"Hứa Khả, Em Thật Sự Muốn Lấy Mạng Tôi"
← Ch.026 | Ch.028 → |
Tốc độ của Chu Đại vừa nhanh vừa mạnh, tiếng thọc vào r-ú-✞ 𝖗-𝒶 không ngừng vang bên tai.
Hứa Khả rõ ràng đã bị cắm đến mức không còn sức, nhưng khi khối thịt mềm kia bị chạm vào, cơ thể vẫn kịch liệt ru-п rẩ-γ, 𝐤_ⓗ_𝐨_á_❗ 𝖈_ả_ɱ dâng trào, mãnh liệt như thủy triều.
"ư ư ư..." Hứa Khả nắm lấy cánh tay của anh, thấp giọng cầu xin: "Chậm...Chậm một chút..."
Một tay Chu Đại giữ eo cô, một tay chậm rãi khảy â·ɱ ☑️·ậ·†, miệng còn ngậm đầu v* cô, giống như muốn hút ra sữa từ bên trong.
Trên dưới thất thủ, cơ thể Hứa Khả không ngừng 𝓇ц-𝓃 г-ẩ-𝓎, sau khi Chu Đại thọc vào r_ú_† ⓡ_@ mấy chục cái, đường đi phun ra bên ngoài một bãi d*m thủy nóng hầm hập, tưới lên côn th*t, nóng đến mức Chu Đại không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Anh dừng lại một lúc, xoa xoa bụng Hứa Khả, chờ cô cao trào xong lại lần nữa đẩy vào trong.
Sau cao trào, tiểu huyệt hưng phấn lạ thường, côn th*t vừa mới đi vào bị mị thịt cắn chặt, hấp thụ quy đầu, hình như không muốn côn th*t rời đi.
Theo động tác côn th*t ra vào, từng đợt d*m thủy chảy ra, phần lớn trở thành chất bôi trơn, giúp Chu Đại ra vào càng thêm thông thuận.
Bên trong vừa trơn vừa mềm, anh thoải mái đến mức т*𝖍*ở ԁ*ố*↪️: "Thoải mái không?" Hứa Khả không nghe rõ, chỉ г𝖚·n r·ẩ·ÿ nói mấy chữ: "Chậm...Chậm một chút...
Tiểu huyệt cũng cơ thể đau dớn, cô cảm thấy bản thân sắp 𝖈.𝖍.ế.𝖙, nước mắt không chịu khống chế mà chảy xuống."Chú... ưm"
Đàn ông đều thích nhìn người phụ nữ bị chính mình chơi ⓒ●𝐡●ả●🍸 𝓃ư●ớ●↪️ mắt, Chu Đại cũng không ngoại lệ, anh nhìn hai mắt đẫm lệ của Hứa Khả, lại cảm thấy dưới bụng nóng hơn.
Ở ghế điều khiển căn bản không thể dùng hết sức, xe quá hẹp, Chu lại muốn xoay người cô lại, để cô dựa vào tay lái, từ phía sau 𝐜ắ_〽️ ☑️à_🅾️, nhưng nhìn sắc mặt cô ửng hồng, lại không bỏ được.
Anh thích nhìn vẻ mặt Hứa Khả khi cao trào, điều này khiến anh phấn khích hơn.
Vì thế, anh dặt cái gối lên tay lái, ấn người cô xuống, nâng chân cô lên quấn quanh cổ minh, thoáng thay đổi tư thế, nặng nề 𝖈●ắ●ⓜ 𝖛à●𝖔.
côn th*t thô dài ra vào trong cơ thể cô, mỗi một lần đều như muốn phá vỡ cổ tử cung. Hứa Khả bị cắm hai đùi г_⛎_ⓝ 𝐫_ẩ_y thét chói tai:
"Chú...Không cần...Khó chịu quá...Khó chịu quá...
Lúc trước nghe được chữ "chú". Chu lại không có phản ứng gì, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy dầu óc trống rỗng, như muốn ռ_ổ †_⛎ռ_ⓖ, hận không thể xẻ nát người cô.
"Thoải mãi không?" Sau khi Chu Đại thọc vào 𝖗*ú*𝖙 ⓡ*@ mươi mấy cái, vẫn cố chấp hỏi cô. Động tác của anh chậm lại, ngẩng đầu 𝖍ô-ⓝ Ⓜ️ô-𝖎 cô, giọng nói khăn như sắp bốc cháy, "Nói cho tôi biết, thoải mái không?"
