← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Tiếng chuông chợt vang lên, làm Yến Từ nhảy dựng lên từ trên giường
Cứ nghĩ là tiếng đồng hồ báo thức hay di động gì đó, kết quả lại là tiếng chuông cửa, cô lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã 6 giờ chiều, đầu của cô vẫn rất rối bời
Nhảy xuống giường, đi đến trước cửa, cho dù không muốn vẫn phải mở. Người vào cửa là Đỗ Thiệu Ân, hiển nhiên anh cũng không ngủ ngon giấc, có thể thấy được qua đôi mắt thâm quầng của anh
"Oa Oa đâu?" Đỗ Thiệu Ân nhìn chung quanh, căn phòng nhỏ như vậy, chỉ cần nhìn một cái là thấy hết
"Ở nhà mẹ tôi"
Ở cục cảnh sát nửa đêm, mặc dù đang nằm ngủ trong lòng mẹ nhưng Oa Oa thỉnh thoảng lại bừng tỉnh, khóc thét muốn gặp bà ngoại
Từ cục cảnh sát đi ra thì trời cũng khuya, Yến Từ kiên trì mang Oa Oa về nhà nghỉ ngơi, Đỗ Thiệu Ân cũng trở về nhà ngủ, có việc gì rồi sẽ bàn lại sau.
Đỗ Thiệu Ân không thể nhẫn nại nữa, Oa Oa hiển nhiên đã bị sợ hãi, ngay cả ôm cũng không cho anh ôm, bắt Yến Từ chịu sức nặng mười ký lô cả đêm, chắc chắn là cực hình với cô
"Tại sao?" Một đêm chưa chợp mắt, mọi chuyện nối gót xảy ra làm tâm trạng anh xấu đến cực điểm
"Oa Oa ầm ĩ muốn tìm mẹ tôi, bình thường mẹ tôi đều ngủ với nó, so với tôi nó còn thân với ông bà ngoại hơn cho nên sáng nay, tôi đã lái xe đưa nó về Tân Trúc rồi; mẹ tôi sẽ chăm sóc nó tốt thôi." Cô có chút không tự nhiên, dù sao đã lâu rồi, cô mới biểu lộ hình ảnh mới rời giường trước mặt anh
Anh ngồi xuống ghế sofa, hai mắt híp lại, lộ ra tia giết người
Cô bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy càng không tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là mang quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tiện thể sửa sang lại dung nhan, suy nghĩ nên đối mặt với anh thế nào
Nhưng vừa đi ra khỏi phòng tắm, căn phòng đã trống rỗng, còn anh đâu?
Anh ta đi không chào tiếng nào, vậy rốt cuộc anh ta đến để làm gì?
Cô biết anh ta rất tức giận, hiển nhiên nó đang bị đè nén, nhưng đến tột cùng anh đang giận cái gì? Tại sao cô không hiểu gì cả?
Hôm sau Yến Từ vẫn đi làm như cũ, nhưng Đỗ Thiệu Ân cứ tránh mặt cô, vẻ lãnh khốc như lúc cô mới vào Dạ Hoa vậy
Cô muốn đề nghị nói chuyện với anh mấy lần, nhưng thấy sợ hãi với gương mặt kia, rốt cuộc cũng không dám nói
Thời gian khi bận rộn thì trôi qua rất nhanh, sau khi tan việc, cô cố gắng lấy hết dũng khí, mang cà phê vào phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân."Chúng ta nói chuyện một chút được không?" Cô đặt cà phê xuống
"Không có gì để nói!" Đỗ Thiệu Ân từ chối
"Tôi không hề muốn anh gặp lại con gái, như vậy anh sẽ không cần chịu trách nhiệm, điều này anh có thể yên tâm, đừng làm sắc mặt để tôi nhìn như thế!" Có nói rất trào phúng
Rõ ràng đêm đó còn nỉ non nhỏ nhẹ bên tai cô, kết quả vừa biết cô có con gái, thái độ của anh đã thay đổi 90 độ
Đỗ Thiệu Ân đứng lên, thân thể cao lớn đi đến trước mặt cô."Yến Từ, em thật ích kỷ!"
"Tôi ích kỷ?" Cô cất giọng hỏi ngược lại.
"Em mang thai con anh lại không chịu nói cho anh biết, vậy nếu chúng ta không găp nhau nữa, có phải em định để Oa Oa không biết cha mình là ai cả đời này không?" Hai hàng lông mày anh tụ lại thành dãy núi nhỏ
"Sau khi chia tay tôi mới biết mình mang thai! Lúc ấy Oa Oa đã hơn ba tháng, phá thai rất nguy hiểm!"
"Vậy em có thể trở về tìm anh!"Giọng điệu lạnh lùng của anh luôn làm người ta sợ, bởi vì một câu không chịu trách nhiệm của cô kia, đã đụng chạm đến lửa giận của anh
"Chia tay, anh từng nói với tôi, hy vọng tôi đừng dây dưa gì anh, càng hy vọng chúng ta chia tay sao cho sạch sẽ, huống chi anh không thương tôi, không muốn kết hôn với tôi, chỉ xem tôi là người bạn làm tình vậy tôi cần gì nói cho anh biết?"
"Em ..." Cô nói không sai, những điều đó đều là anh nói
"Nếu như khi đó tôi thật sự nói cho anh biết, anh nhất định sẽ cho là tôi có dụng ý khác, muốn dùng con trói lại anh, đúng không?" Cô cố gắng không làm nước mắt mình yếu đuối rơi xuống
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, đến nay vẫn làm đau nhói lòng cô!
"Nhưng bây giờ khác, vì sao nói cho Hâm Hoa lại không nói cho anh biết? Còn để anh dưới tình huống đó mới biết mình có con gái?" Đây mới là chuyện làm anh chú ý nhất
"Hâm Hoa là người đàn ông tốt, anh ta quan tâm tôi nên tôi mới nói cho anh ta biết mình có con gái"
"Anh thấy em thích Lưu Hâm Hoa thì có! Cho nên em mới để anh ta đưa đón hai mẹ con em, không hề cho anh biết gì!" Cô lại dám khen ngợi người đàn ông khác trước mắt anh, dù cho đây là bạn tốt, anh cũng không thể chấp nhận được.
"Tranh chấp những điều này không có ý nghĩa gì cả, tôi không nói cho anh biết là vì không cần anh phụ trác Oa Oa, anh vẫn có thể tiếp tục theo đuổi Dương Tâm Khiết" Cô càng nói càng giận
"Em kiên cường lắm phải không? Ngay cả làm bà mẹ đơn thân cũng không sao?" Anh không hề thanh minh về chuyện mình với Dương Tâm Khiết
"Anh yên tâm, tôi nhất định có thể tìm người đàn ông yêu tôi, mang theo Oa Oa lập gia đình, anh đây không cần lo lắng." Uỷ khuất nhiều năm qua tích tụ, làm Yến Từ cứ nói nhảm, như vậy mới có thể cứu vãn chút tự ái cho cô
"Được lắm!!! Khó trách em luôn muốn đẩy anh cho Tâm Khiết, thì ra em đã sớm thích Hâm Hoa, vậy sao em còn ân ái cùng anh? Chẳng lẽ em cũng cùng..." Đỗ Thiệu Ân còn chưa nói hết, Yến Từ đã không chút khách khí tặng anh cái tát
Cái tát này không mạnh, nhưng đủ làm anh hoàn hồn.
"Đỗ Thiệu Ân, tên khốn khiếp anh sao này đừng mong tôi để ý đến anh nữa" Yến Từ quay đầu, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân.
Đỗ Thiệu Ân ảo não, anh là thế nào? Còn cô là thế nào?
Rõ ràng hai người đã hòa hảo, đêm đó kiều diễm triền miên, tư vị trên người cô, anh cứ nghĩ là mình đã sớm vãn hồi được tim cô
Cô sinh cho anh một bé gái khả ái, anh nên cảm thấy mừng rỡ vạn phần, vì sao lại trở thành như vậy?
Đây không phải là kết quả anh muốn nha!!!
Sau khi tan việc, Đỗ Thiệu Ân hẹn Lưu Hâm Hoa tới nhà nói chuyện, Lưu Hâm Hoa cũng rất muốn biết mọi chuyện rõ ràng nên anh mang theo vài chai rượu đỏ, sang nhà Đỗ Thiệu Ân
Hai người đàn ông, ba ly rượu đỏ, Đỗ Thiệu Ân kể hết những chuyện đã qua với Yến Từ, sau khi Lưu Hâm Hoa biết được sự, anh cũng không chút khách khí, thưởng cho Đỗ Thiệu Ân một đấm vào bụng
Phịch một tiếng, Đỗ Thiệu Ân bị đánh ngã xuống đất.
Đỗ Thiệu Ân không có nói rõ là vì anh không muốn kết hôn mà chia tay cùng Yến Từ, anh chỉ dùng 4 chữ "không có hứng thú" để thay thế
Mà anh bị đánh, thuần túy là - -
"Cậu mà là huynh đệ, người đàn ông tốt sao? Sao cậu dám hoài nghi mình và Yến Từ?" Lưu Hâm Hoa kêu to
"Không phải sao? Yến Từ vừa vào công ty thì cậu đã thích cô ấy, mà cô ấy cũng kể cho cậu biết chuyện mình đã có con gái." Đỗ Thiệu Ân không đánh trả lại, bởi vì anh căn bản đã nản lòng đến độ không muốn đánh trả nữa
Nhưng một quyền kia của Lưu Hâm Hoa quả là nặng, hại Đỗ Thiệu Ân chỉ còn biết kêu rên.
"Cô ấy vì muốn từ chối mình nên mới chủ động nói mình đã có con gái, hy vọng mình đừng có ý đó nữa ; một cô gái tốt như Yến Từ, cho dù không thể theo đuổi thì mình cũng không hèn hạ đến nỗi ghi hận trong lòng, mình và Yến Từ là bạn tốt, mà bạn tốt thì phải tương trợ lẫn nhau." Lưu Hâm Hoa giống như tinh tinh vậy, kêu to rồi lại la to
"Thật không?" Đỗ Thiệu Ân cười khổ, đồng thời cũng thở dài một hơi, là anh hiểu lầm Yến Từ, anh không nên nói với cô những lời đó
"Nhưng hai người cũng đã chia tay rồi, cho dù mình có theo đuổi cô ấy cũng không liên quan gì đến cậu!" Lưu Hâm Hoa rót một ly rượu
Đỗ Thiệu Ân bò lên từ mặt đất, nắm lấy cổ áo của Lưu Hâm Hoa."Cậu dám? Mình sẽ trở mặt, không nhận huynh đệ như cậu
Lưu Hâm Hoa cười lạnh."Một mình cậu theo đuổi Tâm Khiết thì được, vì sao mình không thể theo đuổi Yến Từ? Mình không quan tâm cô ấy làm mẹ chưa, dù sao Oa Oa cũng đâu có cần ba ba"
"Sau khi Yến Từ vào công ty, mình không có hành động theo đuổi Tâm Khiết nữa." Đỗ Thiệu Ân dùng sức nắm chặt cổ áo của Lưu Hâm Hoa
Lưu Hâm Hoa đẩy tay Đỗ Thiệu Ân ra."Thì sao chứ? Bây giờ cậu cảnh cáo mình để làm gì?"
Đỗ Thiệu Ân sa sút tinh thần ngồi xuống ghế sofa."Cô ấy có con gái lại không chịu nói cho mình biết, vì gặp chuyện nguy hiểm, cô ấy mới miễn cưỡng nói ra, bị lừa lâu như vậy, rốt cuộc cậu sẽ có cảm tưởng gì?!"
"Nếu như có một cô gái lén sinh con cho mình?" Lưu Hâm Hoa nghiêm túc suy nghĩ một chút."Nếu như mình yêu cô ấy, mình nhất định sẽ cảm động đến nỗi khóc nức nở ; nếu mình không thương thì mình chỉ cần đưa tiền là xong, nhưng mình rất cẩn thận, những chuyện như vậy chưa từng xảy ra với mình."
"Cô ấy nói mình không cần chịu trách nhiệm, càng không muốn con gái nhận mình, không muốn có quan hệ gì cùng mình." Đỗ Thiệu Ân vì lời nói của Lưu Hâm Hoa mà lâm vào trầm tư
Cho dù anh có cảm động vì sự hiện diện của Oa Oa bao nhiêu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ khó hình dung, nhưng lại bị lời lẽ lạnh lùng của Yến Từ làm không còn gì
"Cậu nên tự hỏi bản thân mình xem, rốt cuộc cậu có yêu Yến Từ không?" Lưu Hâm Hoa giận thì giận, nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống cạnh Đỗ Thiệu Ân
"Mình nghĩ mình rất yêu cô ấy, so với trước kia lại còn nhiều hơn." Đỗ Thiệu Ân vừa nói, lại uống thêm một ly rượu
"Vậy thì được, cậu yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu cậu, thế giới này thật tốt đẹp." Lưu Hâm Hoa còn có thể nói đùa.
"Cô ấy yêu mình?" Gương mặt Đỗ Thiệu Ân đầy nghi vấn."Nếu cô ấy yêu mình thì tại sao cứ đẩy mình cho Tâm Khiết? Nếu cô ấy yêu mình vậy tại sao không chịu nói cho mình biết mình có con gái?"
"Vậy cậu có để Yến Từ biết cậu yêu cô ấy không?" Lưu Hâm Hoa lúc này giống như đạo sư tâm linh vậy
"Mình từng nói nhưng cô ấy không tin"
"Vậy vấn đề nằm ở chỗ cậu, tại sao cô ấy không tin cậu? Là vì cậu không cho cô ấy cảm giác an toàn?"
Đỗ Thiệu Ân hình như đã hiểu hơn một chút, nhưng đầu óc vẫn loạn rừng rực, không cách nào để bình tĩnh suy nghĩ."Có lẽ là do mình từng làm cô ấy tổn thương"
"Chuyện đã qua không đề cập tới, lấy chuyện bây giờ để nói, đằng này cậu theo đuổi Tâm Khiết, đằng kia lại nói yêu cô ấy, cho dù là ai cũng không thể tin được cậu" Lưu Hâm Hoa không chút lưu tình trào phúng anh
"Theo đuổi Tâm Khiết là chuyện trước khi Yến Từ vào công ty, bây giờ mình không còn chút quan hệ nào với Tâm Khiết cả, chẳng lẽ sau khi chia tay với cô ấy, mình không thể theo đuổi cô gái khác sao?" Đỗ Thiệu Ân ảo não hỏi ngược lại.
"Được chứ!!! Nhưng cậu phải khiến Yến Từ yên tâm, tin rằng cậu toàn tâm toàn ý yêu cô ấy cả đời, sẽ không yêu cô gái khác nữa!" Lưu Hâm Hoa hảo ý khuyên Đỗ Thiệu Ân
"Cô ấy mang thai con mình lại không nói tiếng nào, nếu cô ấy không vào Dạ Hoa làm việc, có phải cô ấy định giấu diếm mình cả đời hay không?" Đỗ Thiệu Ân càng giận mình hơn, nhưng anh lại không muốn thừa nhận chuyện này
"Tùy cậu, cậu cứ tiếp tục tức giận đi, nếu cậu không muốn tiếp tục nữa thì đừng trách mình không nhắc nhở, một cô gái giỏi giang như Yến Từ, mình không thể buông tha!" Lưu Hâm Hoa uống ly rượu xong liền rời khỏi, anh không muốn ...cùng một con trâu cố chấp nói chuyện nữa!!!
Không được! Anh không thể để Hâm Hoa theo đuổi Yến Từ
Trong đầu Đỗ Thiệu Ân vang lên tiếng chuông báo động, lúc trước anh chia tay với Yến Từ rất gọn gàng, là vì anh chưa bao giờ tin tưởng hôn nhân nhưng bây giờ ...
Anh không thể bỏ qua cô nữa, rõ ràng anh không muốn tức giận, nhưng tại sao cứ phát giân với cô?
Anh tự trách mình, nhưng lại như con ruồi không đầu óc, không biết nên làm thế nào cho phải!
Chuyện giữa Yến Từ và Đỗ Thiệu Ân, làm đồng nghiệp trong công ty tranh luận ầm ĩ, nhưng cho dù mọi người có nói bóng nói gió thế nào, Yến Từ cũng không nói nửa lời
Không có đồng nghiệp nào dám hỏi Đỗ Thiệu Ân, bởi vì mặt anh giống như bị người ta nợ 800 vạn không trả vậy, lúc trước mẹ anh đến công ty nháo, không ai dám lắm mồm, bởi vì Đỗ Thiệu Ân mà phát giận lên là mất hết tính người
Mà Yến Từ sau khi trải qua chuyện này thì không muốn rời khỏi Dạ Hoa nữa, lòng tự ái mãnh liệt làm cô không muốn nhận thua, không muốn dùng cách trốn tránh để giải quyết
Cô vẫn cột tóc đuôi ngựa, vẫn là trang phục tây trang quần dài, giày cao gót vẫn nhanh chóng mà vội vàng, phong thái chuyên nghiệp tự tin mười phần.
Cô không muốn bị Đỗ Thiệu Ân ảnh hưởng, cô tuyệt đối phải làm chủ mình
Xem xét lại Đỗ Thiệu Ân, nhìn thấy cô nói nói cười cười với đồng nghiệp, nhất là đồng nghiệp nam, lửa đố kỵ trong lòng anh lại bùng lên, nhưng anh lại hết cách với cô
Bình thường anh không nói nhiều, khi cười lại càng nghiêm túc đến cực điểm, ngay cả Lưu Hâm Hoa cũng phản chiến về bên Yến Từ, đừng nói đến là Dương Tâm Khiết bị anh từ chối
Bây giờ anh trong công ty quả thực là tứ cố vô thân, không có người nào đồng ý đến nhìn cái gương mặt u ám khó coi của anh
Anh muốn nói xin lỗi, muốn đi cầu hoà, muốn đi gặp Oa Oa, suy nghĩ rất lâu, rất nhiều ngày, anh không biết cứ như vậy sẽ giải quyết được gì
Trước kia, cứ nghe giọng nói mềm mại của Yến Từ làm nũng với anh, lửa giận của anh nhất định sẽ tiêu tan, không cách nào bùng lên được nữa ; mà Yến Từ bây giờ chẳng những vứt bỏ anh mà còn như không có ảnh hưởng gì vậy
Anh chẳng biết gì trong hai năm, anh đột nhiên biết mình có con gái, cô lại không chịu nói cho anh biết, chẳng lẽ anh không có quyền tức giận sao?
Ai! Anh đi ra khỏi phòng làm việc, đến cạnh bàn Yến Từ
Yến Từ nhìn anh một cái, không có tâm trạng gì."Đỗ phó tổng, có chuyện gì sao?"
Đỗ Thiệu Ân ừ hừ một tiếng, hắng giọng, mới dùng thanh âm thẹn thùng nói: "Phiền em đến phòng làm việc của anh một chút."
Lúc này, đồng nghiệp bốn phía đều cố gắng dỏng tai lên, chú ý nghe cuộc đối thoại của hai người
Tiếng nói của anh mềm mại đi nhiều, không còn cường ngạnh như mấy ngày trước, cô cũng đành trả lời anh cho có lễ: "Đỗ phó tổng, xin hỏi có chuyện gì?"
"Là chuyện đi công tác." Anh muốn mỉm cười sao cho thân mật, nhưng nụ cười của anh bất đắc dĩ lại trở nên cứng ngắc.
"Ưm." Cô đứng lên, đi vào phòng làm việc cùng anh
Vừa vào đến phòng làm việc, anh đã đóng cửa lại, ngăn chặn mấy cái tai nhiều chuyện của đồng nghiệp bên ngoài.
"Yến Từ..." Đỗ Thiệu Ân mềm mại gọi tên cô."Ngồi đi!"
Cô cố trấn định ngồi xuống ghế, vì cô cảm giác được anh có điểm kỳ lạ.
"Em cũng biết anh không bao giờ nói vòng vo, có gì thì anh sẽ nói thẳng." Anh ngồi xuốn cạnh cô
"Ừ." Cô ngầm suy đoán xem anh đang giả vờ muốn làm gì nhưng vì thái độ của anh đang rất mềm mại, cô cũng không muốn kích thích người ta
Thấy cô không có cự tuyệt, sự tin tưởng của anh tăng lên nhiều."Anh thật sự rất đáng thương, Oa Oa mặc dù là do em sinh ra, nhưng là em tước đi quyền và nghĩa vụ làm ba của anh." Anh rất sa sút tinh thần, ngũ quan càng xụ xuống
"A?" Cô sửng sốt, chưa từng nghĩ đến chuyện này
"Em biết không? Anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện" Anh đến gần cô hơn, nắm lấy hai tay cô đặt lên đùi mình
"Chuyện gì?" Cô nhịn không được hỏi.
Thấy cô không có hất tay anh ra, chân mày anh cũng thư hoãn hơn một chút."anh chưa từng nghe chính miệng em nói, em đã mang thai ; anh cũng chưa từng đi khám thai cùng em, cho nên không biết Oa Oa lớn lên trong bụng em thế nào ; khi em sinh con, anh lại càng không nắm tay em, giúp em không khẩn trương ; càng không bồi em ở cữ ..." Anh nói rất hèn mọn nhưng nhìn mặt anh, những chuyện này giống như đại sự vậy
"Thiệu Ân..." Hốc mắt cô đỏ lên.
"Oa Oa khi nào thì chích ngừa? Nó kêu ba ba hay mẹ mẹ trước? Nó thay răng lúc nào? Nó có biết đi, biết chạy chưa?" Trên mặt anh nhàn nhạt rực rỡ."Những điều này anh đều muốn biết."
"Thiệu Ân..." Cô hít mũi một cái, không ngờ trái tim lại nhanh chóng luân hãm vào trong lời nói của anh như vậy.
"Anh vẫn không hiểu, tại sao anh lại phát giận với em, mấy ngày nay yên tĩnh suy nghĩ lại, rốt cuộc anh cũng hiểu, anh đang giận mình không tham gia vào quá trình mang thai Oa Oa, càng không tham gia vào quá trình Oa Oa trưởng thành..." Anh miễn cưỡng nở nụ cười.
"Tôi còn nghĩ anh đang mất hứng vì đột nhiên có thêm con gái."
Anh lắc đầu."Lúc bắt đầu, anh quả thật thấy như đang nằm mơ vậy, trước đó không có gì, đột nhiên có thêm một đứa con gái, anh nghĩ người đàn ông nào cũng không chấp nhận ngay được, nhất là dưới tình huống đó."
Biểu lộ của anh thật sự đả động cô, cô là một cô gái vừa đơn giản vừa đần độn, lòng của cô không phải làm bằng sắt đá, chỉ cần người cô yêu nói vài câu với cô, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh."Tôi không dám nói cho anh tôi có con gái, tôi sợ anh sẽ cười nhạo tôi, hoặc là hoài nghi động cơ của tôi, hơn nữa tôi vừa vào công ty, anh đã tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi, khi đó anh còn đang theo đuổi Tâm Khiết..."
"Thật xin lỗi, Yến Từ, thật xin lỗi! Đều là anh không tốt." Anh ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô
"Trong lòng tôi cũng có tự ái, tôi không muốn anh xem nhẹ tôi, nhưng không ngờ mọi chuyện đều có hai mặt." Cô có thể kháng cự anh khi anh lãnh mạc, bá đạo nhưng không cách nào nhịn nôi sự quan tâm, lo lắng cho anh khi anh sa sút tinh thần
"Chúng ta hoà đi, có được không?" Anh nhu tình hỏi.
"Nhưng anh hiểu lầm tôi và Hâm Hoa ..." điều này thật sự làm cô tức giận
"Anh đã bị Hâm Hoa đánh một quyền, bây giờ vẫn còn đau nè."
Cô sốt sắng khẩn trương."Ở đâu? Sao lại bị đánh?"
Anh mở vạt áo ra, lại cởi áo sơ mi ra, để cô nhìn thấy vết bầm đỏ trên bụng anh."Anh có đi hỏi Hâm Hoa chuyện này, kết quả là đây ..."
Chiêu khổ nhục kế này, xem ra cũng không tệ.
"Còn đau không?" Cô vừa nhìn qua là đã thấy đau lòng."Anh có bôi thuốc lên chưa?"
"Đừng khẩn trương quá, cái này cũng đáng đánh, anh không trách cậu ấy." Anh để vạt áo xuống, ôm lấy hông cô
"Hâm Hoa là bạn tốt của anh, anh đừng có ăn dấm bậy, anh ta thật sự rất tốt với tôi." Cô nhẹ gối đầu lên bờ vai anh
"Anh hiểu, đều là anh không tốt." Anh lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giúp cô nhìn rõ anh."Yến Từ..."
"Hử?"
"Cho chúng ta một cơ hội, để anh có thể yêu em đi." Thì ra anh cũng có thể lời ngon tiếng ngọt, chuyện này đến rất tự nhiên, bật thốt ra làm anh kinh ngạc
Cô nháy đôi mắt to trong trẻo, sờ sờ sợi tóc cạnh tai."Tôi..."
"Có thể để anh bồi dưỡng tình cảm với Oa Oa không? Có thể để anh tham gia quá trình Oa Oa trưởng thành không?"
"Tôi không thích tình yêu văn phòng." Cô nhìn thấy anh rất khẩn trương, thì anh cũng có thời điểm khẩn trương
"Em từ chối anh?" Mặt của anh như hít phải khí các-bô-níc
"Tôi không thích thuộc hạ và cấp trên yêu đương, như vậy công tư bất phân." Khoé môi cô hơi cong lên, nhàn nhạt cười
Anh có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ, cái này hình như anh đã nói với cô trước kia."Anh tán thành, vậy ý em thế nào?"
"Tôi không thể kêu cấp trên từ chức được." Cô vẫn tiếp tục xiên xỏ anh.
"Cho nên..."
"Đợi đi công tác ở Zehder về, tôi sẽ từ chức." Rốt cuộc cô cũng gật đầu
Trên mặt anh hiện lên sự vui mừng."Yến Từ, chúng ta kết hôn đi!"
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |