← Ch.19 | Ch.21 (c) → |
Đi ra khỏi quán cà phê, Lý Tịnh Á mờ mịt nhìn người đến người đi trên đường phố, một lát sau, bước chân của cô, chẳng có mục đích bắt đầu đi lang thang ở trên đường, đầu một lần lại một lần phát ra những lời Đinh Nhược Duy mới vừa nói.
Đinh Nhược Duy nói Vir¬gil cho rằng một người đàn ông ngay cả người phụ nữ mình yêu mến cũng không thể bảo vệ được, anh có làm chuyện gì cũng sẽ không thành công, vì vậy cầu xin cô trở lại bên cạnh Vir¬gil.
Nhưng Đinh Nhược Duy cũng không kiêng dè, anh không tán thành Vir¬gil và cô công khai mối quan hệ, người hâm mộ phản đối mang tới lực sát thương vô cùng đáng sợ, nói một cách khác, anh hi vọng cô ở bên cạnh Vir¬gil làm nhân tình bí mật, ít nhất trong vòng năm năm sau này, quan hệ của bọn họ tốt nhất không nên nổi lên mặt nước.
Có lẽ là lo lắng cô không quyết định chắc chắn được, Đinh Nhược Duy cuối cùng lại nói, Vir¬gil hoàn toàn không tin tưởng cô đi nước Mĩ đọc sách, mỗi ngày anh đều canh giữ ở nhà trọ đợi cô về nhà.
Kể từ khi anh chạy đến phòng làm việc nói những lời đó, cô cũng không ngừng tự nói với mình, anh là đang hù dọa cô, nhưng nội tâm luôn tràn đầy lo lắng, không ngờ anh đùa thật, thậm chí nhìn thấu trò lừa bịp của cô, canh giữ ở nhà trọ của cô, dưới tình huống này, cô có lựa chọn sao?
Thôi, vứt ra sau đầu toàn bộ vấn đề thực tế, làm nhân tình bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng không sao cả, dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày lo lắng cho anh, đuổi theo tin tức của anh sống qua ngày.
Nhận rõ tình cảm chân chính của mình, cô lập tức vẫy taxi chạy như bay về nhà.
Mặc dù vài ngày mới về nhà, nhà trọ của cô sạch sẽ chỉnh tề như nhà bình thường, chắc là kiệt tác của Tề Tán Nhân.
Đi vào phòng, chăm chú nhìn người đàn ông khép chặt hai mắt trên giường, mấy ngày không gặp, làm sao anh lại gầy nhiều như vậy?
Lý Tịnh Á ngồi xuống trên mép giường, người đàn ông này luôn khiến cho người ta không yên lòng như vậy, hơn nữa làm gì có ảnh hình người của anh chỉ tùy tiện mặc quần lót ngủ ở trên giường người khác?
Vươn tay, cô muốn đắp kín mền cho anh, nhưng ngược lại người trên giường đột nhiên bắt lấy cô, nhẹ nhàng kéo, cả người cô nhào vào trong ngực anh, tiếp theo anh lật người đè cô ở dưới cơ thể.
"Tán Nhân......"
Tề Tán Nhân đột nhiên cúi đầu chiếm lấy môi của cô, anh thô lỗ mút, đây là muốn cô nhớ mãi không quên, cô thuộc về anh, đời này kiếp này cô cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi anh.
Một bên anh xé rách quần áo của cô, một bên triển khai thô lỗ ngang ngược chiếm đoạt, dọc theo cằm đi vòng qua vành tai, cổ, xương quai xanh, bầu ngực...... Một đường gặm cắn mút đi xuống, anh quả thực là đang trừng phạt cô, tuy nhiên nó lại lộ ra mãnh liệt đói khát đối với cô, cô hại anh mấy ngày đêm không ngủ, anh lo lắng đoán sai tình thế, cô thật sự sẽ bỏ lại anh mà đi.
"Tán Nhân...... A......" Hôm nay anh giống như một sư tử thô bạo, tràn đầy thô bạo, cũng tràn đầy tức giận, cô có thể hiểu tâm trạng của anh, anh cho rằng cô phản bội anh.
"Làm sao em có thể nhẫn tâm bỏ lại anh?" Môi lưỡi của anh càng thêm tàn sát bừa bãi dò xét hoa hạch ướt át, xuân triều ào ạt chảy ra không che giấu được khát vọng của cô với anh, anh dễ dàng chi phối cơ thể của cô, giống như cô dễ dàng ép anh về phía tuyệt vọng, bọn họ thật sự tác động sâu nặng tới nhau, cho dù là phương diện nào.
"Thật sự xin lỗi...... Không cần...... A...... Tán Nhân......" Cô xấu hổ muốn khép hai chân lại, tuy nhiên lại đánh không lại sức mạnh của anh, cô không biết làm sao xoay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng việc làm của anh giờ phút này đối với cô.
"Nhìn anh." Ngón tay dài của anh gia nhập càng ngông cuồng tập kích hoa cốc tràn đầy nước mật.
"Tán Nhân, không nên như vậy!" Cô cắn chặt môi dưới, muốn kháng cự một đợt lại một đợt sóng triều trong cơ thể.
"Anh muốn em nhìn anh, nói, em là của anh." Ngón tay dài của anh càng thêm không đàng hoàng gây rối nơi mềm mại của cô, khiến cô thở gấp không ngớt sợ hãi ngâm nga.
"Em là của anh...... Em là của anh......" Cô vừa ảo não vừa bất lực, hờn dỗi mở mắt trừng anh, giờ khắc này cơ thể của cô không bao giờ thuộc về mình nữa, khi anh một lần lại một lần công cướp (tấn công + cướp đoạt), cô một lần lại một lần bị ném nổ tung, từng trận co rút, bất lực run rẩy, nước mắt kích tình lặng lẽ chảy xuống.
Nhìn thần thái điềm đạm đáng yêu lại kiều mỵ của cô, dục vọng đói khát của anh cũng không kiềm nén được nữa, giờ khắc này anh muốn cùng cô kết làm một thể, thấp giọng hô, anh cuồng dã thẳng tiến vào hoa kính chặt chẽ, dương cương và âm nhu múa ra khúc triền miên xuân sắc nhất......
Sau khi mưa to gió lớn ngừng lại, anh vẫn không nhịn được mắng cô."Em là người phụ nữ không có lương tâm!"
Buông tiếng thở dài, cô cười khổ."Làm sao đầu óc của anh lại ngốc như vậy? Em rất có thể sẽ trở ngại tiền đồ của anh."
"Nếu như phải dùng em đổi lấy thành công của anh, vậy anh cũng sẽ không vui vẻ."
"Nhưng mà, nếu quả như thật sự vì quan hệ với em hại anh từ đó thất bại, anh cũng sẽ không vui vẻ."
Anh ngang nhiên xông qua, trán nhẹ nhàng va vào trán của cô một cái."Em quá khinh thường sức quyến rũ của mình rồi, em chính là hạnh phúc của anh."
"Bây giờ dĩ nhiên anh có thể nói mạnh miệng, thật sự xảy ra, có thể sẽ rất khó nói." Mặc dù trong lòng ngọt như mật, cô cũng nguyện ý tin tưởng đây là lời thật lòng của anh, nhưng lúc đối mặt với nghịch cảnh, người bình thường rất khó duy trì kiên trì lúc đầu.
Nhiều lời vô ích, Tề Tán Nhân nói: "Vậy hãy để cho thời gian chứng minh đi!"
Lý Tịnh Á hơi dừng lại, cô vẫn có nghi vấn."Tại sao anh lại coi trọng người phụ nữ bình thường như em?"
Nhíu mày, anh tuyệt không thích lời bình của cô với mình."Anh cần phải sửa chữa một quan niệm của em, cuộc sống vốn chính là rất bình thường, cho dù là oanh oanh liệt liệt, hay là bình bình đạm đạm, cuộc sống không phải là chuyện như vậy —— không ngừng truy tìm, truy tìm khát vọng có được mơ ước của mình, mà em chính là khát vọng của anh —— anh vẫn muốn hạnh phúc."
Thành thật mà nói, cô vẫn chưa quá rõ ràng, nhưng lại có thể hiểu cách nghĩ của anh, giờ khắc này cô đột nhiên nhớ tới lời nói của Tần Tinh Tinh, có lẽ không có cô, ngược lại Tề Tán Nhân mất đi động lực bò lên trên.
"Được rồi, em sẽ không lại rời khỏi anh, nhưng có một điều kiện, anh không thể tâm huyết dâng trào kéo em tiến vào lễ đường kết hôn, dĩ nhiên, anh cũng không thể công khai thân phận của em ra bên ngoài."
Ánh mắt anh híp lại, sắc bén nhìn cô chằm chằm."Đây là ý gì?"
"Anh hiểu ý của em, quan hệ của chúng ta tuyệt đối không thể đưa ra ánh sáng."
Nghe vậy, anh chỉ có tức giận, làm sao người phụ nữ này không biết tranh thủ quyền lợi vì mình? Anh thật sự muốn cầm cây gậy gõ vào đầu cho cô tỉnh ra! "Em không có đầu óc sao? Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua tuổi xuân của người phụ nữ có hạn sao? Phụ nữ nên nắm lấy cơ hội yêu cầu người đàn ông chấp nhận hứa hẹn, mà không phải uất ức mình làm nhân tình bí mật!"
Thật buồn cười, hai người bọn họ giống như đã đổi chỗ."Nếu như mà em trở thành chướng ngại vật trong tiền đồ của anh, em không có cách nào tha thứ cho mình, dù sao em còn trẻ tuổi, không ngại nói chuyện yêu nhiều mấy năm."
"Em khiến cho anh cảm thấy, anh là một người đàn ông cực kỳ xấu."
"Đây là lựa chọn của em."
"Em thật sự nhất định không thể không làm như vậy sao?"
Lật người chuyển thành nằm úp sấp, Lý Tịnh Á đưa tay vuốt chân mày nhíu chặt của anh, ngược lại hỏi anh."Nếu như hôm nay lập trường của hai chúng ta đổi chỗ, anh có nguyện ý vì em uất ức mình hay không?"
Anh nhất định phải làm cho người của toàn thế giới biết anh là người đàn ông của cô, nhưng âm thanh lại mắc kẹt tại yết hầu không ra được, trong đầu có một ý niệm rõ ràng nói cho anh biết, anh nguyện ý vì cô uất ức mình, không tại sao, chỉ vì yêu cô.
Ngang nhiên xông đi, cô nâng mặt của anh, những nụ hôn miên miên mật mật (liên tục) hạ xuống ở trên môi của anh."Em yêu anh, đây là phương thức em bảo vệ anh, anh cũng đừng lại giận dỗi em."
Tâm chấn động, anh lại không biết ba chữ "Em yêu anh" làm lòng người chấn động như thế, đối với cô, anh cuối cùng cũng cảm thấy kiên định hơn nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn thích giận dỗi."Anh thật sự không hiểu."
"Hai người ở chung một chỗ, quan trọng nhất là tâm có tương liên với nhau hay không, hình thức cũng không phải quan trọng như vậy."
"Em tuyệt không giống phụ nữ thời đại mới."
"Bây giờ em thật sự muốn như vậy, nếu như tâm hai người đã rời khỏi đối phương, cho dù có hôn nhân ràng buộc nhau, cũng sẽ không hạnh phúc."
Suy nghĩ lại thật sự vừa châm chọc vừa buồn cười, cho tới hôm nay anh đối với tình cảm chính là ôm chặt loại thái độ này, mỗi khi phụ nữ nói với anh một câu "Em yêu anh", anh luôn xì mũi coi thường, nếu như tim của anh ở trên người đối phương, không nói yêu, anh cũng sẽ không rời đi, cho dù nói yêu, lúc anh muốn quay người đi ai cũng không ngăn cản được anh.
Giờ khắc này anh thật sự lĩnh ngộ sâu sắc được ý nghĩa của hai chữ "Báo ứng" này, anh đối với phụ nữ chưa từng chân chính dụng tâm, hôm nay gặp phải người phụ nữ khiến cho anh yêu đến chết đi sống lại, anh nhất định phải chịu nhiều đau khổ.
Ngồi dậy, hai tay Tề Tán Nhân bắt chéo ở trước ngực."Được rồi, chẳng qua anh cũng có một điều kiện —— em phải đến làm quản lí của anh."
"Quản lí?! Em chỉ là kế toán, loại công việc đó em không làm được."
"Em là quản lí riêng do anh thuê, chỉ cần phụ trách chăm sóc anh, những chuyện khác đều không cần nhúng tay."
"Loại quản lí riêng này thật sự rất quỷ dị." Bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một quản lí riêng chuyện gì cũng không cần làm, chuyện này rất hiển nhiên có quỷ, trừ khi là người không có mắt, bằng không ai không nhìn ra trong đó nhất định có vấn đề.
Tay liền vuốt, anh thể hiện dáng vẻ không có thương lượng."Đây là điều kiện của anh."
Nhìn anh một lúc lâu, cô cuối cùng cũng nhượng bộ."Được rồi, anh chỉ cần được công ty đại diện đồng ý, em liền không có ý kiến." Cô biết đây là giới hạn thấp nhất của anh, nếu như cô lại tiếp tục giằng co với anh, cô cũng sẽ không lấy được bất kỳ điểm tốt nào, vào lúc này chỉ có thể trông mong công ty đại diện ngăn cản sự tùy hứng của anh.
Có khả năng sao? Nếu anh có thể ép Đinh Nhược Duy ra mặt cầu xin cô trở lại bên cạnh anh, công ty đại diện có biện pháp trị được anh sao?
Mặc kệ, vấn đề của anh sẽ lại khiến cho công ty đại diện hao tổn tâm trí, bây giờ cô nên lo lắng chính là công việc ở "Thích đẹp", mặc dù tìm người thay thế vị trí của cô rất dễ dàng, nhưng mà, cô cảm thấy thật sự có lỗi với các bạn tốt, tin tưởng họ sẽ tha thứ, chỉ là Tinh Tinh nhất định sẽ mắng cô ngu ngốc.
Thôi, thói quen của cô, từ nhỏ đến bây giờ, không phải là cô luôn có dáng vẻ đạo đức như thế sao? Thông minh cũng được, ngu ngốc cũng được, người sống phải vui vẻ, sống yên tâm thoải mái là tốt rồi.
← Ch. 19 | Ch. 21 (c) → |