Lúc này, Hứa Khả giống như mất di lý trí, hoàn toàn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, cô cảm thấy bản thân sắp ↪️-𝖍ế-✝️, muốn tiểu lại không thể tiểu ra, khó chịu khiển có bật khóc.
"Thoải mái không?" Chu Đại giống như cố ý, ôm chặt hai chân cô, hung ác đẩy vào, "Hả?"
Người đàn ông giống như một đứa trẻ bá đạo, không được thỏa mãn thì sẽ không bỏ qua.
Tiểu huyệt của Hứa Khả gần như không chảy ra nước, ý thức tan rã, 🎋𝐡.0á.❗ 𝒸ả.ⓜ vô tận cọ rửa người cô, chỉ còn lại tiếng r·ê·n г·ỉ, sau một lần triều xuy lại nghe anh thấy anh hỏi, lần này cô mới trả lời: "Thoải mái.. Rất thoải mái...
Chu Đại rốt cuộc cũng thỏa mãn, đôi môi ⓝón●🌀 𝐛●ỏn●𝖌 h·ô·ռ lên xương quai anh của cô, anh bắt đầu dùng sức 𝐜*ắ*𝐦 𝐯*à*𝖔, sau khoảng mấy chục cái, xúc cảm muốn 🅱ắ.n 🌴❗.п.𝖍 dâng lên, anh nâng môп●🌀 Hứa Khả, để bản thân có thể tiến vào sâu hơn, nhiều lần nguyên cây đi vào. Sau hơn hai mươi cái, 🌴❗n*𝒽 ⓓ*ị*↪️*h trắng đục đầu tiên của ngày hôm nay cuối cùng cũng phun ra.
✞𝐢-𝓃-♓ ◗ị-ⓒ-ⓗ tích lũy quá lâu, rất nhiều.
Cơ thể Hứa Khả run lên dữ dội, mồ hôi trên mặt thay thế dẫn thủy chảy xuống, ngay cả tóc cũng ướt đẫm.
Cái gối lót sau đầu không biết rơi xuống từ khi nào, Chu Đại vừa mới 🅱ắ●ⓝ тı●п●𝒽 xong, vô cùng thoải mái, anh nhìn cô một cái, sợ đầu cô bị đung, liền kéo người vào trong lòng ռ.🌀.ự.ⓒ, ♓●ô●n ⓛê●𝓃 đ●ỉ●𝓃●𝐡 đầu ướt đẫm của cô: "Hứa Khả, em thật sự muốn lấy mạng tôi."
Ánh mắt Hứa Khả thất thần, trong mắt không có gì cả, mơ hồ nghe được lời nói của Chu Đại, muốn phản bác nhưng không còn chút sức lực.
Chu Đại mới là người muốn lấy mạng cô.
Chu Đại ⓗô.𝓃 lên tóc cô, anh nâng người lên, ♓ô●𝖓 lên trán cùng mũi, còn có môi cô, mỗi một lần đều rất nhẹ nhàng.
Đây là xong việc thì dịu dàng?
Hứa Khả lười đẩy anh ra, tùy ý để anh ⓗô-ռ-.
Không biết sau bao lâu, cô cuối cùng cũng nghĩ đến một việc quan trọng nhất: "Chú không mang bao còn bắn vào. Liệu tôi có mang thai hay không? Mua cho tôi thuốc tránh thai khẩn cấp."
Chút ý thức này cô vẫn còn, chỉ là tình huống vừa rồi đặc biệt, nên mới quên mất.
"Mang thai thì chúng ta sinh ra, tôi nuôi em" Giọng nói của Chu Đại khăn khàn, mang theo vẻ 🍳𝐮_🍸ế_п 𝓇_ũ mê người.
Rõ ràng đã làm xong, nhưng vẫn muốn Hứa Khả.
Trong 35 năm qua, không có chuyện gì khiến anh thật sự cảm thấy sung ş_ướ_п_ⓖ, chỉ có lúc cùng Hứa Khả ⓛà-ɱ тì-𝐧-𝖍, anh cảm giác được bản thân đạt đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc dưới đáy lòng đều được giải tỏa.
Loại cảm giác này quá kì diệu.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |