, ấn mạnh rồi di chuyển lên xuống vài lần.

Anh ấn đầu ngón tay cô vào gân xanh nổi trên thân vật nam tính, lại vuốt nhẹ từng cái một để cảm nhận.

Chúng như có sức sống nhảy nhót dưới lòng bàn tay cô, khiến cô không khỏi e sợ, không nhịn được ✝️*♓*ở ℊấ*ρ dồn dập.

Vật thô cứng dính đầy mật dịch được cô nắm trong tuốt lên xuống, quy đầu cực đại hưng phấn nhảy nhót không ngừng.

Anh hít một hơi thật sâu, âm cuối ngân nga mang theo tiếng hừ nhẹ, trêu chọc dây thần kinh mẫn cảm của cô.

"Chút nữa em thử trải nghiệm xem, là thích đồ của tôi hơn? Hay là thích những hạt đó hơn?"

Cô kiềm chế trái tim đang 𝐫_𝐮_ռ гẩ_🍸 không thôi do bị giọng nói của anh mê hoặc, vô thức 𝐤·ẹ·🅿️ ⓒ·♓·ặ·𝖙 hai chân lại.

Anh dừng tay, nói: "Mang vào giúp tôi nào."

Tần Tranh định rút tay lại: "Tôi không biết cách mang."

Anh nhướng mày, cúi đầu xuống 𝖍●ô●𝓃 lên khóe miệng cô, quy đầu đỏ sậm mạnh mẽ ⓒ.ọ ✖️á.т vào lòng bàn tay cô, lại rỉ ra một ít ✞·ï𝓃·𝒽 𝒹ị·ⓒ·♓ trong suốt.

"Mang vào giúp tôi nào." Vẫn là câu nói kia, không cho phép cô từ chối.

Tần Tranh ngồi dậy, bàn tay run run nhận lấy đồ từ trong tay anh, nhắm ngay vật nam tính căng cứng rồi tròng vào.

Tay cô hơi trượt xuống, nhẹ giọng nói: "Trơn quá."

Việt Triêu Tịch cúi đầu nhìn dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng của cô, lại không kiềm chế được cúi xuống lấp kín miệng cô, móc lấy đầu lưỡi cô ⅼ𝖎_ế_Ⓜ️ ɱ-ú-† một hồi.

Hơi thở cực nóng của anh phả vào khóe môi cô: "Dùng tay nắm chặt nó."

Một tay cô nắm lấy vật nam tính cứng quá mức của anh, một tay cầm lấy bao từ từ đeo vào.

Các ngón tay quấn quanh thân vật, đẩy những sợi lông xoăn ra, sau đó từ từ đeo bao vào.

"Đúng rồi, là như vậy." Anh khẽ 𝒽-ô-𝖓 lên môi cô, lại tách ra: "Bé cưng, giỏi lắm."

Lúc bị cô nắm chặt, gân xanh trên vật thô cứng dữ tợn lại nhảy nhót không ngừng, làm trái tim cô cũng đập nhanh liên tục.

Lúc này, Việt Triêu Tịch ✞ⓗ●ở ԁ●ố●c bên tai cô, âm thanh 𝐠ợ_𝐢 🌜_ả_〽️ như một móc câu làm lòng cô ngứa ngáy không thôi.

Lòng bàn tay cô vừa trơn vừa mềm, nhẹ nhàng ✅.цố.✝️ ⓥ.𝐞 vật nam tính của anh, 🎋h𝐨á_i 🌜ả_m dâng lên từ xương cùng đánh thẳng tới đỉnh đầu, nhưng anh biết thế này vẫn chưa đủ.

Bởi vậy, lúc cô mang bao cho anh xong, anh lại kéo hai chân cô vòng quanh eo mình.

Quy đầu tròn trịa ấn vào miệng huyệt, chống lên phần thịt 𝐦●ề●〽️ 𝖒●ạ●ⓘ ư_ớ_🌴 á_✞, vật nam tính to dài thẳng tắp cứ thế tiến vào bên trong hoa huy*t.

Chương (1-60)